"Sao cậu không đi?" Từ Di mở to mắt: "Tớ hỏi kỹ bạn tớ rồi, hôm nay là khai trương nên chỉ mời mấy người bạn thân thiết tới chung vui thôi, tuyệt đối không có người ngoài, việc này cậu cứ yên tâm, không sợ bị phát tán ra ngoài đâu.”
Cô ấy nhăn mũi nói tiếp “Nếu không phải như thế, tớ cũng không dẫn cậu tới đó đâu.”
“Được, được, đi thôi.” Thấy cô ấy đang có tâm tình, Huyền Thanh đành phải nghiêng người tới, âu yếm xoa xoa chóp mũi cô ấy, dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành cô ấy.
Quán bar nằm ở khu vực thịnh vượng nhất của thành phố Giang Thành, phía bắc là khu kinh doanh lớn nhất trung tâm thành phố.
Từ Di thản nhiên đậu xe ở cửa, rồi ném chìa khóa cho người phục vụ ở cửa.
Họ sẽ chịu trách nhiệm đỗ xe vào gara.
Huyền Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trên tấm cửa đen có hai chữ lớn được viết kiểu cách giống như rồng phượng sáng ngời.
“Rực rỡ.”
Vừa bước vào cửa, ánh sáng lập tức mờ đi, tiếng nhạc ầm ĩ tràn ngập mọi ngóc ngách, ai nấy đều thích thú lắc lư theo từng điệu nhạc .
Ánh sáng mờ ảo, bầu không khí ngột ngạt, thân thể mọi người thấp thoáng trong ánh sáng và bóng tối, tạo nên một bầu không khí mơ hồ tưởng chừng như không tồn tại.
Một chàng trai trẻ đi tới chào Từ Di, anh ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Huyền Thanh, miệng thì liên tục hứa hẹn: "Chị Thanh, hôm nay chị có thể tự tin chơi thoải mái. Em hứa rằng sẽ không có tin tức hay hình ảnh nào được truyền ra bên ngoài đâu."
Rõ ràng anh ta biết Huyền Thanh, nhưng Huyền Thanh nhất thời không nhớ được anh ta là ai.
“Ồ, cậu quên rồi à?” Từ Di chạm vào vai cô nhắc nhở: “Là chàng trai lần trước ở trường đua xin chữ ký của cậu cho em gái của cậu ta.”
Cô ấy vỗ vai đối phương, chính thức giới thiệu với Huyền Thanh: “Đây là người bạn mà tớ đã nói với cậu, cũng chính là chủ của quán bar này, Đinh Trạch Khải.”
Chàng trai lịch sự bổ sung thêm một câu: “Và cũng là bạn học đại học của Trình Tích.”
Huyền Thanh nhướng mày, không ngờ bọn họ lại có quan hệ như vậy.
Đinh Trạch Khải xấu hổ xoa đầu: “Lần trước đi đua xe ở ngoại ô thành phố là em đã kéo Trình Tích đến đó vì hôm đó không có giờ học.”
Cậu ta sợ Huyền Thanh hiểu lầm mình là người ham chơi, kém cỏi, sẽ dạy hư Trình Tích.
Huyền Thanh thấy vậy liền cố ý trêu chọc cậu ta: "Hôm nay thì sao? Trình Tích không đến đây sao?"
Đinh Trạch Khải liên tục xua tay, cười gượng nói: “Không có ở đây, không có ở đây, cậu ấy nói tối nay còn có tiết, việc học là số 1, việc học là số .”
Ba người bọn họ cùng đi lên tầng hai.
Tầng hai có diện tích bằng một nửa tầng một, giống như một cái bục hình chữ U treo trên bức tường cao. Ở giữa là một bàn pha chế dài, hai bên là hai hàng ghế dài vừa nhâm nhi rượu vừa thưởng thức cách bartender pha chế, đứng trên lan can nhìn xuống còn có thể thấy sàn nhảy ở trung tâm tầng một.
Đinh Trạch Khải gọi nhân viên pha chế đến, Từ Di chỉ vào loại rượu có độ cồn thấp nhất trong menu, còn Huyền Thanh gõ bàn ra hiệu cho anh ta phục vụ một ly nước chanh trước.
“Đừng uống nước chanh nữa, em yêu.” Từ Di nóng lòng giật lấy chiếc ly từ tay Huyền Thanh: “Hồi đại học đến quán bar cậu cũng uống nước chanh, bây giờ cũng uống nước chanh, đâu phải là cậu không uống rượu được đâu?”
