Buổi chiều lúc cô trở về nhà, Qúy Hành vẫn chưa về nhà.
Trong điện thoại có tin nhắn của anh, anh nói anh đã đến công ty, tối nay có thể không kịp về nhà ăn tối, anh báo trước để Huyền Thanh không cần phải đợi anh.
Vào phòng ngủ thay quần áo ở nhà, ánh mắt cô vô thức rơi vào chiếc giường đôi êm ái, cảnh tượng buổi sáng tỉnh dậy trong vòng tay đối phương chợt hiện lên trong đầu cô.
Huyền Thanh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài, lơ đãng xoa xoa thái dương.
Không được, cũng may là sáng nay Qúy Hành còn chưa tỉnh lại, nếu không cô cũng không biết buổi sáng nay sẽ xấu hổ đến mức nào nữa, cô nhất định phải tìm một biện pháp để giải quyết vấn đề này.
Cô suy nghĩ một lúc rồi quay lại và lấy ra một chiếc chăn bông khác trong tủ.
Chiếc chăn bông nguyên bản được gấp lại gọn gàng đặt ở bên chỗ ngủ của Qúy Hành, còn chiếc chăn mới vừa được lấy ra thì được đặt gọn gàng ở nửa giường còn lại nơi Huyền Thanh ngủ. Hai chiếc chăn bông có cùng màu sắc nên khi đặt cạnh nhau không hề có cảm giác lạc lõng, ngược lại càng có cảm giác hòa quyện độc đáo.
Làm xong, Huyền Thanh khoanh tay, hài lòng nhìn thành quả của mình, khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Chắc chắn lần này sẽ không còn tai nạn đáng xấu hổ nào nữa.
-
Đêm khuya sau khi Qúy Hành về nhà, lúc anh nhìn thấy cảnh tượng này…
Vợ anh đang nằm trên giường đeo tai nghe chăm chú xem phim đang phát trên máy tính bảng, bộ đồ ngủ bằng lụa hoàn toàn tôn lên vòng eo gợi cảm và đôi chân trắng nõn thẳng tắp của cô.
Có lẽ vì chỉ có một mình nên toàn thân cô đặc biệt thoải mái và lười biếng, cẳng chân hướng lên không trung lắc lư nhẹ nhàng, trông có vẻ nghịch ngợm.
Đây là dáng vẻ mà Qúy Hành hiếm thấy.
Bởi vì đang đeo tai nghe nên Huyền Thanh không nghe thấy tiếng Qúy Hành đóng cửa, lúc cô đang chuẩn bị đổi tư thế, cô quay lại thì chợt nhìn thấy người đàn ông có vẻ lười biếng đang đứng ở cửa, vẻ mặt đắm chìm hưởng thụ của cô chợt ngưng trọng, sau đó như nhận ra mình đang làm gì, cô lập tức lăn ra khỏi giường và lật đật ngồi dậy.
Huyền Thanh tháo tai nghe xuống, mỉm cười ôn hòa với đối phương: “Anh về rồi à.”
Thoạt nhìn cô có tâm trạng rất tốt, đã không còn thái độ dè dặt và mất tự nhiên như ngày hôm qua.
Sự mệt mỏi và buồn chán của Qúy Hành sau một ngày bận rộn dường như được giải tỏa khi nhìn thấy Huyền Thanh đang đợi mình về nhà.
"Ừ, anh về rồi." Anh trả lời.
Sau khi tắm rửa, thay đồ ngủ chuẩn bị đi ngủ, Qúy Hành cuối cùng cũng phát hiện có điều gì đó không đúng.
Tại sao chăn bông che trên người Huyền Thanh lại có màu sắc khác với chăn bông bên người anh?
Huyền Thanh đang nghiêng người tắt đèn bàn ở đầu giường, cô chợt nghe Qúy Hành hỏi: “Sao giường lại có thêm chăn?”
Khi đèn tắt, cô cũng thu tay lại, thấy Qúy Hành nhíu mày khó hiểu, cô liền đọc trôi chảy lý do đã soạn sẵn từ lâu.
