• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qúy Hành hiếm khi có thể ngủ yên như vậy.

Trong ba năm ở nước ngoài anh vẫn luôn khó ngủ, nửa đêm tỉnh dậy, rồi mất ngủ không rõ nguyên nhân, những đêm đó anh có thói quen cứ ngồi một mình bên cửa sổ, rồi châm điếu thuốc hút cho đến sáng.

Sau khi trở về Trung Quốc, việc tiếp quản sản nghiệp của Qúy gia không phải là điều dễ dàng, việc thức trắng đêm là chuyện thường tình. Điều này cũng khiến chất lượng giấc ngủ của anh ngày càng kém, ngủ chập chờn và dễ bị đánh thức.

Nhưng hôm nay, môi trường hoàn toàn xa lạ và cơn đau âm ỉ trên trán do sốt cao cũng không thể cản trở anh chìm vào giấc ngủ.

Chiếc gối mềm mại thoang thoảng mùi dầu gội quen thuộc của Huyền Thanh cứ vương vấn trên mũi anh như một loại thuốc an thần, thúc giục anh chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi anh thức dậy thì đã là buổi trưa.

Qúy Hành mở mắt ra, ánh mắt anh do vừa mới thức dậy nên có chút mơ màng.

Anh giơ tay xoa trán, tỉnh dậy, ra khỏi giường, rồi mặc áo khoác vào.

Huyền Thanh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô đang cầm bút đánh dấu những điểm quan trọng trong kịch bản, thỉnh thoảng cô còn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn, tựa như đang trao đổi với ai đó về những vấn đề liên quan đến kịch bản.

Nghe được tiếng Qúy Hành đẩy cửa, cô liền buông việc đang làm xuống, quay đầu nhìn anh.

"Anh thế nào rồi? Cảm thấy dễ chịu hơn chưa?" Huyền Thanh hỏi.

Qúy Hành gật đầu, cài lại cổ áo sơ mi, đi tới chỗ Huyền Thanh ngồi xuống.

Huyền Thanh không khỏi tiến lại gần, cẩn thận xem xét biểu tình và tình trạng của người đàn ông: "Anh còn sốt à?"

Sự chán nản trên cơ thể người đàn ông hoàn toàn bị quét đi, lông mày anh hơi nhướng lên, ngay cả sợi tóc ngắn trên trán cũng dựng lên, chọc vào xương mày rắn chắc.

Qúy Hành vừa cài cúc áo xong, nghe xong liền quay đầu lại, không nói một lời liền nghiêng người về phía Huyền Thanh, đồng thời hơi cúi đầu, chủ động áp trán mình vào tay Huyền Thanh.

Không thể giải thích được, hình ảnh này trông hơi giống một con chó sói khổng lồ chủ động kiềm chế móng vuốt và cúi đầu trước con người.

Hiếm thấy Qúy Hành ngoan ngoãn cúi đầu, Huyền Thanh không chút do dự, liền áp mu bàn tay vào trán anh xem xét nhiệt độ cơ thể anh.

Hình như anh đã hạ sốt, nhiệt độ trên trán đã giảm nhiều và trán anh cũng không còn nóng nữa.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Chỉ một đêm nữa thôi, ngày mai chắc lại trở về bình thường.

Cô rút tay lại, đưa hai tấm thẻ phòng đã để sẵn cho Qúy Hành: "Thư ký Lưu nhờ tôi đưa cho anh. Phòng này là phòng lớn nhất ở tầng trên cùng."

Ánh mắt Qúy Hành rơi vào trên bàn tay trắng nõn mềm mại của Huyền Thanh, hai tấm thẻ phòng xếp chồng lên nhau nằm giữa hai ngón tay của cô.

Sau đó anh lấy ra một cái và bỏ vào túi.

Chiếc còn lại vẫn được giữ giữa những ngón tay của Huyền Thanh.

?

“Em giữ cái còn lại đi.” Qúy Hành uể oải nói, giọng anh vẫn còn khàn khàn do vừa mới tỉnh dậy.

Huyền Thanh cau mày: "Tôi giữ nó làm gì?"

Chẳng phải thư ký Lưu mới là người nên giữ loại thẻ dự phòng này sao?

Qúy Hành không trả lời cô, thay vào đó, anh bình tĩnh đưa tay về phía cô: “Theo phép lịch sự, tôi cũng phải đưa thẻ phòng cho em.”

Huyền Thanh: ?