Đúng là cô có thể uống được, nhưng cô không thường xuyên uống và cũng không muốn uống.
Huyền Thanh giơ một ngón tay lên lắc lắc: “Ngày mai tớ còn có việc.”
Đi gặp mặt cha mẹ của Qúy Hành cũng có thể coi là một công việc.
Từ Di mím môi khịt mũi, không thèm vạch trần cô: “Lúc còn học đại học, cậu viện cớ ngày mai còn phải đến lớp, bây giờ đang đi làm thì lại nói ngày mai có việc. Được rồi được rồi, dù sao trọng tâm của ngày hôm nay cũng không phải là uống rượu."
Cô ấy vòng tay qua vai Đinh Trạch Khải và nhìn cậu ta bằng ánh mắt "biết làm gì rồi đấy": "Chúng tôi cần hai anh chàng đẹp trai chất lượng cao, hiểu không?"
Đinh Trạch Khải ngưng trọng ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chị Từ yên tâm, em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Không khí trong quán bar càng lúc càng náo nhiệt, ngoài cửa lại có thêm những vị khách sắp bước vào.
Quán bar “Rực rỡ”?
Qúy Hành ngước mắt liếc nhìn số nhà.
Từ Tử Bác ném chìa khóa xe cho người phục vụ ở cửa, nhìn tổng quát hoàn cảnh xung quanh: "Tiểu tử nhà họ Đinh này quả thật có khiếu thẩm mỹ."
Nhìn thấy Qúy Hành còn đứng ở nơi đó, Từ Tử Bác liền khoác vai anh đi vào trong: "Đừng bày ra bộ mặt lạnh lùng như thế, hiếm khi cậu không có nhiều việc, chúng ta đi vui vẻ một tí đi. Dù sao đêm nay cũng đâu tiếp người lạ, quanh quẩn toàn là người quen mà thôi."
Không rõ Qúy Hành có biểu cảm gì, anh nhàn nhạt liếc anh ta một cái, rồi hiên ngang tiến bước về phía trước.
“Chủ yếu là tôi đã hứa với Đinh Trạch Khải đêm nay sẽ đến ủng hộ nó, nên tôi mới không thể thất hứa. Với lại, cả ngày nay tôi đã bỏ công làm tài xế miễn phí cho cậu rồi còn gì, cậu cũng nên cho tôi chút mặt mũi đi chứ.”
“Là nửa ngày.” Qúy Hành liền sửa lại.
Từ Tử Bác: “Cộng thêm những khoảng thời gian chết là vừa đủ một ngày…”
Hai người cảm thấy tầng một quá đông đúc và ồn ào nên đã đi thẳng lên tầng hai, tìm một gian ghế rộng rãi ngồi xuống.
Một số người bạn quen thuộc cũng đi theo, Từ Tử Bác cùng họ trò chuyện không ngừng.
Qúy Hành ngồi ở giữa quầy, nhưng không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ cầm ly rượu, im lặng nếm thử rượu.
Người đàn ông tựa vào ghế sô pha, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, vẻ mặt lãnh đạm, mí mắt hơi nhướng lên, rượu trong ly theo động tác cũng khẽ đung đưa.
Không ai dám phớt lờ sự hiện diện của anh, nhưng cũng không ai dám tiến đến bắt chuyện với anh.
"Tôi nói này, cậu dự định cả đêm nay đều im thin thít như thế này sao?" Từ Tử Bác đi tới đổi cho anh một ly rượu khác: "Cậu đúng là quá kén chọn, thử cái này đi, bartender nói là thức uống mới đấy."
Chất lỏng màu xanh lam được ngâm trong băng trong suốt như pha lê, trên thành ngoài của ly còn đọng một lớp sương mỏng.
Qúy Hành không có từ chối, cũng nâng ly lên nhấp một ngụm.
"Hương vị cũng không tối, là thức uống chủ đạo trong menu sao?" Rượu này rất hợp khẩu vị của anh, thế là anh tiếp tục nhận xét: "Chỉ là nồng độ cồn tương đối cao, không thích hợp với phụ nữ."
Từ Tử Bác búng ngón tay: “Đúng vậy, đây chính là điểm chính, vậy cậu đoán xem nó có tên là gì?”
Qúy Hành không nói gì, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, quả cầu băng va vào ly rượu liền vang lên tiếng leng keng leng keng.
Mấy người bên cạnh ngẫu nhiên đoán ra mấy cái tên, nhưng Từ Tử Bác lại từ chối từng cái một.
Không đoán được, bọn họ liền thúc giục Từ Tử Bác nói cho bọn họ câu trả lời.
