• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh quay cuối cùng vào buổi tối bao gồm một số cảnh võ thuật giữa hai người.

Cảnh cuối cùng là cảnh Trần Mộ bóp cổ A Cửu, rồi đập cô vào chiếc tủ trong góc, chiếc tủ bị va đập mạnh, đồ trang trí bằng thủy tinh trên đó rung chuyển, rồi vỡ tan tành dưới chân họ.

Cảnh quay này đã thất bại hai lần.

Lần đầu tiên là do hai người đứng quá xa góc máy, Huyền Thanh còn bị té ngã trên mặt đất.

Lần thứ hai tuy là khoảng cách đã đúng nhưng góc đứng có gì đó không ổn.

Khi Huyền Thanh bị ném qua, chỉ có vai phải của cô va vào mép tủ, lực không đủ, tủ chỉ lắc lư một chút, nhưng đồ trang trí bằng thủy tinh trên đó lại không hề xê dịch.

Lực tuy không đủ mạnh để khiến đồ vật rơi xuống nhưng cũng đủ khiến vai phải bị thương của Huyền Thanh cảm thấy đau nhói.

Trong nháy mắt đụng phải cái tủ, lông mày Huyền Thanh hơi nhíu lại, cô lặng lẽ nghiến răng nghiến lợi, tránh để lộ ra biểu cảm khác thường.

“Cắt!” Đạo diễn hét lên qua bộ đàm: “Ai đó đến chỉnh lại đi, chúng ta quay lại cảnh này.”

An An lập tức lao tới đỡ Huyền Thanh từ trên mặt đất đứng lên, cô ấy cảm thấy vô cùng xót thương cho cô, còn thấp giọng lẩm bẩm:

"Tính ra vết thương của chị còn chưa lành hẳn. Hôm nay lại còn bị va vào mấy lần, không biết có bị sưng lên hay không nữa."

Huyền Thanh đưa tay xoa xoa cho đỡ đau, nhưng vừa chạm vào vết bầm đã cảm thấy đau đớn tột cùng.

Cô thở hổn hển, miễn cưỡng buông tay ra khỏi vết thương.

“Không sao đâu.” Cô dành thời gian an ủi An An: “Để chị cố gắng quay lại cảnh này, buổi tối lúc bôi thuốc em nhớ giúp chị xoa xoa vài cái.”

Hạng Dĩ Hàn tự để chuyên gia trang điểm chỉnh trang lại lớp trang điểm và làm tóc tại chỗ, anh ta nhấc hàng mi dày và đen lên liếc nhìn về phía Huyền Thanh.

Anh ta có thể nhìn thấy đối phương đang đau đớn xoa vai phải của mình.

Vài phút sau, cả hai lại điều chỉnh lại tư thế và trở vào set quay.

Trước khi cảnh quay bắt đầu, Huyền Thanh chợt dừng lại khi nhận thấy ánh mắt bình tĩnh của chàng trai trước mặt đang đặt trên vai phải của cô.

Rồi anh ta mấp máy môi:

"Để lưng đập vào tủ."

Giọng nói trong trẻo nhưng trầm thấp, như thể anh ta chỉ đang nói một lời nhắc nhở không đáng kể.

Huyền Thanh ngạc nhiên liếc nhìn Hạng Dĩ Hàn.

Cô còn chưa kịp nói gì thì đạo diễn đã gọi tất cả các bên liên quan tập trung vào set quay.

Hạng Dĩ Hàn cụp mắt xuống, khi anh ta lại ngước mắt lên, khí tức xung quanh liền trở nên điên cuồng.

Anh ta bước tới bóp chặt cái cổ mảnh khảnh, yếu ớt của Huyền Thanh, khóe mắt đỏ bừng, lửa giận trong mắt càng ngày càng đậm.

Cái cổ trắng ngần của Huyền Thanh duỗi ra sau thành một vòng cung duyên dáng.

Bàn tay của Hạng Dĩ Hàn dần dần siết chặt, đột nhiên anh ta đẩy cô về phía cái tủ.

Huyền Thanh lập tức cảm giác được động tác của anh có vẻ thô bạo và mạnh mẽ, nhưng thực tế lại nhẹ nhàng hơn hai lần trước rất nhiều.

Cô không khỏi khâm phục sự cẩn thận và chu đáo với bạn diễn của đối phương.

Thế là Huyền Thanh bắt đầu loạng choạng, cô lùi lại vài bước, tấm lưng đầy thương tích đập mạnh vào cái tủ phía sau.

Chiếc tủ lung lay dữ dội, những đồ trang trí bằng thủy tinh rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh dưới chân họ.

"Được rồi, cắt!"

An An liền vội vàng lao tới đỡ Huyền Thanh đứng lên, cô ấy còn chu đáo vỗ vỗ bớt lớp bụi đằng sau lưng cô.

