Nghe vậy, Từ Di chợt im lặng quay đầu lại.
Huyền Thanh cũng tình cờ vừa từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Từ Di đứng tần ngần ở cửa, cô thuận miệng hỏi: "Sao vậy?"
Cô ấy lặng lẽ quay đi, để lộ bóng dáng người đàn ông phía sau.
Khuôn mặt đẹp trai và quen thuộc đó bất ngờ xuất hiện.
Bước chân của Huyền Thanh chợt dừng lại.
Khóe môi Qúy Hành giật giật, lông mày sắc bén có chút dịu đi, anh có vẻ như rất mệt mỏi, dưới đôi mắt hẹp còn có một quầng màu xanh nhạt.
Hình như cả đêm qua anh đã không ngủ.
"Thanh Thanh, anh muốn nói chuyện với em, được không?"
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và khàn khàn, Huyền Thanh thậm chí còn có thể nghe thấy trong đó có chút bất bình cùng bi thương.
Ánh mắt Từ Di đảo qua đảo lại giữa hai người:
"Ôi! Thanh Thanh, tớ chợt nhớ ra hôm nay cha tớ bảo tớ về nhà sớm, đã muộn như vậy rồi, đã đến lúc tớ cũng phải về rồi!"
Cô ấy chạy nhanh vào nhà tìm chiếc túi nhỏ của mình, khi đi ngang qua Huyền Thanh, Huyền Thanh dùng ánh mắt "tớ biết rồi" nhìn cô ấy.
Ý của Từ Di rất rõ ràng: Huyền Thanh, nếu anh ấy đã nhanh chóng đến tìm cậu như vậy, vậy thì hãy nhanh chóng giải quyết hiểu lầm và nói rõ ràng mọi chuyện trước mặt nhau đi, đừng chần chừ gì nữa!
Cô ấy nhanh chóng thay giày, vui vẻ chào tạm biệt Qúy Hành rồi mới đi về.
Cánh cửa phía sau Qúy Hành cũng đóng lại.
Một người đứng ở phòng khách, người còn lại đứng ở tiền sảnh, hai người đứng im lặng nhìn nhau.
Huyền Thanh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cô mím môi, ôn tồn nói: “Vào nhà ngồi đi.”
Một cốc nước ấm được đặt trên bàn cà phê trước mặt người đàn ông.
Huyền Thanh nhẹ giọng nói: “Uống chút nước làm dịu cổ họng đi.”
Vừa rồi cô nghe thấy giọng nói của Qúy Hành có chút khàn khàn, không biết có phải anh đang tức giận hay không.
Khí tức lạnh lùng và trang nghiêm trên người người đàn ông hoàn toàn bị kiềm chế, những ngón tay với những khớp xương sắc bén cầm cốc nước lên, anh chậm rãi uống gần hết cốc nước.
Đáy ly chạm vào mặt bàn phát ra một âm thanh chói tai.
Qúy Hành ngước mắt lên, đồng tử anh tối sầm, anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc, rồi nhẹ nhàng hé mở đôi môi mỏng, vẻ mặt đầy dịu dàng nhưng cũng rất nghiêm túc:
Thanh Thanh, anh chưa bao giờ thích Vưu Ngọc Dao."
"Trong lòng anh từ đầu đến cuối chỉ có một người, đó là vợ anh, Huyền Thanh."
"Anh thích em, từ trước đến nay vẫn luôn luôn là như vậy."
Lời thú nhận bất ngờ xuất hiện.
Người đàn ông ngồi cạnh cô có đôi mắt sâu như vực nước không đáy, dường như còn có thể nhấn chìm ai đó.
Qúy Hành nhìn thẳng vào cô nói từng chữ rõ ràng:
"Thanh Thanh, anh không muốn ly hôn."
Thân thể Huyền Thanh hơi cứng đờ, lông mi cô cũng khẽ run lên.
Nếu hôm nay ông nội Quý không đến đây, cô không kịp thời chú ý tới tình hình hỗn loạn trên mạng thì tâm trạng hiện tại của cô có lẽ sẽ không phức tạp như vậy.
Sự bàng hoàng và khiếp sợ với những gì Vưu Ngọc Dao đã làm nay được phơi bày rõ ràng trên mạng, sự bất ngờ khi nhận ra rằng ông nội Qúy đích thân đến đây để giải thích với cô, sự ngạc nhiên và niềm vui nho nhỏ trước lời tỏ tình đột ngột của anh, và sự giằng xé trong lòng về việc ly hôn.
Công bằng mà nói, Qúy Hành mới thực sự là nạn nhân lớn nhất trong đống tin đồn khổng lồ này.
Huyền Thanh cụp mi xuống, bình tĩnh lại sự hỗn loạn trong lòng, sau đó thấp giọng nói: "Hôm nay ông nội có tới đây."
Người đàn ông thoáng hơi sửng sốt, lông mày anh hơi nhướng lên, hiển nhiên sự việc này nằm ngoài dự đoán của anh.
Tối hôm qua ở nhà họ cũ Qúy gia làm rùm beng như vậy, anh biết ông nội Qúy cũng sẽ lo lắng, nhưng anh không ngờ rằng ông nội Qúy càng lo lắng và sốt ruột hơn cả anh.
Huyền Thanh: "Ông nội... đã giải thích rõ ràng mọi chuyện cho em biết."
"Em cũng biết chú Qúy và dì Qúy đã không thể can thiệp vào cuộc hôn nhân của anh..."
Hô hấp Qúy Hành như ngưng trệ, đôi mắt đen láy hơi nheo lại, ngón tay cũng dần trở nên lạnh buốt.
Anh chợt cảm thấy hoảng sợ.
Trong nháy mắt đó, cả trái tim anh giống như đang rơi nhanh từ trên vách đá xuống mặt đất.
Anh không ngờ rằng ông nội anh lại đến tìm cô và nói ra những lời này.
Lúc đó ông cụ rõ ràng đã nói sẽ cho anh một tháng để giải quyết mọi chuyện...
Huyền Thanh cụp mắt xuống, không chú ý tới cảm xúc kỳ lạ của người đàn ông, cô nắm chặt lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu.
"Em đã nói với ông nội ngoài việc kết hôn với anh vì để đối phó với mẹ em, em quyết định ký hợp đồng hôn nhân đó còn là vì một lý do khác."
Cô chớp mắt thật mạnh rồi lau đi hơi nước trong mắt.
Sau đó cô lại ngẩng đầu lên, cong môi và mỉm cười nhẹ.
"Bởi vì lúc đó…em phát hiện em vẫn không thể ngừng thích anh."
Qúy Hành bỗng nhiên ngước mắt lên:
Một giây tiếp theo, một cơ thể ấm áp lập tức tới gần cô, dùng sức mạnh gần như không thể khống chế được ôm chặt Huyền Thanh vào lòng.
Giống như một kho báu đã biến mất bấy lâu nay nhưng cuối cùng cũng đã được tìm thấy.
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm lấy eo cô, vùi sâu cô vào lòng anh, mùi hương gỗ lạnh lẽo thoang thoảng thoáng chốc liền bao trùm toàn thân Huyền Thanh.
Huyền Thanh áp mặt vào lồng ngực của người đàn ông,
Chất liệu bộ vest của Qúy Hành rất mát mẻ.
"Thực xin lỗi, Thanh Thanh."
Anh lên tiếng xin lỗi cô.
Xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra.
Đôi bàn tay xương xẩu của anh tham lam v.uốt ve mái tóc đen dài của cô, mái tóc đen mượt mà như sa-tanh được nhẹ nhàng nâng niu trong lòng bàn tay anh.
Giọng nói trầm trầm, mệt mỏi phát ra từ cổ họng người đàn ông.
Bộ ngực ấm áp khẽ rung lên.
"Anh nhớ em nhiều lắm."
Dù chỉ mới cách nhau đúng một ngày một đêm.
Nhưng nỗi khao khát gặp cô gần như đã bao trùm cả ngôi nhà.
Mọi ngóc ngách trong nhà đều có dấu vết của Huyền Thanh, tuy cô không ở đây nhưng vẫn có sự hiện diện của cô ở khắp mọi nơi.
Chỉ cần ở nhà, Qúy Hành liền không khỏi nhớ tới cô.
Có vẻ như anh dần có thói quen không thể ngủ ngon khi không có cô cạnh bên.
Huyền Thanh ngoan ngoãn không nhúc nhích, để Qúy Hành ôm mình một lát rồi mới thoát khỏi vòng tay của người đàn ông.
Bắt gặp một tia mệt mỏi giữa đôi lông mày đẹp đẽ của anh, cô nhẹ nhàng hỏi: "Anh đã ăn gì chưa?"
Người đàn ông mím môi và im lặng lắc đầu.
Thực ra anh không những không ăn tối mà còn không ăn trưa.
Phải nói là không thèm ăn.
Trong bếp có cháo đang đun nóng trên lửa nhỏ, vốn là cô nấu định ăn cùng với Từ Di, bây giờ cô ấy đi rồi, nên Qúy Hành cũng có phần.
Huyền Thanh: “Để em đi lấy cháo cho anh, buổi tối nếu như anh không có việc gì thì sau khi ăn xong hãy về nhà nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.”
Cô vừa đứng dậy đã bị Qúy Hành nắm lấy tay.
Huyền Thanh liền dừng lại.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt anh sâu thẳm: “Em về nhà với anh đi.”
Vốn hôm nay anh định đến đây để đón cô.
Huyền Thanh khẽ cau mày, do dự một lát: "Em vô lấy cháo cho anh rồi ra liền. Hôm nay muộn quá rồi, để ngày mai em thu dọn xong xuôi rồi quay về với anh."
Qúy Hành nắm chặt tay cô, nhướng mày nói: “Vậy tối nay anh cũng không về.”
Huyền Thanh: ?
Cô nhếch khóe môi: “Ở đây không có đồ ngủ nam, anh về nhà anh đi.”
Qúy Hành: “Anh sẽ kêu thư ký Lưu gửi mấy bộ qua đây.”
Người đàn ông nắm lấy tay cô đứng dậy, đẩy cô ngồi xuống bàn ăn, không để ý đến phản ứng của Huyền Thanh, anh liền xắn tay áo đi vào bếp bưng cháo.
Dù thế nào đi nữa, đêm nay Qúy Hành cũng sẽ không bao giờ một mình trở lại canh giữ căn phòng trống đó.
Bọn họ vừa ăn xong thư ký Lưu cũng trùng hợp vừa giao ba bộ đồ ngủ tới.
Huyền Thanh: "Sao lại đem nhiều như vậy?"
Qúy Hành lấy ra một bộ, rồi đặt hai bộ còn lại vào tủ quần áo của Huyền Thanh, công khai chiếm lấy tủ quần áo của cô: “Hôm nay mặc một bộ, còn lại để ở đây dự phòng.”
Trước khi đi ngủ, Qúy Hành có thói quen thường hay đi tắm, sau khi đi tắm anh cố tình làm lơ đi ngang qua phòng khách, rồi rất tự nhiên nhấc chân đi vào phòng ngủ chính.
Huyền Thanh lúc này đang tựa người vào giường trả lời tin nhắn của Từ Di.
Từ Di: [ Thế nào rồi? Hai người đã nói rõ ràng với nhau chưa?]
[Sau khi nghe những gì ông cụ Qúy nói, tớ thấy Qúy Hành quả thực rất tận tâm...]
[Nhưng mà…suy nghĩ của chính cậu vẫn là quan trọng nhất, em yêu, nếu cậu thực sự không muốn quay lại với anh ta thì đừng quay lại, đừng ép buộc bản thân.]
Huyền Thanh: [Được rồi (ôm)]
Tấm nệm mềm bên kia bỗng hơi lún xuống, thân thể nóng bỏng của người đàn ông truyền đến hơi ẩm ẩm ướt.
Qúy Hành vòng tay qua eo cô, anh cúi người hôn lên đỉnh tóc cô, vừa nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiềm chế.
Hôm nay Qúy Hành đặc biệt “đeo bám” cô.
Màn đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, Huyền Thanh tắt màn hình, rồi đặt điện thoại lên bàn đầu giường.
Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy người đàn ông này đã nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn, cô ấm áp nói với anh: “Đi ngủ sớm thôi.”
Qúy Hành đột nhiên gọi tên cô: "Thanh Thanh."
Đôi mắt trong veo của cô nhìn qua đầy nghi ngờ.
Qúy Hành bỗng cúi đầu, ôm chặt eo cô, ánh mắt anh tối sầm, giọng nói cũng vô cùng trầm khàn:
"Khi nào em mới định chính thức công nhận danh phận của anh đây?"
Huyền Thanh chớp chớp mắt, nhất thời không có phản ứng.
Qúy Hành nhếch khóe môi, thẳng thắn nói:
"Anh muốn công khai quan hệ của chúng ta."
Sau sự việc lần này, có thể thấy thay vì để cư dân mạng cứ tiếp tục coi đó là điều đương nhiên rồi suy nghĩ lung tung, tốt hơn hết là nên trực tiếp cho bọn họ thấy sự thật.
Cũng có thể giúp tránh gặp nhiều phiền toái.
Tất nhiên là còn có một lý do quan trọng hơn:
Anh muốn công khai cho mọi người biết Huyền Thanh là vợ anh.
Cô là người vợ duy nhất trong đời này của Qúy Hành.
Huyền Thanh im lặng một lúc, rồi khẽ lên tiếng:
"Được."
-
Sáng sớm hôm sau, Qúy Hành đưa cô đến công ty.
Trước khi rời đi, người đàn ông hạ cửa sổ xuống và nói: "Khi nào xong việc nhớ gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón em."
Huyền Thanh liền gật đầu.
Hôm nay chị Thẩm đang bận đàm phán hợp đồng với các nghệ sĩ khác, khi nghe tin Huyền Thanh sắp đến, cô ấy liền nhanh chóng tranh thủ thời gian để gặp cô nên cô cũng không phải đợi quá lâu.
Chị Thẩm nhướng mày, có chút bất ngờ: "Cái gì? Công khai?"
"Không phải trước đó cô đã nói sẽ tạm thời che giấu chuyện kết hôn sao? Tại sao cô đột nhiên lại muốn công khai?"
Huyền Thanh mím môi cười xấu hổ.
Chị Thẩm lập tức hiểu ra: “Tôi biết rồi, chắc chắn là do đàng trai yêu cầu hả?”
“Dù sao đối với một người vợ xinh đẹp và ưu tú như cô thì chồng cô chắc chắn có cảm giác rất khủng hoảng.”
“Hiện tại công khai cũng được.” Chị Thẩm thản nhiên hỏi tiếp: “Nhưng chồng cô là ai vậy?”
Huyền Thanh: "Qúy Hành."
Chị Thẩm tiếp tục lên tiếng: "Qúy Hành, cái tên này nghe có chút quen quen..."
"Đợi đã, Qúy Hành?"
Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Ý cô là Qúy tổng? Hai người là…"
Giọng nói của cô ấy bỗng trở nên đứt quãng: "Hai người không phải chỉ là bạn bè từ nhỏ thôi sao? Thực sự... là vợ chồng sao?"
"Nhưng mà…những tin đồn liên quan đến “bà Qúy” hai ngày trước..."
Cô ấy chợt nhận ra gì đó: “Tôi hiểu rồi, chẳng trách hai người lại muốn vội vàng công khai.”
Thực ra nếu Huyền Thanh chỉ là một diễn viên bình thường, không có gia thế đao to búa lớn, việc Huyền Thanh công khai đã kết hôn ngay lúc sự nghiệp đang đi lên là một việc khá mạo hiểm, tuy nhiên, bản thân Huyền Thanh xuất thân từ Huyền gia nổi danh, còn Qúy Hành giống như đang đại diện cho các ông chủ lớn trong toàn bộ giới kinh doanh ở Giang Thành, mối quan hệ của bọn họ sau khi công khai ra bên ngoài thì chắc chắn cũng không có gì bất lợi.
Chị Thẩm cười, nói: “Hai người cứ yên tâm, việc còn lại cứ giao cho tôi.”
Lúc cô rời khỏi công ty, ngoài trời vẫn chưa đến giữa trưa, Huyền Thanh đang do dự có nên gọi điện cho Qúy Hành hay không.
Dù sao cũng đang là giờ làm việc, trụ sở chính lúc nào cũng luôn bận rộn.
Ngay khi cô vừa lấy điện thoại di động ra khỏi túi, tiếng chuông thông báo cuộc gọi đến liền đúng lúc vang lên.
Là một dãy số lạ.
“Cho hỏi người ở đầu dây bên kia là cô Huyền phải không?”
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của cô y tá vô cùng rõ ràng:
"Chúng tôi gọi đến từ bệnh viện Tây Hoa, sức khỏe của ông ngoại cô đang có chuyển biến xấu, tình trạng đang rất khẩn cấp, mong cô hãy nhanh chóng đến bệnh viện ngay lập tức."