Từ Tử Bác mơ hồ mỉm cười, cuối cùng cũng nói ra cái tên: "Tên thức uống này là - Buổi sáng tuyệt vời."
Một số người lộ ra vẻ mặt chỉ có thể hiểu được mà không thể diễn đạt bằng lời, sau đó ai nấy cũng hớn hả cười lớn.
Quả thực, dù bạn là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần có ly rượu này làm chất xúc tác, bạn nhất định sẽ có một đêm khó quên và một buổi sáng đầy tuyệt vời.
Một lúc sau, ly rượu cạn dần.
Từ Tử Bác ước lượng nồng độ cồn, rồi chậm rãi rót rượu, đoán rằng chắc nhiêu đây đã vừa đủ với tửu lượng của anh ta, sau đó anh ta liền đi đến bên cạnh Qúy Hành, giả vờ vô ý nói: “Hồi chiều tôi thấy cậu vừa nhận một đôi nhẫn kim cương, là mua cho ai vậy?"
Anh ta không thể hiểu được tại sao Qúy Hành lại kêu anh ta làm tài xế cho anh chỉ để chở anh đi lấy một đôi nhẫn kim cương cũng không biết là cho ai, vậy nên anh ta đương nhiên càng tò mò, tò mò đến chết.
Suốt đường đi anh ta vẫn luôn miệng hỏi Qúy Hành, nhưng dù có hỏi thế nào thì đối phương cũng không hé răng nói một lời.
Vì vậy anh ta dự định lợi dụng lúc Qúy Hành say rượu, cũng là lúc ý thức anh dễ xao động nhất, để moi bằng được câu trả lời.
Lỡ như anh liền thuận miệng nói ra thì sao?
Nhưng Qúy Hành đã nhìn thấu thủ đoạn của anh ta, anh nhàn nhạt liếc anh ta một cái, ánh mắt vẫn còn rất tỉnh táo: “Cậu nghĩ rằng tôi dễ say thế à?”
“Chỉ bằng một cốc rượu này thôi à?” Ý anh là cái cốc rỗng trên bàn.
Mặc dù nồng độ cồn khá cao nhưng vẫn chưa đủ để khiến anh say.
Từ Tử Bác hoàn toàn chán nản, bực bội gãi đầu .
Đúng là một bước đi sai lầm.
Anh ta đã lâu không uống rượu với Qúy Hành, cũng không biết khả năng uống rượu của Qúy Hành bây giờ đã thuần thục đến mức nào rồi.
Anh ta chợt mất đi hứng thú, liền đứng dậy tựa vào lan can nhìn xuống cố tìm niềm vui mới. ứ n g d ụ ng t-y-t
Ánh mắt Từ Tử Bác đảo quanh một vòng rồi đột nhiên dừng lại, trên sàn nhảy dưới tầng một là một thân ảnh quen thuộc đang nhảy nhót vui vẻ với một anh chàng đẹp trai xa lạ.
Không phải em gái anh ta thì còn là ai nữa?
Không cần suy nghĩ, anh ta liền đi xuống lầu, kéo em gái của mình ra khỏi anh chàng đẹp trai rồi kéo cô ấy sang một bên:
"Em có thể chú ý đến hình tượng một chút được không? Em có biết người đàn ông đó là ai không? Em có quen anh ta không mà đã dám dựa sát vào người người ta như vậy, coi chừng đến cuối cùng bị lừa đấy."
Từ Di không ngờ lại gặp được anh trai mình ở đây, cô ấy khẽ lẩm bẩm, hất tay Từ Tử Bác đang lay lay tay cô ấy ra: “Em chỉ đi nhảy chút thôi mà, anh quản nhiều như vậy làm gì chứ.”
Từ Tử Bác tức giận gõ lên trán cô ấy, anh ta hỏi tiếp: “Em tới đây một mình à?”
"Không có, em còn dẫn Thanh Thanh..." Nói được nửa chừng, Từ Di đột nhiên ngẩng đầu.
"?"
Hai anh em chợt nghĩ tới điều gì đó, gần như đồng thanh nói:
“Đừng nói là anh đến đây với Qúy Hành đấy nhé?”
"Đúng vậy, là anh dẫn Qúy Hành tới đây."
Cùng lúc đó, trên lầu hai, ly rượu rỗng được đặt một mình trên bàn, nhưng không thấy Qúy Hành ngồi trên ghế sofa đâu cả.
Ở một góc khác có ánh sáng và bóng tối mơ hồ, Huyền Thanh vừa mới trốn thoát một vài anh chàng đẹp trai trẻ trung nhiệt tình, cô liền lấy cớ đi xuống lầu tìm Từ Di.
Ly cocktail màu xanh cô mới uống vài ngụm đã bị bỏ lại trên bàn.
Huyền Thanh đứng ở lan can nhìn xuống sàn nhảy, bỗng không thấy bóng dáng Từ Di ở đâu nữa.
Cô xoa xoa trán, mái tóc dài được buộc lỏng thành đuôi ngựa sau gáy, hai má hơi ửng đỏ như trái đào ngọt ngào.
Ly rượu cô vừa uống hình như có nồng độ cồn hơi cao.
Cô không biết ly rượu Từ Di đưa cho cô tên gì, chỉ nói đó là rượu được đề xuất trong menu, nồng độ cồn không quá cao, bảo cô nếm thử và cho ý kiến.
Sàn nhảy đông đúc nhất thời cũng không tìm thấy bóng dáng người quen, Huyền Thanh cũng lười đi xuống lầu, cô đứng đó rất lâu, tiếng nhạc trong quán bar khiến tai cô càng đau nhức.
Vì vậy cô liền đi đến ban công nhỏ thoáng đãng ở góc phòng để hít thở ít không khí trong lành.
Ban công không rộng, nhưng cũng may ở đó không có người, gió đêm mát lạnh thổi qua gò má hơi nóng của Huyền Thanh, mang đến cảm giác đặc biệt thoải mái.
Cô xoa xoa mặt, dựa vào lan can và nhìn về phía xa.
Dưới hàng mi cong vút, đôi mắt trong veo và ẩm ướt phản chiếu những tòa nhà rải rác xa gần, ánh đèn nhiều màu sắc trên đường phố, dòng người và xe cộ vô tận.
Nghĩ đến ngày mai, sâu thẳm trong lòng cô thực sự có chút lo lắng.
Cô rõ ràng là một diễn viên rất giỏi, loại chuyện này đối với cô hẳn là rất dễ dàng và thoải mái.
Huyền Thanh chạm vào vị trí của trái tim mình.
"Bùm, bùm, bùm."
Nhịp tim cô vẫn đập đều đặn và đều đặn, không nhanh cũng không chậm.
Nên như vậy. Huyền Thanh tự nhủ với lòng mình.
Hãy bình tĩnh, không có gì phải lo lắng cả.
Nhưng sự yên bình này chỉ kéo dài trong chốc lát, cánh cửa gỗ phía sau đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nói yếu ớt nóng lòng xuyên qua khe cửa truyền ra:
"Aida, sao anh trai lại vội đi thế chứ?"
Sau đó là tiếng giày cao gót cộp cộp vang vọng như đang đuổi theo ai đó.
Huyền Thanh ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng liền quay người lại.
Người khách kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay mảnh khảnh, trên điếu thuốc phát ra một đốm lửa nho nhỏ như một chú đom đóm điểm xuyết trên một tấm vải nhung đen.
Điếu thuốc vừa mới cháy ở phần đầu, rõ ràng là vừa mới châm lửa.
Cô ngước mắt lên và bắt gặp một đôi mắt đen láy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trên gương mặt Qúy Hành toàn là vẻ lãnh đạm và thiếu kiên nhẫn, người phụ nữ xa lạ kia cứ đuổi theo anh không ngừng, anh bực bội châm một điếu thuốc, lại tùy tiện mở cửa, không ngờ lại nhìn thấy Huyền Thanh ở đây.
Cô nắm lấy lan can, nhìn về phía anh, mái tóc đen bị gió thổi bay, để lộ làn da trắng trẻo lạnh lùng, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay đang lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Người phụ nữ phía sau cũng đã đuổi kịp anh, cô ta vịn vào khung cửa, nhẹ nhàng thở ra, nũng nịu nói: “Anh chàng đẹp trai, chúng ta cùng đi uống một ly đi.”
Qúy Hành dụi điếu thuốc vào thùng rác gần đó, đi đến trước mặt Huyền Thanh, rồi vòng tay qua vai cô.
Lòng bàn tay của người đàn ông tự nhiên ôm lấy bờ vai gầy gò của cô, nhiệt độ nóng bức từ lòng bàn tay anh không ngừng lan rộng ra gần như đốt cháy một lỗ trên da Huyền Thanh.
Ánh mắt Qúy Hành lạnh lùng, chợt anh cúi đầu gọi cô:
"Bà xã, anh tìm em từ nãy đến giờ."
Thanh âm trầm thấp lưu luyến, dễ dàng làm rung động lòng người.