Vừa rồi bị quăng trúng vào tủ, cô liền phản xạ nhanh chóng hơi cúi người rụt vai lại, chỉ có phần lưng là phần tiếp xúc nhiều nhất, lực có chút quá mạnh, nhưng là một động tác thông minh, cũng không gây ra quá nhiều đau đớn.

Ít nhất thì cô có thể bảo vệ được cái vai yếu ớt của mình.

"Lần này được rồi." Đạo diễn nhìn hình ảnh trên màn hình, xua tay nói: "Cảnh này xong rồi! Hai người có thể tạm nghỉ ngơi một ngày."

Huyền Thanh có chút vui mừng, điều đó có nghĩa là cô không cần bị người ta “ném tới ném lui” nữa.

Nghĩ đến lời nhắc nhở của Hạng Dĩ Hàn và động tác đã giảm bớt sức lực của anh ta, Huyền Thanh muốn đi tới nói lời cảm ơn, nhưng phát hiện ra anh ta đang bị bao vây bởi các trợ lý và thành viên trong đoàn đội.

Dường như nhận thấy ánh mắt của cô, Hạng Dĩ Hàn liền ngước mắt lên xuyên qua đám đông nhìn về phía cô.

Đối diện với đôi mắt trong veo có thể nhìn rõ toàn bộ sự việc của đối phương, Huyền Thanh nhếch khóe miệng, nở một nụ cười cảm kích thầm cảm ơn anh ta.

Hạng Dĩ Hàn cũng bình tĩnh gật đầu đáp lại, rồi anh ta thu ánh mắt lại và ung dung rời khỏi trường quay.

-

Sau khi trở về khách sạn ăn tối, Huyền Thanh lần đầu tiên nhận được cuộc gọi của Trình Tích sau một thời gian dài.

"Chị Thanh, cường độ làm việc của đoàn phim thế nào? Chị vẫn ổn chứ?"

Giọng nói của chàng trai trẻ nghe có vẻ đã bớt ngang ngược và ngạo mạn mà đã trưởng thành và điềm tĩnh hơn.

Huyền Thanh cầm điện thoại đi ra ban công, cô dựa vào lan can tận hưởng cơn gió đêm mát lạnh: “Cường độ làm việc có mệt hơn lần quay trước một chút, nhưng việc quay phim diễn ra rất suôn sẻ vì các diễn viên trong đoàn đều làm việc rất hòa đồng.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ dịu dàng quen thuộc, vẻ mặt lạnh lùng suốt ngày của Trình Tích dần dần dịu đi, sự khó chịu trong lòng cũng dần được xoa dịu.

Giọng nói của cô nghe nhẹ nhàng và vui vẻ, dường như cô đang có một khoảng thời gian vui vẻ trên trường quay.

“Còn em thì sao?” Huyền Thanh hỏi ngược lại cậu ta: “Lúc chị vắng nhà, Đinh Trạch Khải có cho em ngủ ngoài đường không vậy?”

Trình Tích khó chịu hắng giọng, lẩm bẩm nói: "Lần trước là ngoài ý muốn..."

“Ngoài ý muốn?” Huyền Thanh cũng không thèm vạch trần cậu ta: “Vậy em nói cho chị biết rốt cuộc là chuyện gì mà khiến em uống say khướt đến mức đó để giải tỏa lo lắng?”

Trình Tích không chịu nói một lời, Đinh Trạch Khải cũng không hiểu chuyện gì, Từ Di sau đó còn gửi tin nhắn cho Huyền Thanh để phân tích tình hình, nói những câu như là: "Thằng nhóc Trình Tích đó có lẽ đang bị tổn thương tình cảm." .

Huyền Thanh cảm thấy khả năng này khó có thể xảy ra vì cô chưa từng nhìn thấy một cô gái nào ở bên cạnh Trình Tích chứ đừng nói đến chuyện yêu đương.

Trình Tích không muốn nói nhiều về chủ đề này nên liền đổi chủ đề: “Em đã xem bài viết trên weibo của chị.”

“Hả?” Giọng nói của người phụ nữ có vẻ lười biếng, âm cuối có phần cao vút.

Trình Tích nhìn xuống tay mình đang cầm tài liệu, nhỏ giọng nói: “Em đã học được một món ăn mới, khi chị quay về em sẽ nấu cho chị.”

Huyền Thanh cười nói: “Em lại về nhà ăn trộm “bí kíp” của dì giúp việc à?”

“Ừm, còn bị dì ấy phát hiện.” Trình Tích bĩu môi nói đùa: “Dì ấy còn hỏi em là có phải em đang muốn thay thế dì ấy không.”

Tuy rằng trên môi nở nụ cười, nhưng nụ cười cũng không đến được trong mắt, Trình Tích nắm tài liệu trong tay càng ngày càng chặt, cho đến khi các ngón tay trở nên trắng bệch.

Khi tiếng cười của Huyền Thanh dừng lại, cậu ta cuối cùng cũng lấy hết can đảm lên tiếng:

"Chị Thanh, em đến chi nhánh công ty thực tập."

Nói xong, cậu ta nín thở chờ đợi phản ứng của đối phương.

Điện thoại im lặng trong vài giây.

"Thật sao?" Huyền Thanh nghe được tin tức này hiển nhiên rất kinh ngạc: "Cuối cùng em cũng nghĩ thông rồi sao?"

Cha của Huyền Thanh, Trình Sĩ Vinh, luôn muốn Trình Tích đến thực tập tại công ty kể từ khi cậu ta còn là sinh viên năm thứ hai đại học, để cậu ta có thể làm quen trước với những công việc thường ngày trong công ty và đồng thời chuẩn bị cho cậu ta hành trang để quản lý tập đoàn sau khi cậu ta tốt nghiệp.

Huyền Thanh cũng biết Trình Tích là một người rất thông minh, nói cách khác là một thiên tài kinh doanh bẩm sinh.

Vì vậy cô không hề nghi ngờ sự sắp xếp của cha cô.

Nhưng không biết tại sao Trình Tích lại luôn chống cự quyết liệt và không chịu đến công ty tham gia thực tập.

Vì chuyện này mà Trình Sĩ Vinh thường xuyên cãi nhau với Trình Tích.

Huyền Thanh còn hỏi Trình Tích tại sao cậu ta lại không có hứng thú đến công ty? Hay là cậu ta còn có ước mơ nào khác.

Chàng trai luôn lắc đầu im lặng phủ nhận suy đoán của cô nhưng cũng không chịu nói gì.

Hiện tại cuối cùng cũng nghĩ thông, Huyền Thanh cảm thấy mình cần phải thể hiện sự ủng hộ của mình: "Aida, cứ thoải mái đi nào, chị sẽ luôn là chỗ dựa của em."

Đầu bên kia điện thoại, Trình Tích chậm rãi buông tập tài liệu nhàu nát ra, cậu ta cảm thấy cổ họng mình đau rát dữ dội.

Trong mắt cô, cậu ta mãi mãi là đứa trẻ được cha cô mang về nhà.

Trình Tích không hề muốn có bất kỳ chỗ dựa nào, cậu ta chỉ muốn làm chỗ dựa cho Huyền Thanh.

“Được.” Giọng cậu ta vang lên đầy cay đắng: “Em sẽ cố gắng, chị Thanh.”

Cậu ta cũng muốn trở thành người có thể giúp đỡ cô trong lúc khó khăn, là người có ích cho cô.

Không phải người em trai sẽ không bao giờ lớn trong mắt cô.

-

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Huyền Thanh nhìn thấy dòng chữ mới hiện lên trên đầu điện thoại.

Đó là tin nhắn WeChat được Qúy Hành gửi năm phút trước:

"Trước khi đi ngủ nhớ bôi thuốc."

Hai phút sau không thấy cô phản hồi nên anh còn gửi thêm một tin nữa:

"Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"

Nhìn thấy hai chữ "bôi thuốc", sắc mặt Huyền Thanh có chút nóng lên, sau đó đáp lại bằng biểu tượng con thỏ gật đầu.

Đối phương giống như đang chăm chú nhìn điện thoại từ nãy đến giờ, cô vừa gửi tin nhắn đi giây tiếp theo liền thấy anh gọi tới.

"Hôm nay công việc của em có tốt không?"

Giọng người đàn ông giống như âm thanh trầm và ngân vang của đàn cello, anh tự nhiên hỏi cô về cuộc sống thường ngày.

Qúy Hành xác thực là đang chú ý đến chuyển động của điện thoại di động.

Sau khi nghe thấy tin nhắn nhắc nhở của WeChat, anh nhanh chóng ký vào văn bản trên tay, ném cho thư ký rồi vẫy tay ra hiệu có thể tan làm.

Sau đó anh liền bấm số của Huyền Thanh.

Anh ngẩng đầu tựa vào lưng ghế mềm mại của ghế văn phòng, duỗi cổ thành một vòng cung tuyệt đẹp, hơi nhắm mắt lại, lắng nghe giọng nữ nhẹ nhàng phát ra từ điện thoại.

Huyền Thanh ngẫu nhiên chọn ra mấy thứ vô hại rồi nói cho anh nghe.

Qúy Hành im lặng nghe hết quá trình, cuối cùng còn không quên hỏi cô: “Vết thương trên vai em thế nào rồi?”

“Có vẻ nghiêm trọng hơn một chút.” Huyền Thanh không muốn nhớ lại cảm giác đau đớn khi An An bôi thuốc cho mình mà chỉ đề cập đến lý do: “Hôm nay có quay cảnh đánh nhau, trong lúc quay vô tình đụng vào vết thương."

Qúy Hành ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm chợt dao động.

“Buổi tối trước khi đi ngủ nhớ chườm nóng một lúc, lúc bôi thuốc nhớ nhờ trợ lý xoa thêm.”

Đây là lời dặn dò cuối cùng của Qúy Hành trước khi cúp điện thoại.

Nửa giờ sau, quầy lễ tân ở tầng một của khách sạn gọi tới.

An An đang lấy chiếc khăn ướt trong chậu nước nóng ra, cô ấy vắt khô rồi nói: “Hôm nay chị chịu khó dùng khăn ướt, sáng mai em sẽ ra ngoài mua túi chườm nóng và bình chườm nóng cho chị.”

Ngay khi cô ấy đặt chiếc khăn nóng lên vai Huyền Thanh, điện thoại cố định trong phòng bỗng reo lên.

"Xin chào, cho hỏi là cô Huyền phòng 1707 đang nghe máy, phải không?"

An An nghiêng đầu kẹp ống nghe vào hõm cổ, tay kia lấy tờ giấy ra lau khô bàn tay còn đang ướt: “Ừm, có chuyện gì vậy?”

Cô gái trẻ ở quầy lễ tân có giọng nói ngọt ngào: “À, có một người vừa tới giao một túi đồ và nói là cần mang đến phòng 1707. Quầy lễ tân của chúng tôi muốn xác nhận với cô một chút, cô có nhận được thông báo có ai gửi túi đồ gì cho cô không."

"Đồ gì vậy?" An An nghi hoặc nhìn Huyền Thanh.

Huyền Thanh cũng lắc đầu bối rối.

Sau khi nhận được tín hiệu từ Huyền Thanh, An An thành thật báo cáo với lễ tân: “Chắc không phải của chúng tôi, cô xem lại xem có nhầm lẫn gì không?”

"Để tôi nhìn xem. Ở đây còn ghi người gửi là anh Quý, cô có quen biết với anh Qúy Hành không?"

"Qúy Hành?"

An An nhắc lại cái tên này, hình như cái tên này nghe có chút quen thuộc...

Huyền Thanh cũng lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Vừa rồi bọn họ vừa nói chuyện điện thoại, Qúy Hành cũng không có nói sẽ kêu người đem cái gì tới cho cô...

Cô đứng dậy nhận lấy điện thoại từ tay An An, dụ dàng nói với lễ tân: “Xin lỗi, nó là của tôi. Phiền cô sắp xếp người phục vụ mang đến phòng giúp tôi nhé.”

An An vẫn đang cố nhớ xem mình đã nghe cái tên Qúy Hành này ở đâu.

"A! Nhớ ra rồi! Là người bạn lần trước đến đón chị... người bạn đó à?"

Huyền Thanh đặt điện thoại xuống, rồi gật đầu.

“Em thấy anh ấy rất quan tâm đến chị đấy.” Trợ lý rúc vào người cô, đưa tay đỡ cằm cô, chớp mắt nói: “Quan trọng là anh ấy còn là một anh chàng cực kì đẹp trai!”

“Nhưng mà chị Thanh…” Giọng điệu của An An đột nhiên thay đổi: “Nếu chị thực sự đang yêu đương thì phải báo trước cho người đại diện của mình đấy nhé.”

Huyền Thanh cười nhẹ, vuốt lông mày: "Biết rồi mà."

Yêu đương?

Không chỉ vậy, bọn cô còn lấy giấy đăng ký kết hôn luôn rồi.

Nhưng cô đã hứa sẽ giữ bí mật chuyện này.

Đồ đạc nhanh chóng được người phục vụ mang đến, nói là một gói hàng nhưng thực chất là một túi giấy lớn bên trong chứa hơn mười túi chườm nóng và một đống bình chườm nóng nhỏ nhiều màu sắc.

An An cầm lên so sánh, nó không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ che đi hết vết bầm tím trên vai Huyền Thanh.

“Cần gì thì có nấy.” An An hào hứng rót nước nóng vào bình chườm nóng.

Chuông cửa lại đột ngột vang lên.

Lần này người ở cửa không phải là phục vụ của khách sạn, mà là một trợ lý cô đã gặp vài lần trên phim trường.

An An nhìn túi nước đá trong tay người nọ, liền sửng sốt.

“Cô vừa nói cái này là ai kêu đem tới?”

Giọng nói đầy hoài nghi của cô ấy vang lên lần nữa:

"Hạng Dĩ Hàn?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK