• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu óc Huyền Thanh gần như trống rỗng trong giây lát.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu.

Anh còn muốn giúp cô bôi thuốc?

Hai tay cô để sau lưng không nhịn được nắm chặt lấy vạt áo, tim đập như sấm.

Cô giả vờ bình tĩnh bước tới, nhìn rất tự nhiên nhưng thực ra lại cứng đờ ngồi ở phía bên kia ghế sofa, chừa ra một khoảng cách lớn giữa cô và Qúy Hành.

Huyền Thanh hắng giọng, giọng nói cũng to hơn một chút như muốn giúp mình tăng thêm sự tự tin:

"Thật ra thì cũng không nghiêm trọng đến thế đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Anh cũng biết mà, trong quá trình luyện tập không thể tránh khỏi va đập và bầm tím..."

Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng và nhu hòa, nhưng nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy giọng nói của cô có chút run rẩy.

“Với lại, gần đây An An cũng có mua thuốc cho tôi uống rồi, tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi…”

Cô còn chưa kịp nói xong, Qúy Hành đã cầm lọ thuốc mỡ đứng dậy khỏi ghế sofa, đi vòng qua bên cạnh cô, cúi người nắm lấy tay vịn ghế sofa, mặt đối mặt với Huyền Thanh .

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại.

Huyền Thanh gần như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt người đàn ông.

Ánh mắt Qúy Hành đầu tiên rơi vào trên lông mày của cô, sau đó chậm rãi lướt qua khuôn mặt trắng nõn, chiếc cổ mảnh khảnh của cô, cuối cùng liền dừng lại ở cổ áo phía dưới.

Anh nhìn chằm chằm vào những chiếc cúc nhỏ và tròn, yết hầu anh hơi di chuyển.

“Em tự cởi nó hay để tôi làm?”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và khàn đục, còn mang theo âm điệu mạnh mẽ làm người ta không thể từ chối.

Huyền Thanh cảm giác ánh mắt của Qúy Hành giống như lửa nóng, nơi vùng da gần xương đòn dường như cũng bị thiêu đốt bởi ánh mắt nóng rực của anh.

Cô hơi lùi lại để tránh ánh mắt nóng rực của anh, khó khăn nuốt nước bọt: "Tôi, tôi sẽ tự làm."

Chỉ nghe thấy Qúy Hành cười khẽ một tiếng đầy thỏa mãn, sau đó anh cũng đứng thẳng người lên.

Huyền Thanh bình tĩnh lại, cô dần cởi từng cúc cổ áo ra, trong khi tâm trí vẫn còn đang suy nghĩ: Chỉ là giúp cô bôi thuốc thôi mà, không có gì phải hoảng sợ.

Đợi khi cởi hai cúc áo xong, cô kéo phần vai áo phải xuống, nhắm mắt đưa tay chỉ anh:

"Là chỗ này."

Vết bầm tím rất dễ thấy trên làn da trắng ngần, vết bầm ngoài cùng đã tiêu tan một chút và có màu vàng nhạt, nhưng phần nặng nhất ở giữa vẫn còn có màu tím nhạt.

Qúy Hành liền cau mày.

“Thành ra như vậy rồi mà em còn nói không nghiêm trọng à?”

Giọng nói của anh lạnh hơn một chút, có chút tức giận, lặp lại lời Huyền Thanh vừa nói.

“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi à?”

Nếu bữa tối anh không phát hiện ra sự bất thường của cô và truy hỏi cô, nếu anh không ép cô để anh bôi thuốc cho cô sau khi đưa cô về, cô cũng sẽ không bao giờ nói cho anh biết!

Huyền Thanh cũng không quay đầu lại, cô biết Qúy Hành vì sao tức giận, nhưng lại không biết nên nói cái gì để anh bình tĩnh lại.

Bởi vì cô thực sự không có ý định nói cho Quý Hành.

Thứ nhất, nó không cần thiết, và thứ hai, cô nói với anh thì có giải quyết được gì không?

Người phụ nữ trước mặt cúi đầu, mái tóc đen nhánh được vén sang một bên, chiếc cổ thon dài uốn thành một vòng cung duyên dáng, để lộ làn da mỏng manh bên vai phải và những vết bầm tím chói mắt.

Nhưng cô vẫn im lặng.

Qúy Hành bỗng nhiên cũng im lặng, anh nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc dâng trào trong mắt, cố gắng lấy lại vẻ lạnh lùng như trước.

Anh mở lọ thuốc ra và bôi thuốc mỡ hơi mát lên vết thương của Huyền Thanh.

Vừa bôi được nửa đường, anh phát hiện cổ áo Huyền Thanh còn chưa kéo xuống đủ, vết bầm tím phía dưới vẫn bị cổ áo che đi, nên anh nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống lần nữa.

Bất động.

Qúy Hành dừng lại, anh đặt thuốc mỡ xuống, duỗi tay ra phía sau vòng qua người Huyền Thanh.

"Còn một chỗ nữa mới xong."

Cùng với động tác của anh, một thanh âm đột nhiên xuất hiện bên tai Huyền Thanh.

Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào tai khiến vùng da quanh tai cô khẽ run lên.

Lúc Huyền Thanh đang muốn giơ tay lên tự làm thì tay Qúy Hành đã đặt lên chiếc cúc áo nhỏ trên ngực cô.

Cánh tay Qúy Hành rắn chắc ôm lấy cô, như ôm cô vào lòng từ phía sau, ngón tay dài xương xẩu khéo léo mở cúc áo.

Khuy đã được cởi nhưng tay anh vẫn không buông ra, vẫn ôm cô một cách yếu ớt.

Toàn thân Huyền Thanh liền cứng đờ, không dám cử động dù chỉ một chút.

"Huyền Thanh."

Qúy Hành đột nhiên gọi tên cô.

"Nếu em bị thương lần nữa, em phải nói cho tôi biết kịp thời, được chứ?"

Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng mà nghiêm túc xuyên thấu qua màng nhĩ đang đỏ bừng của cô, còn xen lẫn cảm giác lo lắng mãnh liệt, khiến trái tim cô nhất thời chợt run lên.

Huyền Thanh chỉ có thể đáp lại: "Đã biết."

Qúy Hành liền buông tay ra, đứng dậy tiếp tục bôi thuốc cho cô.

Thuốc mỡ màu trắng mát lạnh được đầu ngón tay ấm áp nhào nặn thoa đều lên vết thương của cô, Qúy Hành bôi lớp thứ nhất rồi tới lớp thứ hai, bôi đủ hai lớp thuốc mỡ theo lời thư ký Lưu đã ghi chú.

Thoa thuốc xong anh nhẹ nhàng kéo cổ áo Huyền Thanh lên để che đi vết bầm tím chói mắt.

Huyền Thanh thở phào nhẹ nhõm, rồi ngồi thẳng dậy cài nút cổ áo lại.

Qúy Hành đặt hai lọ thuốc mỡ lên bàn.

"Hàng ngày trước khi đi ngủ nhớ bôi thuốc đầy đủ, nếu em không tiện thì nhờ trợ lý bôi giúp em."

Vừa nói, anh vừa giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, khi ngẩng đầu lên lần nữa, anh liền nói tạm biệt với cô: “Em nhớ nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước đây.”

Huyền Thanh cũng liếc nhìn đồng hồ trên tường.

"Anh lái xe về Giang Thành luôn à?"

Qúy Hành liền dừng lại, quay đầu lại nhìn cô.

"Ý tôi là, bây giờ đã rất muộn, lái xe đêm khuya rất nguy hiểm." Đôi mắt Huyền Thanh trong veo của như màu hổ phách, khi được ánh sáng vàng ấm áp trong phòng chiếu sáng càng trở nên dịu dàng hơn: "Hơn nữa, nơi này cách Giang Thành có chút xa."

Cô lo lắng cho anh.

"Ừm."

Vì vậy anh liền dứt khoát đồng ý: "Vậy ngày mai tôi sẽ đi."

Sau khi tiễn Qúy Hành ra ngoài, Huyền Thanh dựa vào cửa, thở dài một hơi.

Nhớ lại chuỗi phản ứng vừa rồi của mình, cô không khỏi thở dài.

Tất cả sự bình tĩnh, lý trí và tự chủ của cô đều vô dụng trước mặt Qúy Hành.

Ngay khi anh đến gần, cô sẽ cảm thấy bất lực như một cô bé vừa rời xa xã hội, nhịp tim sẽ tăng nhanh, biết rõ không thể tới gần nhưng vẫn rất cố chấp.

Huyền Thanh xoa trán, đầu óc cô lúc này hoàn toàn hỗn loạn.

Bất quá, cô cũng cảm thấy Qúy Hành có chút kỳ quái.

Anh đột nhiên ghé qua nấu ăn cho cô chỉ vì một bài đăng trên weibo của cô, khi biết cô bị thương, anh còn đích thân đến gặp cô và giúp cô bôi thuốc...

Đây không giống như cách cư xử thường ngày của Qúy Hành.

Suy nghĩ hồi lâu, đầu óc Huyền Thanh càng hỗn loạn, cô quyết định không nghĩ tới nó nữa.

Có lẽ Qúy Hành cảm thấy việc giữ bí mật chuyện hôn nhân ít nhiều cũng làm cho cô chịu ủy khuất, nên anh cảm thấy có lỗi nên mới cố gắng bù đắp cho cô.

Nhân tiện anh cũng có thể hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng trên danh nghĩa, để cô nhận ra rằng đây là một hợp đồng đôi bên cùng có nghĩa vụ, quyền lợi và nâng cao mối quan hệ tin cậy giữa song phương...

-

Ăn tối xong, Quách Thiên Văn dẫn trợ lý chạy một vòng quanh hồ nhân tạo phía sau khách sạn.

Chạy được vài vòng, trợ lý đã thở hổn hển và hoàn toàn kiệt sức, cô ấy lấy cốc nước ngồi sang một bên nhìn Quách Thiên Văn chạy, đợi hơn nửa tiếng, hai người cùng nhau trở về khách sạn.

Vừa bước vào cổng, Quách Thiên Văn liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc bước ra từ cửa khách sạn.

Quách Thiên Văn sửng sốt một chút, không tin mình có thể gặp được anh ở đây, sau đó cô ấy vội nhét cốc nước vào trong tay trợ lý rồi nói: “Em lên trước đi.”

Sau đó liền đuổi theo người nọ.

Có một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường, người đàn ông đang đi về phía đó.

"Ngài Quý!"

Quách Thiên Văn cũng may đã đuổi kịp Qúy Hành.

Qúy Hành thu hồi bàn tay đang định mở cửa xe, quay người lại nhìn cô ấy.

Người phụ nữ trước mặt hiển nhiên đã vội vàng chạy tới đây, cô ấy đứng hơi không vững, lồng ngực phập phồng, hơi thở còn có chút gấp gáp.

"Ngài Quý, anh... còn nhớ tôi không?" Khuôn mặt lạnh lùng của Quách Thiên Văn vẫn đỏ bừng sau khi tập thể dục. Cô ấy không ngờ có thể gặp lại Qúy Hành ở đây, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, cũng cảm thấy hơi khẩn trương vì hành động hấp tấp của mình.

Cô ấy hơi ngẩng đầu lên, tim đập như sấm, cảm giác hồi hộp xen lẫn chờ đợi.

Qúy Hành ngước mắt nhìn Quách Thiên Văn.

Người phụ nữ kỳ lạ.

Anh không quen biết cô gái này.

“Xin lỗi.” Anh lạnh lùng lên tiếng: “Chúng ta hình như không quen nhau.”

Ánh sáng chờ mong trong mắt Quách Thiên Văn trong nháy mắt liền mờ đi rất nhiều, nhưng cô ấy không có ý định kết thúc cuộc gặp gỡ bất ngờ này chỉ như vậy.

"Trước đây là anh đã giúp tôi!" Cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp: "Trong bữa tiệc gặp mặt trước khi quay phim "Đen trắng", tôi không biết uống rượu, là anh đã lên tiếng giải vây giúp tôi."

Giải vây?

Qúy Hành cau mày.

Trong bữa tối hôm đó, vì Huyền Thanh đã lên tiếng trước nên nhà sản xuất đã gây chuyện với Huyền Thanh, vậy nên Qúy Hành mới lên tiếng ủng hộ Huyền Thanh.

Nếu không phải anh biết Huyền Thanh nhất định sẽ đi, anh cũng không rảnh đi tham dự một bữa tiệc vô nghĩa như vậy.

Về phần ai không uống được rượu, Qúy Hành căn bản cũng không để ý.

Quách Thiên Văn thấy lông mày Qúy Hành hơi giãn ra, trong mắt cô ấy hiện lên một tia tin tưởng, tin tưởng chắc anh đã nhớ ra cô ấy.

Anh đã nhớ cô ấy là ai!

Cô ấy lấy hết dũng khí nói tiếp: “Trước đó nữa, anh cũng đã từng cứu tôi một lần ở nước K.”

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Quách Thiên Văn mím môi cười cảm kích, dáng vẻ đặc biệt cảm động: “Trong trận đấu súng ở miền trung nước Anh một năm trước, anh cho tôi đi nhờ xe và chở tôi ra khỏi vùng nguy hiểm."

Nước K, đấu súng.

Hai chữ này đã hoàn toàn đánh thức trí nhớ của Qúy Hành.

Đó thực sự là ký ức sâu sắc nhất trong tâm trí anh.

Ngày hôm đó, toàn bộ tài sản đứng tên Quý gia ở nước K đều hoàn toàn nằm trong tay Qúy Hành, hai phần ba số tiền đặt cược của anh với ông nội đã hoàn thành, mục tiêu về nước của anh đã sắp đến gần.

Tuy nhiên, tâm trạng có chút vui vẻ của anh lại chuyển sang thờ ơ, thiếu kiên nhẫn sau khi vô tình đi vào khu vực xảy ra vụ đấu súng giữa hai người đàn ông, và người tài xế lúc này đang run rẩy vì sợ hãi, không biết nên lái xe đi đâu.

Qúy Hành chỉ có thể gõ lên vai tài xế, vẻ mặt anh đầy lạnh lùng, bình tĩnh chỉ đường cho tài xế trong hoàn cảnh tiếng súng đang bủa vây xung quanh.

Những người dân thường gần đó đang chạy tán loạn, ngoại trừ có một cô gái có vẻ sợ hãi đứng đó ngơ ngác không biết chạy đi đâu.

Người lái xe là người nước K. Sau khi bị tâm trạng thờ ơ của Qúy Hành ảnh hưởng, anh ta mới dần bình tĩnh lại.

Đồng thời, nỗi hưng phấn cao độ cũng khơi dậy rất nhiều nhiệt tình trong anh ta, nhìn thấy cô gái bất động, tài xế không hề suy nghĩ liền hạ cửa sổ xuống, hét vào mặt cô gái đó: "Còn chờ gì nữa! Mau lên xe!"

La hét xong, anh ta nhận ra mình vẫn chưa được ông chủ cho phép nên lại hét về phía hàng sau: "Ông chủ! Cứu người!"

Cô gái sợ hãi trước tiếng gầm của người lái xe và nhìn sang với đôi mắt run rẩy.

Qúy Hành bất đắc dĩ nhắm mắt lại nói với cô gái đó:

"Mau lên xe."

Cứ như vậy, tài xế đã đưa cô gái đến nơi an toàn trước khi cho cô ấy xuống xe.

Cô gái đó chính là Quách Thiên Văn, người đã đến nước K để chụp ảnh cho một tạp chí thời trang.

"Tôi luôn muốn đích thân đi tìm để cảm ơn anh, nhưng tiếc là tôi không có cơ hội gặp lại anh ở nước K." Quách Thiên Văn tiếp tục nói.

Tiếng súng hỗn loạn và người chạy tán loạn tứ phía, trong cảnh tượng như vậy, người đàn ông tỏ ra thờ ơ, ánh mắt anh nhìn cô ấy trong chiếc ô tô màu đen giống như một vị thần từ trên trời rơi xuống, hoàn toàn thiêu đốt trái tim cô ấy.

Sau này, cô ấy thường đứng đợi ở nơi gặp Qúy Hành, hy vọng có thể gặp lại anh và đích thân nói tiếng cảm ơn anh. Nhưng cho đến khi nhiệm vụ quay phim hoàn thành và đoàn phim chuẩn bị rời đi, cô ấy cũng không có cơ hội gặp lại Qúy Hành lần nào nữa.

Sau này, khi cô ấy trở thành diễn viên của đoàn phim "Đen trắng" và may mắn gặp lại Qúy Hành trong một bữa tiệc tối, chỉ có Chúa mới biết cô ấy đã ngạc nhiên và phấn khích đến mức nào.

Trái tim vốn đã im lặng bấy lâu nay cuối cùng cũng bắt đầu đập trở lại.

Ánh đèn đường vàng ấm áp chiếu lên Qúy Hành một vầng sáng nhàn nhạt, làm mờ đi bầu không khí lạnh lẽo xung quanh.

Khuôn mặt trang nghiêm và tao nhã của người đàn ông trước mặt hoàn toàn trùng khớp với khuôn mặt trong ký ức của cô ấy, khóe miệng Quách Thiên Văn không nhịn được hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Cô ấy nghĩ,

Có lẽ đây là số mệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK