Sau khi tin nhắn được gửi đi, Huyền Thanh cũng không trông mong gì anh có thể trả lời ngay lập tức.
Cô tắt tiếng điện thoại, bật chế độ máy bay, lấy mặt nạ xông mắt từ trợ lý An An rồi mở gói ra.
Nó có màu hồng.
Đột nhiên, hình ảnh Qúy Hành mang nó đêm đó lại hiện lên trong đầu cô.
Anh có khí chất lạnh lùng, dáng vẻ lại thờ ơ, nhưng lại đeo một cái mặt nạ mắt màu hồng.
Huyền Thanh không khỏi mỉm cười.
Khi An An tỏ vẻ nghi ngờ xoay người nhìn cô, cô liền đeo miếng che mắt đó lên.
Một giờ sau, máy bay hạ cánh.
Huyền Thanh lập tức lấy điện thoại ra, tắt chế độ máy bay.
Không hiểu sao trong lòng cô lại có chút mong chờ mơ hồ.
Màn hình khóa vừa mở ra, không có thông báo tin nhắn mới ở phía trên điện thoại và cũng không có chấm đỏ tươi trên logo màu xanh lá cây của WeChat.
Anh vẫn chưa trả lời.
Xe bảo mẫu do công ty sắp xếp đã đỗ ở lối ra sân bay, An An đẩy hành lý của cô tới, nhìn thấy Huyền Thanh đang đứng nhìn điện thoại hồi lâu, cô ấy sửng sốt gọi lớn:
"Chị Thanh, đi thôi."
Huyền Thanh phản ứng lại, vội vàng tắt màn hình điện thoại rồi nhét vào túi.
Cô đang chờ mong gì chứ?
Cô bực bội vò mái tóc của mình.
Khi đến khách sạn, An An giúp Huyền Thanh thu dọn hành lý rồi rời đi.
Phòng của cô ấy không cùng tầng với phòng của Huyền Thanh.
Bên phía ê-kíp thông báo ngày mai việc học tập và luyện tập cảnh võ thuật sẽ chính thức bắt đầu, vậy nên chiều nay Huyền Thanh có thể nghỉ ngơi điều chỉnh nửa ngày.
Thời tiết ở thành phố Thanh Bắc ấm áp hơn ở Giang Thành, Huyền Thanh vén rèm ban công để ánh nắng lọt vào phòng, cô nép mình vào chiếc ghế sô pha xốp cạnh cửa sổ, bắt đầu nghiêm túc đọc kịch bản.
Hai nữ chính của phim "Đen trắng" là chị em song sinh, nhân vật do Huyền Thanh thủ vai là chị gái.
So với thân phận cảnh sát phòng chống ma túy của em gái, nhân vật chị gái của cô hoàn toàn là một nhân vật phản diện.
Tàn nhẫn và ác độc.
Có một sự tương phản rất lớn với tính cách của Huyền Thanh.
Huyền Thanh quan sát rất kỹ, rồi dần dần đắm chìm trong đó, cô phân tích rất kỹ vai trò và trạng thái tâm lý của chị gái qua từng giai đoạn.
Cho đến khi ánh nắng từ từ thoát ra khỏi cửa sổ từng inch một.
Cho đến khi trời dần tối, Huyền Thanh vẫn chưa thể thoát ra khỏi kịch bản.
Cảm thấy hơi đói, cô liền cầm điện thoại trên bàn lên, chuẩn bị gọi cho An An đi ăn cùng, nào ngờ vừa mở ra, phía trên màn hình hiện lên một thông báo có tin nhắn mới.
Hai tin nhắn chưa đọc và hai cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều đến từ cùng một người.
Qúy Hành.
Lúc này Huyền Thanh mới nhận ra mình đã tắt chế độ máy bay sau khi xuống máy bay nhưng lại quên chuyển về chế độ âm thanh.
Cuộc gọi nhỡ là lúc Huyền Thanh vừa rời sân bay và đang tìm xe bảo mẫu.
Phát hiện đối phương không trả lời điện thoại, anh còn gửi thêm một tin nhắn wechat cho cô:
[Xin lỗi, tôi vừa mới kết thúc cuộc họp.]
[Đã đến rồi à?]