"Tại sao?"

Từ cổ họng Qúy Hành phát ra tiếng cười khúc khích, anh thuận tay gõ gõ thẻ phòng lên mặt bàn, kiên nhẫn lặp lại: “Có qua có lại.”

Huyền Thanh lắc đầu: “Nhưng thẻ phòng của tôi nằm trong tay An An.”

Qúy Hành: “Vậy kêu cô ấy tới đây.”

Huyền Thanh lại lắc đầu.

Qúy Hành nhàn nhạt liếc cô một cái: “Vậy để tôi sang tìm cô ấy.”

"Được rồi!" Huyền Thanh bỗng nhiên dừng lại, cô đã quá quen thuộc với tính cách cho đến khi đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc của Qúy Hành, cho nên cô cũng không có thời gian dài dòng với anh nữa: "Chiều tôi sẽ đưa cho anh."

Thật trùng hợp, vào lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Cô gái ngoài cửa hét lên lanh lảnh: "Chị Thanh, em vào nhé!"

Sau đó cửa phát ra một tiếng “bíp”, cô ấy quẹt thẻ mở cửa rồi vừa trầm ngâm ngâm nga một bài hát vừa bước vào nhà.

"Chị Thanh! Hôm nay chúng ta ăn trưa nhé..."

Nói được nửa chừng, những lời còn lại chợt bị mắc kẹt trong cổ họng.

Bước chân của An An cũng chợt dừng lại giữa không trung, cô ấy do dự một lúc, sau đó di chuyển với tốc độ gấp 0,5 lần, rồi cẩn thận thả bước chân trở lại vị trí ban đầu.

Sau đó cô ấy lặng lẽ lùi lại một bước nhỏ.

Ai có thể nói cho cô ấy biết tại sao anh Qúy lại ở trong phòng của chị Thanh được không?

Người đàn ông lười biếng dựa vào ghế sofa, đôi chân thon dài bắt chéo, dáng vẻ nghiêm nghị, thản nhiên nhìn nghiêng về phía cô ấy.

An An thực ra có chút sợ hãi người bạn này của chị Thanh...

Anh thực sự rất đẹp trai, tính tình cũng rất lạnh lùng, ngoại trừ dịu dàng với chị Thanh, chỉ cần anh quét mắt qua một cái cũng đủ khiến cô ấy rùng mình.

Cô ấy nuốt nước bọt, không dám nhìn anh thêm một giây nào nữa, khi bắt gặp ánh mắt của Huyền Thanh, cô ấy mới dám nói tiếp lời vừa nói, nhưng giọng nói có chút yếu ớt.

"À, em chỉ muốn hỏi, bữa trưa chúng ta sẽ ăn gì..."

Huyền Thanh trầm ngâm một lát, cô và An An cái gì cũng có thể ăn, nhưng Qúy Hành...

Nhận được ánh mắt thăm dò của Huyền Thanh, Qúy Hành nhướng mày, bình tĩnh nói: “Tùy mọi người.”

Huyền Thanh cho rằng Qúy Hành không có ý định cùng cô ăn cơm nên mới tùy ý để bọn cô lựa chọn.

Sau đó, cô chợt nhớ ra rằng Hạng Dĩ Hàn vừa nhắn hỏi cô trên WeChat xem trưa nay có muốn cùng ăn cơm không, sẵn tiện bọn họ cũng có thể thảo luận về diễn biến của nhân vật trong những phân cảnh sau, vì vậy cô liền gật đầu. ứ n g dụ ng ty t

"Được, vậy tôi sẽ nói với thư ký Lưu, kêu anh ta đến đón em."

Ba người cùng nhau đi ra ngoài, Qúy Hành hiển nhiên tâm tình không cao, trước tiên anh nhấn nút thang máy, rồi đi thẳng lên tầng cao nhất.

Tất nhiên, anh còn không quên lấy thẻ phòng dự phòng của Huyền Thanh từ tay An An trước khi rời đi.

Huyền Thanh cùng An An xuống lầu gặp Hạng Dĩ Hàn, sau khi bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa xong liền đi đến tìm gặp biên kịch.

Phân cảnh tiếp theo có một điểm mấu chốt của cốt truyện, hai người đối với sự thay đổi cảm xúc của nhân vật có phần hiểu biết khác nhau, vậy nên liền quyết định đi đến gặp biên kịch là rõ ràng nhất.

“Tình cảm của Trần Mộ dành cho Trần A Cửu?” Biên kịch có vẻ ngạc nhiên và khi nghe bọn họ hỏi câu hỏi này.

“Đoạn này tôi viết rất qua loa, không ngờ thầy Hạng vừa nhìn thoáng qua đã thấy.”

Biên kịch là một cô gái trẻ, cô ấy chỉnh lại cặp kính trên sống mũi rồi nói: “Thầy Hạng nói đúng, tình cảm của Trần Mộ dành cho A Cửu quả thực có lẫn tình yêu.”

"Mẹ của Trần Mộ bị giết vì bà ấy không muốn giao con trai mình cho những kẻ buôn bán m.a t.úy hoặc quay lại với những kẻ buôn bán m.a t.úy. Bà là hình ảnh của một nạn nhân thất bại trong cuộc đấu tranh của mình. Bề ngoài thoạt nhìn A Cửu là đàn em trung thành nhất của tổ chức nhưng trong lòng cô ấy vẫn luôn nung nấu ý nghĩ muốn trốn thoát, khi Trần Mộ phát hiện ra điều này, nó không chỉ đơn giản là anh ta đã phát hiện ra điểm yếu của A Cửu, mà theo một ý nghĩa khác, nó còn trở thành nguồn sống của Trần Mộ."

Huyền Thanh trầm ngâm một lát: “Cho nên cho dù anh ta biết tôi và Trang Tĩnh là chị em ruột nhưng anh ta vẫn không tiết lộ.”

A Cửu là nguồn sống của Trần Mộ, Huyền Thanh biết điều này.

Một vài sơ hở mà A Cửu vô tình để lộ đều được Trần Mộ cẩn thận giúp cô che đậy.

Rõ ràng anh ta là người dễ dàng đưa cô vào chỗ chết, nhưng anh ta chưa bao giờ ra tay, cứ luôn rình rập, âm thầm “trêu đùa” cô như lớp giấy kính bên cửa sổ.

Từ góc nhìn của Trần A Cửu, mặc dù Trần Mộ đối xử với cô lúc thì như kẻ thù lúc thì như bạn bè nhưng giữa họ vẫn còn cách khá xa hai chữ “tình yêu”.

“Đừng quên, Trần Mộ vẫn là một kẻ điên cuồng hoang tưởng.” Biên kịch trẻ tiếp tục nói.

"Phương hướng tình cảm của anh ta khác với người thường. Sau này anh ta quả thực có yêu A Cửu, nhưng loại tình cảm này rất bất thường, đan xen quá nhiều cảm xúc phức tạp, còn bị ẩn giấu dưới sự bạo lực, điên cuồng của anh ta, quả thật là rất khó nhìn ra."

Nói xong cô ấy còn không khỏi khen ngợi: "Tôi còn vốn còn tưởng rằng không ai có thể phát hiện ra biến hóa cảm xúc tinh tế như vậy. Thầy Hạng quả nhiên là thiên tài trong nghề."

Hạng Dĩ Hàn cong môi, ngước mắt nhìn Huyền Thanh, trong mắt hiện lên nụ cười đắc ý.

Sự bất đồng giữa suy nghĩ của hai người đã được biên kịch thống nhất làm rõ, Huyền Thanh cất kịch bản vào, thấy anh ta có chút đắc ý, cô cũng nhiệt tình dài giọng khen ngợi anh ta: “Đúng vậy, quả nhiên là thiên tài Hạng.”

Ở nửa sau của cốt truyện, nhân vật do hai người thủ vai có diễn biến tâm trạng thay đổi thất thường nên hai người họ liền tận dụng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi để trao đổi thêm với biên kịch.

Đợi đến khi bọn họ xong việc thì mặt trời cũng đã lặn từ lâu rồi.

Khi rời đi, Hạng Dĩ Hàn chợt hỏi Huyền Thanh: "Tối nay cô có muốn ăn tối cùng nhau không?"

Huyền Thanh đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Thư ký Lưu đã gửi cho cô một tin nhắn cách đây mười lăm phút:

[Cô Huyền Thanh, ngài Qúy lại sốt rồi, cô qua xem ông chủ giúp tôi với.]

Thấy cô không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi bần thần đi về phía trước, Hạng Dĩ Hàn nhanh chóng nắm lấy vai cô rồi xoay người cô về phía anh ta.

Hai gã say rượu suýt chạm vào vai Huyền Thanh khi họ chen chúc đi qua.