“Thân thể tôi thể hàn, ban đêm luôn cảm thấy hơi lạnh, sợ sau khi ngủ sẽ vô tình túm lấy chăn làm anh bị cảm lạnh nên tôi quyết định dùng riêng một cái chăn bông.”
Vừa nói, cô vừa vỗ nhẹ vào chiếc chăn bông mới, nụ cười thập phần dịu dàng, trông có vẻ vô cùng hài lòng.
Qúy Hành nheo mắt lại, ánh mắt anh nặng nề rơi vào Huyền Thanh, sau đó lại nhìn sang hai chiếc chăn bông khác màu, bất giác liền trở nên im lặng.
Huyền Thanh mím môi, cảm thấy bầu không khí có chút trầm mặc, đang muốn nói thêm điều gì đó để làm dịu bầu không khí thì Qúy Hành đã lên tiếng.
"Cũng tốt."
Đôi mắt đen láy của người đàn ông hơi lạnh lùng, cố gắng che giấu dòng nước ngầm hỗn loạn trong mắt, anh có vẻ bình tĩnh chấp nhận sự sắp xếp của Huyền Thanh.
Hai người, hai chăn, Sở hà Hán giới*, biên giới rõ ràng.
*Sở hà Hán giới là con sông định ra biên giới nước Sở và Hán.
Đêm hôm đó, Huyền Thanh hoàn toàn buông bỏ lo lắng, vô cùng thoải mái chìm vào giấc ngủ sâu.
-
Ngày hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Huyền Thanh cảm giác chóp mũi như chạm vào cái gì đó, có cảm giác ngứa ngáy và ấm áp.
Cô khẽ ngáp một cái, nhất thời không muốn mở mắt nên vô thức dụi mắt hai lần.
Động tác vừa làm được một nửa, lý trí cô cuối cùng cũng tới kịp, khiến Huyền Thanh hoàn toàn tỉnh lại sau cơn buồn ngủ.
Một linh cảm không lành thoáng qua trong đầu cô.
Có tiếng hít thở đều đều trên đỉnh đầu cô, Huyền Thanh gần như có thể cảm nhận được một sợi tóc của mình khẽ run lên dưới hơi thở ấm áp của người đàn ông.
Cô run rẩy mở mắt,
Trước mặt cô là một vùng da trắng lạnh rộng lớn, cũng chói lóa giống như làn da trắng ngày hôm qua.
Khoảng cách gần đến mức khi mở mắt ra thậm chí liền có thể nhìn rõ từng cọng lông mi của đối phương, nếu hơi dời mắt xuống dưới còn có thể nhìn thấy bộ ng.ực rắn chắc của người đàn ông.
Huyền Thanh khó khăn ổn định tâm lý lại rồi hơi ngửa đầu ra sau, cô liếc mắt một cái, ước gì từ nay về sau đi ngủ mình đều bị trói tay để khỏi phải lăn lộn lung tung.
Tay cô lại nắm lấy cổ áo ngủ của Qúy Hành, nhưng lần này lại càng táo bạo hơn, hai chiếc cúc áo ngủ của đối phương đều bị cô cởi ra, làm lộ ra một mảng xương quai xanh và lồng ngực rắn chắc, có cảm giác quyến rũ không thể giải thích được.
Cô nghiêm túc suy nghĩ lại và nhận ra mình không phải loại người sẽ cởi cúc áo của người khác sau khi ngủ quên...
Tuy nhiên, có một sự thật không thể chối cãi là vào lúc nửa đêm cô đã tung chăn ra và rúc vào lòng Qúy Hành để ngủ.
Huyền Thanh nhắm mắt lại, cảm thấy có chút nặng nề.
Tại sao lúc ngủ cô lại không biết mình buồn cười như vậy chứ?
Có phải vì cô luôn ngủ một mình nên cô không bao giờ phát hiện ra?
Cô không biết gì cả.
Cô chỉ hy vọng Qúy Hành vẫn chưa tỉnh lại.
Vì vậy Huyền Thanh liền lặp lại thủ đoạn cũ, nín thở, cố gắng cẩn thận di chuyển ra ngoài để không đánh thức Qúy Hành.
Các bước thực hiện tương tự như ngày hôm qua.
Không ngờ cô vừa mới ngẩng đầu lên, ý tưởng hoàn mỹ này đã bị bóp chết một cách tàn nhẫn.
Cô vốn còn tưởng là động tác của mình đã đủ nhẹ nhàng, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt trong trẻo của Qúy Hành, cô đột nhiên sững lại tại chỗ.
Không dám cử động.
"Chào buổi sáng."
Giọng nói của người đàn ông vừa mới tỉnh ngủ có vẻ khàn khàn và tràn đầy từ tính, Huyền Thanh gần như còn có thể cảm nhận được sự rung động nhẹ trong lồng ngực anh khi nói.
Vì thế cô vẫn duy trì tư thế nép vào lồng ngực Qúy Hành, khó khăn lên tiếng: "Chào buổi sáng, chào buổi sáng."
Đôi mắt đen nhánh của Qúy Hành hơi nheo lại, nhìn tư thế kỳ quặc của cô trông anh có vẻ khá hứng thú, anh ái muội hỏi cô: "Sao vậy, làm xong rồi còn muốn chạy trốn sao?"
Sắc mặt Huyền Thanh chợt đỏ bừng.
Anh đang nói cái quái gì vậy, làm xong rồi bỏ chạy là có ý gì...
"Xin… Xin lỗi." Sau khi định thần lại, cô liền hoảng sợ đẩy anh ra: "Tôi cũng không cố ý. Cái này... cái này không phải là ý định của tôi..."
Qúy Hành lười biếng nhướng mày: "Thật sao?"
Một câu hỏi đơn giản cũng có thể khiến Huyền Thanh không thể phản bác.
Xong rồi, cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể giải oan.
Nhìn thấy Huyền Thanh như vậy, Qúy Hành nhàn nhạt mỉm cười, anh liền giơ tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng, ngay lúc Huyền Thanh còn chưa kịp phản ứng thì anh đã hôn lên mái tóc mềm mại của cô.
“Không sao, anh không ngại.” Đôi môi mỏng của người đàn ông lướt qua xương tai cô, hôn lên vành tai cô một cái.
"Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn với anh."
Giọng nói của anh khàn khàn như một loại chất độc có xen lẫn d.ục vọng, cám dỗ cô từ từ mất lý trí và từng bước đột phá vòng phòng ngự của chính mình.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai và cổ cô, Huyền Thanh cảm thấy vừa nóng vừa ngứa, sau khi khó khăn giãy ra khỏi vòng tay đối phương, mặt cô lúc này đã đỏ bừng.
Chiếc chăn mới mang ra cuối cùng cũng được Qúy Hành cất lại vào tủ.
Huyền Thanh chỉ có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật đau lòng trước mặt.
Ngay cả chiếc chăn cũng không thể ngăn cản được cô, nên cô chỉ đơn giản cam chịu số phận của mình.
Lúc đang ăn sáng, Huyền Thanh nói cho Qúy Hành kết quả cuộc gặp ngày hôm qua với người đại diện của mình.
Động tác của người đàn ông hơi khựng lại: "Không công khai chuyện kết hôn?"
Huyền Thanh mím môi gật đầu.
Cô đem tất cả những gì có thể giải thích đều giải thích hết thảy, thậm chí còn kể lại chính xác cuộc trò chuyện ngày hôm qua với chị Thẩm.
Qúy Hành ngước mắt nhìn sang: "Em cũng đồng ý sao?"
"Ừm."
Bàn ăn bỗng rơi vào im lặng.
Huyền Thanh nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn mỹ của Qúy Hành, cô nhất thời không hiểu anh đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, người đàn ông mấp máy môi, rồi thốt ra một từ:
"Được."
Bên dưới giọng nói lạnh lùng đó là sự chán nản và cô đơn khó nhận thấy.
-
Buổi tối bọn họ sẽ về nhà cũ của nhà họ Quý để ăn tối.
Từ khi trở về Giang Thành, ông nội Qúy mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Quý Hành mấy lần, thúc giục anh mau đưa cháu dâu về nhà gặp ông ấy.
Tính tình của ông cụ xưa nay đều vô cùng nghiêm túc, nhưng khi nhắc đến chuyện kết hôn của cháu trai mình thì lại nổi lên tâm tư rộn ràng như trẻ con hiếm thấy.
Huyền Thanh chạm vào ngón đeo nhẫn trống rỗng của cô, rồi đi đến ngăn kéo dưới cùng của tủ đồ lấy ra chiếc nhẫn Qúy Hành đưa cho cô.
Đầu ngón tay cô khẽ khàng chạm vào chiếc nhẫn bạc, những viên kim cương trên đó lấp lánh dưới ánh đèn trông giống như những ngôi sao sáng và rực rỡ, rồi nó nhẹ nhàng đáp xuống ngón đeo nhẫn của cô.
Lúc hai người đến nhà cũ của nhà họ Quý thì cũng đã là buổi trưa.
Chiếc xe màu đen vừa lái qua cổng, Huyền Thanh trầm ngâm nhìn ngôi nhà cổ kính cất giữ vô số kỷ niệm thời thơ ấu của Qúy Hành.
Bên cạnh nhà còn có một vườn hoa rộng lớn, một số người giúp việc đang phụ giúp việc tưới hoa và tỉa cành.
Bên cạnh còn có một cái ao nhỏ, trong ao còn trồng thêm một vài bông súng nổi trên mặt nước, có điều là khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ bên trong có cá chép koi nhỏ xinh hay không.
Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Huyền Thanh, Qúy Hành liền lên tiếng: "Ông nội lúc rảnh rỗi rất yêu thích trồng hoa cỏ, đây đều là tâm huyết của ông ấy đấy."
Qúy Hành xuống xe trước, rồi vòng qua mở cửa xe giúp cô.
Khi bàn tay trắng nõn thanh tú đó đặt lên tay anh, ánh mắt anh chợt quét qua ngón tay đeo nhẫn của cô, khi nhìn thấy ánh sáng bạc lấp lánh đó, đôi mắt anh hơi nheo lại.
Đó là chiếc nhẫn cưới anh tặng cô.
Hôm nay là lần đầu tiên anh thấy cô đeo nó.
Dù biết vì hôm nay đi gặp ông nội nên cô mới đeo nó nhưng tâm trạng Qúy Hành vẫn tốt lên từng chút một.
Cô xuống xe, Qúy Hành cũng không có ý định buông tay, anh càng nắm chặt tay cô, Huyền Thanh cũng không có ý định vùng vẫy, cô ngoan ngoãn theo anh vào nhà chính.
Quản gia nói ông cụ đang đợi hai người trên phòng trà trên tầng hai.
Qúy Hành gật đầu, rồi dẫn Huyền Thanh lên lầu.
Phòng trà của ông cụ mang đậm phong cách Trung Hoa cổ điển, khi bước qua hành lang dài, vừa mở cửa phòng trà ra, một mùi hương tao nhã của gỗ đàn hương liền đập vào khoang mũi.
Sàn nhà có màu gỗ, kiểu cách bàn ghế cũng vô cùng đơn giản, ánh nắng chiều chiếu lên những tấm rèm tre trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn tạo thành một cái bóng mỏng in xuống sàn nhà.
Qúy Hành nói: "Ông nội."
Ông cụ đang nhấp trà nghe thấy lời này thì liền nhìn sang.
Dù tóc ông cụ đã bạc trắng nhưng cô vẫn có thể thấy được khí thế mạnh mẽ của ông cụ vẫn không hề thuyên giảm.
Nhìn thấy hai người tay trong tay đi tới, ông nội Quý không khỏi mỉm cười hài lòng.
"Ông nội Qúy." Huyền Thanh chủ động chào hỏi, sau đó cô mím môi cười ngượng ngùng: "Đáng lẽ cháu nên tới gặp ông sớm hơn."
“Không sao, không sao.” Ông cụ mỉm cười xua tay: “Ông biết cháu thật sự rất bận, ông nội hiểu hết mà.”
Sau đó ông cụ liền vẫy tay bảo hai người ngồi xuống, ông cụ càng nhìn Huyền Thanh càng cảm thấy hài lòng, sau đó liền nhịn không được nói: “Đêm nay cơm nước xong hai đứa ở lại đây một đêm đi, từ lúc Qúy Hành trở về Trung Quốc vẫn chưa từng về nhà cũ một lần, hôm nay xem như có cơ hội rồi."
Huyền Thanh nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, dù sao cô cũng không phải là người có quyền quyết định cuối cùng, nên cô liền lặng lẽ liếc nhìn Qúy Hành.
Người đàn ông cũng đang nhìn cô, anh nắm chặt tay cô, trầm giọng hỏi cô: “Sáng mai em có việc gì không?”
Cô liền lắc đầu.
“Được.” Qúy Hành nhếch môi cười, anh ngẩng đầu nhìn ông nội Qúy, vui vẻ đồng ý: “Vậy đêm nay chúng cháu ở đây với ông nội.”
Sau khi mấy người ngồi lại một lúc, ông nội Qúy liền kiếm cớ đuổi Qúy Hành đi, trong phòng trà lúc này chỉ còn lại ông cụ và Huyền Thanh.
Ông cụ gấp sách lại, nhấp một ngụm trà làm dịu cổ họng, rồi nghiêm túc nói: "Thanh Thanh, cháu còn thích Qúy Hành nhà chúng ta sao?"
Nghe vậy, động tác đang bưng trà của Huyền Thanh hơi dừng lại, cô chậm rãi chớp chớp lông mi.
Cuối cùng, cô cắn môi dưới và khẽ gật đầu.
Cho dù lúc đầu là để giải quyết rắc rối của bản thân, nhưng nếu không thực sự thích thì làm sao cô có thể dễ dàng chấp nhận một sự kiện hôn nhân trọng đại như vậy.
Thấy vậy, ông cụ Qúy liền thở dài nửa nhẹ nhõm nửa lo lắng: "Được, chỉ cần hai bên đồng ý là được."
"Thanh Thanh, Qúy Hành một mình ở nước ngoài ba năm đã khổ sở rất nhiều, bây giờ trở về có thể cưới cháu cũng có thể coi như là khổ tận cam lai. Ông nội có thể thấy thằng nhóc đó rất thích cháu, cũng rất yêu cháu. Nhưng từ trước đến giờ tính tình thằng nhóc đó vẫn luôn không tốt, lại không giỏi biểu đạt tình cảm, nếu các cháu có chuyện gì khúc mắc thì nhất định phải nói ra để cùng nhau tìm cách giải quyết nhé."
"Vợ chồng kiêng kỵ nhất là không nói chuyện với nhau, lâu dài sẽ càng dẫn đến hiểu lầm chồng chất…."
Ông cụ Qúy là người từng trải nên liền có thể nhìn thấy được sự xa cách ẩn dưới vẻ ngoài ân ái của đôi vợ chồng trẻ này.
Không phải Qúy Hành, mà là Huyền Thanh.
Cháu dâu của ông ấy dường như đang có một khúc mắc nào đó chưa được giải quyết khiến hai người không thể thành thật với nhau.
Bất quá, đây là chuyện riêng tư của đôi vợ chồng trẻ, tuy ông ấy là trưởng bối nhưng ông ấy không có tư cách can thiệp vào quá nhiều, chỉ có thể giúp hai đứa trẻ đưa ra vài lời khuyên chân thành.
Phần còn lại là tùy thuộc vào chính hai vợ chồng.