Nhưng cô vẫn không trả lời, đối phương cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Về phần cuộc gọi nhỡ thứ hai, Huyền Thanh lúc đó đang mải mê đọc kịch bản, đã ném điện thoại sang một bên.
Cô hít một hơi thật sâu, tâm trạng có phần u ám vì đắm chìm trong vai diễn của cô chợt nhẹ nhõm hơn, sau đó cô liền nhấc máy gọi lại cho Quý Hành.
Người đàn ông nhanh chóng trả lời: “Huyền Thanh?”
Giọng nam từ tính rung động qua dây thanh âm, đi theo đường dây điện thoại, đi hàng trăm cây số rồi đậu vào tai cô.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra cảnh người đàn ông dịu dàng hạ giọng nói chuyện với cô.
“Ừm.” Cô giải thích: “Tôi để điện thoại ở chế độ im lặng nên không thấy tin nhắn.”
Qúy Hành ở đầu bên kia điện thoại không biết đang cười gì, giống như anh cũng đã sớm đoán trước được.
"Anh gọi tôi có chuyện gì vậy?" Huyền Thanh hỏi anh.
"Tôi tính toán thời gian, chắc là giờ này em đã xuống máy bay nên gọi điện chào hỏi thôi."
Xem ra anh thật sự chỉ muốn nói một câu chào hỏi đơn giản, Qúy Hành nói xong cũng không nói nhiều mà chuyển chủ đề: “Tiểu Trương nói trước ngày em đi em đã chuyển hết đồ đến, sau khi em chuyển đến.. ."
Ngón cái của anh vô thức xoa xoa khớp ngón trỏ, dừng lại một chút: "Em cảm thấy thế nào? Nếu có chỗ nào khó chịu thì cứ nói với tôi, tôi sẽ kêu người thay đổi cho phù hợp với ý thích của em."
Đây là đang hỏi thăm ấn tượng của cô về ngôi nhà của anh sao?
Nhưng cô mới chuyển đến đó có một ngày rồi lại rời đi, có gì mà khó chịu đâu chứ?
Tuy nhiên, Huyền Thanh vẫn bày tỏ suy nghĩ trong đầu mình: “Ngôi nhà có vẻ hơi… vắng vẻ”.
Thoạt nhìn chỉ có màu đen, trắng và xám chứ không có màu nào khác, nhìn toàn bộ không gian có vẻ hơi lạnh lẽo.
Nhưng đây là phong cách của Qúy Hành, không thể cứ bảo người khác thay đổi được.
Hơn nữa, cô chỉ ở đây nhiều nhất là hai năm thôi, cũng không nên làm phiền ai cả.
Vì thế cô liền nhanh chóng nói thêm: “Có lẽ là do nhà mới, anh mới về Trung Quốc không lâu nên nhà có không khí lạnh lẽo, vắng vẻ cũng là điều dễ hiểu.”
"Nhưng mà tôi thấy không có vấn đề gì cả, cảm thấy mọi thứ đều khá tốt."
Qúy Hành chăm chú lắng nghe lời cô nói, anh cảm thấy thanh âm của cô vô cùng ôn nhu dịu dàng, nhất là hai câu cuối cùng, giống như là đang an ủi anh.
Một nụ cười thoáng qua mắt anh.
Nhưng anh cảm thấy Huyền Thanh nói cũng có lý, anh sống một mình trong căn nhà đó... quả thực có chút vắng vẻ.
Giọng nữ ở đầu bên kia điện thoại trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
"Hmm...công việc của anh thế nào rồi?"
Huyền Thanh còn nhớ rõ ngày Qúy Hành rời đi anh còn gọi điện thoại cho cô, giọng anh khàn khàn, giống như cả đêm không ngủ.
Giọng nói của anh ngày hôm nay không quá khàn, nhưng trong đó lại có chút mệt mỏi.
Nghe vậy, giọng nói của người đàn ông lộ ra chút nhẹ nhõm: “Xong rồi.”
Sau đó Huyền Thanh nghe thấy có người gõ cửa, sau đó liền nghe thấy một giọng nói yếu ớt:
"Ngài Qúy, đã đến giờ ra sân bay rồi."
"Ừ." Anh trầm giọng đáp lại, sau đó nói với Huyền Thanh: "Bảo trọng."
Những lời nói có phần thân mật này khiến trái tim Huyền Thanh chợt rung động, cô ôm chặt điện thoại giúp mình bình tĩnh lại:
"Biết rồi."
Bỗng có người gõ cửa phòng Huyền Thanh, là An An gọi cô ra cửa: “Chị Thanh, là em.”
Cô vội vàng nói tạm biệt với Qúy Hành, cúp điện thoại rồi đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, trước mặt cô là hai túi đồ ăn mang về.
Khuôn mặt trợ lý An An từ đằng sau túi giấy hiện ra, cô ấy cười nói: "Em biết ngay mà, chị nhất định bị kịch bản mê hoặc nên em đã chuẩn bị trước bữa tối cho chị rồi này!"
Vừa lúc bọn họ đang nói chuyện, cánh cửa chéo phòng đối diện cũng được mở ra, một bóng người quen thuộc bước ra vẫy tay về phía thang máy.
Có một cô bé vừa bước ra khỏi thang máy với hai túi đồ ăn mang về.
An An nhìn kỹ hơn: "Hửm?"
Đó không phải là trợ lý của Quách Thiên Văn sao?
Lúc này người ở bên kia dường như mới chú ý tới sự có mặt của bọn họ, người nọ chậm rãi quay người lại, trên khuôn mặt lạnh lùng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người quen: "Thật trùng hợp, chúng ta ở cùng một tầng à."
Đó là Quách Thiên Văn.
Huyền Thanh cầm lấy túi giấy từ tay An An, lắc lắc về phía cô ấy, cười mời: “Đã trùng hợp như vậy, sao chúng ta không cùng nhau ăn tối nhỉ?”
Đối phương vui vẻ nhận lời: “Cầu mà không được ấy chứ.”
-
Tại sân bay thành phố Giang Thành, sau khi thư ký Lưu cùng Qúy Hành xuống máy bay, anh ta khó có thể theo kịp ông chủ của mình.
Thư ký Lưu thực sự không hiểu tại sao tối nay lại phải đáp chuyến bay về.
Mặc dù Qúy Hành đã xử lý vấn đề khẩn cấp này một cách hoàn hảo, nhưng tập đoàn Qúy thị đã thiết lập một bộ quy trình đặc biệt để xử lý những sai sót lớn như thế này, chỉ cần sai sót được sửa chữa kịp thời sau khi phát sinh thì sẽ không gây ra quá nhiều tổn thất.
Nhưng lần này sai sót đã bị trì hoãn đến mức không thể trì hoãn được nữa và giấu đến mức không thể giấu được nữa mới chịu báo cho Quý Hành và cần phải có anh ra mặt để xử lý.
Không cần nghĩ, chuyện này nhất định là kiệt tác của lão già Qúy Chấn Giang kia đang cố tình ngáng đường Qúy Hành.
Nghĩ đến đây, thư ký Lưu chợt nảy ra một suy nghĩ.
Lần này Qúy Hành vội vàng quay về, có lẽ là anh đã chuẩn bị sẵn sàng hành động tiếp theo, chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng để thu thập những đám người không an phận.
Thư ký Lưu càng nghĩ càng thấy chắc chắn, không khỏi thầm gật đầu trong lòng: Quả nhiên, anh đúng là người nắm quyền do ông cụ Qúy lựa chọn...
Khi đến bãi đỗ xe, Qúy Hành chậm rãi đưa tay về phía anh ta.
Thấy anh ta không trả lời, anh thúc giục giơ đầu ngón tay lên.
Thư ký Lưu: “?”
Qúy Hành ngước mắt lên, nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Anh ta lấy chìa khóa từ thư ký Lưu có chút bối rối, rồi mở cửa xe ngồi vào ghế lái, nói: “Hôm nay anh không cần lái xe, anh có thể tan làm rồi.”
Anh mở cửa xe ra, ngay khi thư kí Lưu còn đang ngơ ngác chưa kịp tiêu hóa anh đang làm gì thì anh đã nghênh ngang lái xe rời đi.
Cuối cùng chỉ để lại một câu:
“Hai ngày qua anh đã vất vả rồi, ngày mai cho anh nghỉ một ngày, ngày mốt lại quay lại làm việc.”
Qúy Hành lái xe một mạch trở về nhà.
Sau khi mở cửa, anh cúi đầu liền nhìn thấy hai đôi dép đi trong nhà đặt cạnh nhau ở cạnh cửa.
Đôi màu đen là của anh.
Đôi còn lại có màu hồng nhạt, phía trên có in hình mũi lợn tròn, đặc biệt nổi bật giữa những đồ nội thất màu đen xung quanh.
Qúy Hành chợt dừng lại.
Lại là màu hồng.
Anh bật đèn rồi đi vào trong.
Ngôi nhà lạnh lẽo này dường như có một số thứ đã khác hẳn.
Trên chiếc bàn cà phê tối màu trong phòng khách mới để thêm một số tạp chí thời trang nổi tiếng gần đây;
Có một tấm chăn cashmere được gấp gọn gàng trên ghế sofa;
Trên bàn ăn còn có một chiếc bình gốm tinh xảo, nhưng trong đó lại không có hoa;
Trong tủ còn có hai bộ đồ ăn mạ vàng nữa, tất cả đều được sắp xếp rất ngay ngắn...
Tuy nhiên, chúng đều là những chi tiết nhỏ được giấu trong góc, nhưng Qúy Hành vẫn nhìn chúng từng cái một một cách nghiêm túc và cẩn thận.
Cho đến thời điểm này, anh mới cảm nhận được cảm giác chân thật.
Từ giờ trở đi sẽ có hai người ở trong gia đình này.
Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Qúy Hành lúc này mới dịu đi một chút, anh không nhịn được liền đi về phía phòng ngủ.
Nhưng…
Trên chiếc bàn trang điểm được lắp đặt đặc biệt chẳng có gì cả, trong tủ vẫn chỉ có vài bộ quần áo thường ngày của anh, nửa tủ còn lại… vẫn trống rỗng.
Mọi ngóc ngách đều không thay đổi, giống như chưa có ai từng vào đây ngoại trừ anh.
Hai mắt Qúy Hành hơi nheo lại, anh suy nghĩ một lát, rồi đi đến phòng ngủ thứ hai, mở ra cánh cửa đang đóng chặt.
Quả nhiên…
Chăn ga gối đệm đều đã được thay mới, trên gối có tuyển tập tiểu luận của Huyền Thanh, trên bàn trang điểm là những đồ mỹ phẩm và nước hoa cô mang từ nhà tới, màu sắc của rèm cửa cũng đã thay đổi từ đen sậm sang tone màu morandi dịu dàng, trên ban công còn có một chậu xương rồng nhỏ, và trong tủ...
Qúy Hành không có mở tủ quần áo của Huyền Thanh.
Không cần hỏi anh cũng biết Huyền Thanh chọn sống trong căn phòng này
Anh bình tĩnh liếc nhìn quanh phòng một lượt, rồi gửi tin nhắn WeChat cho Huyền Thanh.
[Ngày mai tôi sẽ nhờ dì dọn phòng chuyển tất cả đồ đạc của em sang phòng ngủ chính.]
Huyền Thanh vội đáp:
[Có chuyện gì à?]
Hiển nhiên cô có phần không hiểu trước những lời nói không đầu đuôi của anh.
Qúy Hành rũ mắt xuống, trong đôi mắt thờ ơ của anh đang phản chiếu dòng chữ "Đang nhập..." trên hộp thoại.
Vì vậy, trước khi Huyền Thanh gửi tới câu hỏi thứ hai, anh đã gõ chữ và gửi đi:
[Chiều mai mẹ tôi sẽ đến và bà ấy sẽ nghi ngờ.]
Nhìn thấy câu này, tay đang bấm phím của Huyền Thanh chợt cứng đờ.
Qúy Hành từng nói qua, mẹ anh phải tận mắt nhìn thấy thì mới tin là thật, cũng vì lý do này mà cô mới chuyển đến nhà của Qúy Hành.
Vậy thì cứ dọn thôi, cùng lắm là khi bà ấy về cô lại chuyển đồ sang phòng ngủ thứ hai, mặc dù việc này có hơi tốn sức một chút...
Qúy Hành mặt không biểu cảm nhìn màn hình điện thoại, cho đến khi Huyền Thanh gửi tới:
[Được.]
Lúc này anh mới cong môi tỏ vẻ hài lòng.