Hạng Dĩ Hàn vội kéo cô sang một bên, nhưng cánh tay bị thương của anh ta vô tình bị người đó quẹt trúng.

Anh ta liền vô thức cau mày.

"Anh không sao chứ?" Huyền Thanh rốt cục cũng tỉnh táo lại.

Hạng Dĩ Hàn lắc đầu, tỏ vẻ anh không sao, rồi hỏi cô: "Tối nay có muốn ăn tối cùng nhau không?"

Đối mặt với lời mời của anh, Huyền Thanh nắm chặt điện thoại, cô thoáng do dự một chút, áy náy nói: "Xin lỗi, bạn tôi còn ốm, tôi phải đi thăm anh ấy."

Phản ứng đầu tiên của Hạng Dĩ Hàn là nghĩ tới người đàn ông anh ta gặp trong bệnh viện.

Hình ảnh người đàn ông thờ ơ dẫn Huyền Thanh đi chợt hiện lên trong đầu anh ta.

Chỉ là bạn à?

Đôi mắt của Hạng Dĩ Hàn liền tối sầm lại.

Cuối cùng anh ta vẫn không nói gì, chỉ có chút thất vọng gật đầu, sau đó còn chu đáo tiễn Huyền Thanh đến thang máy.

-

Lúc này, trong căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất, Qúy Hành đang ngồi trên ghế sofa quay mặt ra cửa, thỉnh thoảng còn bồn chồn nhìn xuống thời gian trên đồng hồ.

Đã hai mươi phút trôi qua rồi mà sao cô vẫn chưa đến?

Thư ký Lưu đứng gần đó, tận tình làm phông nền im lặng.

Sếp của anh ta đã ở trong tình trạng này cả buổi chiều.

Từ lúc giữa trưa anh ta đã phát hiện tâm trạng sếp mình không vui, anh chỉ vội vàng ăn vài miếng rồi buông đũa, nói không có cảm giác thèm ăn.

Đến chiều lại càng trông giống như hòn vọng thê, thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn về phía cửa, háo hức nhìn xem có động tĩnh gì không.

“Anh có chắc chắn tin nhắn của mình đã được gửi đi không?” Anh gõ lên tay vịn của ghế sofa, sốt sắng hỏi thư ký Lưu đang đứng ở một bên.

Thư ký Lưu thật sự muốn nói ra hết những lời trong lòng lúc này: Chính anh đã dùng điện thoại di động của tôi gửi tin nhắn cho cô Huyền Thanh, chẳng lẽ anh còn không biết tin nhắn đã gửi đi hay chưa à?

Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vẫn thật sự không dám nói ra, chỉ có thể nghiêm túc nói: "Tôi cực kỳ chắc chắn."

Qúy Hành giơ tay đỡ cằm, nheo mắt nói tiếp: "Vậy tại sao cô ấy còn chưa tới? Chẳng lẽ cô ấy không xem tin nhắn à?"

Buổi trưa anh cố tình tỏ vẻ khách khí với cô, nhưng cô cũng không thèm thuyết phục anh ở lại, chẳng những không cùng anh ăn trưa mà còn kêu anh về nghỉ ngơi một mình?

Không ăn cùng anh cũng không sao, nhưng đến tận chiều mà cô vẫn không nhớ đến thăm một người bệnh là anh.

Một tiếng “bíp” chợt vang lên.

Đó là âm thanh quẹt thẻ phòng để mở cửa.

Qúy Hành đột nhiên ngước mắt lên.

Huyền Thanh mở cửa bước vào, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một kẻ lười biếng đang ngồi dựa vào ghế sofa.

Cô nghiêng đầu nhìn kỹ hơn.

Tình trạng có vẻ ổn, trông không giống đang sốt cao lắm.

Thư ký Lưu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô đến, anh ta cúi chào cô một cái rồi liền vội vàng chuồn đi.

"Không phải tôi đã bảo anh lo nghỉ ngơi cho tốt à, sao lại sốt nữa rồi?" Huyền Thanh đi tới trước mặt anh, giơ tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán anh.

Có vẻ hơi nóng.

Nhưng người đàn ông lại giơ tay nắm lấy cổ tay cô, kéo xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: "Em đã đi đâu vậy?"

Huyền Thanh thậm chí còn nghe được trong giọng nói của anh có chút bất bình:

“Sao tôi bị bệnh mà em không thèm chăm sóc cho tôi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK