Tuy đèn trong phòng đã tắt nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn xuyên qua cửa sổ phản chiếu ánh sáng vào phòng, khiến hai người không đến mức hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Qúy Hành nhanh chóng thích ứng với bóng tối, sau đó anh bám vào tường đứng thẳng lên, bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc bồng bềnh của Huyền Thanh rồi mới buông ra.
“Không phải tôi tắt đèn.”
Hai người đứng cách nút công tắc đèn tận vài mét, làm sao tay anh có thể với tới được chứ?
Hơn nữa, không có việc gì làm anh lại đi tắt đèn làm gì?
Anh rút tay lại, đôi chân dài bước tới chỗ cửa ra vào, tìm nút công tắc rồi ấn lên ấn xuống hai lần.
Không có động tĩnh.
Huyền Thanh cũng đã thích ứng được với hoàn cảnh tối tăm xung quanh, cô muốn bám vào tường dò dẫm nhìn xem chuyện gì đang xảy ra: "Sao vậy? Đèn hỏng rồi à? Không phải là do đèn.
Qúy Hành nghĩ nghĩ, rồi xoay người tìm một cái công tắc đèn khác, ấn hai lần, quả nhiên cũng không có động tĩnh xảy ra.
Căn phòng vẫn tối om.
"Đèn không hỏng, mạch điện trong phòng chắc là có vấn đề." Anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bật đèn pin soi đường cho Huyền Thanh: "Em gọi điện cho quầy lễ tân hỏi thử đang có chuyện gì xảy ra vậy."
Huyền Thanh cẩn thận đi vòng qua chướng ngại vật, rồi cô đi đến trước mắt Qúy Hành: "Để tôi..."
Cô còn chưa nói xong, Qúy Hành đã nắm lấy tay cô đang đặt ở bên cạnh, tiếp tục nói: “Lên tầng trên cùng dùng gọi điện thoại cố định gọi cho lễ tân.”
Hả? Bước chân Huyền Thanh chợt dừng lại.
Ý cô vốn muốn nói là cô định đi tìm An An...
Người đàn ông không cho cô cơ hội phản bác, anh liền kéo cô ra khỏi cửa, đi thang máy lên tầng cao nhất rồi đi vào phòng anh.
Huyền Thanh dùng điện thoại cố định gọi cho quầy lễ tân trên điện thoại cố định và được biết rằng không chỉ phòng của cô mà toàn bộ mạch điện trên tầng 17 đều có vấn đề.
Người phụ nữ ở quầy lễ tân liên tục áy náy xin lỗi: "Chúng tôi rất xin lỗi. Việc mất điện đột ngột này không làm cô bị hoảng chứ? Chúng tôi đã lập tức cử thợ điện chuyên nghiệp đến sửa chữa, xin cô cứ yên tâm."
Sau khi cúp điện thoại, Quách Thiên Văn cũng gửi tin nhắn wechat cho Huyền Thanh.
[Cô về chưa? Phòng tôi bị cúp điện, tất cả đèn đều không bật được, đèn ở hành lang cũng tắt, chỉ có đèn khẩn cấp là còn sáng, chắc là nguồn điện toàn tầng có vấn đề rồi.]
[Nếu cô chưa về thì lúc về nhớ đi thẳng đến phòng An An nhé, tôi đã xuống lầu tìm trợ lý tôi rồi, cảm giác một mình trong phòng có chút sợ hãi.]
Huyền Thanh lập tức trả lời cô ấy: [Tôi cũng vừa gọi hỏi lễ tân, bọn họ nói rằng mạch điện ở tầng 17 quả thực có vấn đề, nhưng cô gái ở quầy lễ tân nói rằng bọn họ đã kêu thợ điện chuyên nghiệp đến sửa chữa.]
Hai phút sau, Quách Thiên Văn gửi lại cho cô một biểu tượng cảm xúc cử chỉ OK: [Cũng không biết mất bao lâu mới xong nữa ... Tối nay tôi dự định sẽ không về và ngủ chung phòng với trợ lý.]
Huyền Thanh cười khúc khích, rồi gửi cho cô ấy một biểu tượng icon hình mèo gật đầu.
Sau khi trò chuyện với Quách Thiên Văn, Huyền Thanh nhìn quanh và nhận ra Qúy Hành không biết đã đi đâu.
Cô ngước mắt lên nhìn đồng hồ trên tường, cũng đã muộn rồi, đã đến lúc phải nghỉ ngơi rồi.
Mặc dù hệ thống điện đang được sửa chữa nhưng không ai biết khi nào nó sẽ được sửa xong, vì vậy kế hoạch của Huyền Thanh cũng giống như của Quách Thiên Văn, cô sẽ xuống ngủ chung với An An.
Vì thế cô liền đi một vòng trong nhà tìm Qúy Hành để nói cho anh biết cô sẽ rời đi trước.
Không có trong bếp, không có trong phòng làm việc, trên ban công cũng không có...
Vậy thì anh chỉ có thể ở trong phòng ngủ.
Cửa gỗ phòng ngủ không đóng, lộ ra một khe hở, Huyền Thanh co ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong phòng không có người đáp lại, Huyền Thanh lại gõ cửa lần nữa.
Vẫn không có phản hồi.
Cô liền từ từ đẩy cửa ra.
Trong phòng ngủ không có ai, chỉ có tiếng nước chảy róc rách từ hướng phòng tắm truyền đến, xuyên qua lớp kính mờ sương mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng cường tráng và tấm lưng rắn chắc của người đàn ông.
Chỉ liếc nhìn một cái, Huyền Thanh liền vội vàng nhìn đi chỗ khác, thầm cảm thấy may mắn vì cô chưa có đi thẳng vào mà chỉ mới đứng tần ngần trước cửa.
Cô cảm thấy mặt mình có chút nóng bừng, cảm thấy mình không nên đứng trước cửa phòng ngủ của người khác nên liền quay người muốn rời đi, vừa tiến lên một bước, cô liền nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở cửa phòng tắm vang lên sau lưng cô.
Giọng nói của Qúy Hành từ phía sau vang lên: “Có chuyện gì à?”
Huyền Thanh vô thức tiến lên một bước nhưng giữa chừng lại chợt lùi lại. Cô không dám quay đầu lại, chỉ hắng giọng, quay lưng về phía anh nói: “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết tôi có việc phải đi trước đây.”
“Đi đâu?” Qúy Hành đang dùng khăn lau tóc, anh nghe cô nói vậy thì chợt dừng lại một chút: “Em muốn đi đâu?”
Tiếng bước chân phía sau dần dần tiến đến gần cô, Huyền Thanh đành nói: “Tôi định tối nay xuống ngủ cùng An An.”
Qúy Hành thấy cô nói chuyện luôn quay lưng về phía mình, anh cau mày khó chịu, đưa tay ép cô xoay người lại: "Sao em vừa nói chuyện vừa đứng quay lưng lại với tôi vậy?"
Huyền Thanh nhắm chặt mắt một giây rồi mới quay người lại, cô thấp giọng hỏi anh: “Anh mặc quần áo vào chưa vậy?”
Cô sợ phải nhìn thấy cảnh tượng "không có gì che đậy".
Khóe miệng Qúy Hành giật giật, anh bất đắc dĩ nói: "Huyền Thanh, tôi không có thói quen không mặc quần áo chạy đi chạy lại khắp nơi."
Nghe vậy, Huyền Thanh mới từ từ chậm rãi mở mắt ra, lông mi dày run rẩy như cánh bướm đang đậu trên cánh hoa.
Đập vào mắt cô là một người đàn ông trong chiếc áo choàng tắm màu xám đen, chiếc cà vạt cùng màu được buộc lỏng lẻo quanh eo người đàn ông, cổ áo không được kéo lên, để lộ ra một bộ ngực to lớn rắn chắc.
Huyền Thanh xấu hổ mím môi, ngước mắt nhìn Qúy Hành, tiếp tục nói hết lời vừa nói: “Không biết khi nào nguồn điện tầng 17 sẽ được sửa xong, tôi định đi ăn rồi xuống ngủ cùng với An An.”
Qúy Hành nghe xong liền trợn mắt nói: "Không cần phải phiền phức như vậy."
Huyền Thanh sửng sốt: "Hả?"
Đây mà gọi là phiền phức à?
Cô thấy đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ hé mở, anh chậm rãi lên tiếng: “Đêm nay em ngủ ở đây với tôi.”
Tim Huyền Thanh đập thình thịch: “Hả?”
Những lời Qúy Hành vừa nói chẳng khác nào một quả bom không chuẩn bị trước liền nổ tung trong tai Huyền Thanh, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, phản ứng tiềm thức của cô là có chút hoảng sợ và bối rối.
Ánh mắt người đàn ông dần dần tối đi, anh thấp giọng nói: “Huyền Thanh, chúng ta là vợ chồng hợp pháp.”
Anh tiến lại gần cô, hơi nheo mắt lại, như muốn dụ dỗ cô: “Vợ chồng ở chung có vấn đề gì sao?”
Khoảng cách giữa cô và Qúy Hành có chút gần, tóc anh còn ướt, toàn thân đều ẩm ướt, cúi xuống nhìn cô.
Mát mẻ và quyến rũ.
"Ừm, cái kia chắc là không..." Huyền Thanh mở miệng, thanh âm yếu ớt.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giúp cô thoát khỏi trạng thái bối rối này.
"Chị Thanh, em nghe có người nói tầng 17 bị cúp điện, chị vẫn đang ở trong phòng à?" Giọng An An có chút lo lắng.
"Chị Thanh, chị đừng sợ, bây giờ em lên tìm chị, buổi tối chị xuống đây ngủ với em đi."
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng thở dốc của An An vì vội vàng chạy đến tìm cô.
Huyền Thanh bình tĩnh lại, nói với cô ấy: "An An, em yên tâm, hiện tại chị đang ở tầng trên cùng."
"Tầng trên cùng? Anh Qúy?" An An từ từ thả tốc độ chậm lại: "Được rồi, chị đợi em, bây giờ em lên đó đón chị đâu."
Sau khi cúp điện thoại, Huyền Thanh mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô quay người nói với anh: “An An sẽ lên ngay.”
Ý tứ là, cho dù Qúy Hành tối nay có lòng tốt nhưng cô vẫn quyết định tối nay đi tìm An An.
Qúy Hành rũ mắt xuống, trong mắt anh hiện lên một tia thất vọng khó nhận thấy.
Anh cũng biết tính tình Huyền Thanh nên chỉ có thể ngừng ép buộc cô.
Qúy Hành dựa vào khung cửa, mái tóc ướt dính chặt vào xương mày rắn chắc, một giọt nước nhỏ từ chóp tóc chảy xuống trán và sống mũi, anh dừng lại một chút, rồi mới nói: "Em đi liền à? "
Huyền Thanh gật đầu: “Tôi tự mình ra ngoài.”
Qúy Hành còn đang mặc áo choàng tắm, nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này của anh thì có chút không thích hợp, vậy nên cô chỉ có thể đợi An An ở cửa thang máy.
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn thấy mái tóc đang nhỏ nước của anh, tiến lên vài bước, giúp anh gạt mái tóc chưa sấy sang một bên: “Nhớ sấy tóc sớm, kẻo tối ngủ lại đau đầu.”
Vừa rút tay lại, cô liền nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.
Giây tiếp theo, Qúy Hành chợt vòng tay ôm lấy eo cô, càng lúc càng siết chặt cánh tay.
Huyền Thanh suýt chút nữa thì nghẹt thở trong lồng ngực của Qúy Hành.
Giọng nói khàn khàn của Qúy Hành từ trên đầu truyền xuống: “Trước khi đi em có quên chưa làm chuyện gì không?”
Khi An An đi thang máy lên tầng cao nhất thì đã thấy Huyền Thanh đang đứng đợi ở cửa.
Cô nửa dựa vào tường, chắc là vừa mới ra khỏi phòng, vài sợi tóc xõa xuống bên tai, che khuất khuôn mặt thanh tú của cô.
“Chị Thanh, em ở đây!” An An đứng trong thang máy vẫy tay chào cô.
Lúc Huyền Thanh đứng bên cạnh cô ấy, An An nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó liền kinh ngạc chỉ vào vành tai nhỏ của Huyền Thanh: “Chị Thanh, sao tai chị lại đỏ thế?”
Sau đó cô ấy tiến lên sờ sờ mặt Huyền Thanh: “Còn có chút nóng nữa.”
Rồi cô ấy lại sờ lên mặt mình, đang muốn so sánh chênh lệch nhiệt độ giữa hai người, còn lẩm bẩm: "Nhiệt độ hai ngày nay đã giảm xuống, chẳng lẽ chị bị bệnh..."
Huyền Thanh giơ tay xoa xoa trán: "Không phải bệnh."
"A? Vậy thì tại sao tai chị đỏ bừng, mặt cũng nóng bừng..." Vừa nói, trong đầu An An chợt nảy ra một suy nghĩ, đôi mắt cô ấy đột nhiên mở to, cũng may cô ấy kịp thời che miệng trước khi hét lên.
“Anh, anh, anh…” An An không thể nói trôi chảy, suýt chút nữa còn cắn phải lưỡi.
"Anh Quý... anh ta đã làm gì chị vậy?"
Nhìn vẻ mặt An An căng thẳng như đang đối mặt với kẻ địch đáng gờm, không biết trong đầu óc nhỏ bé của cô ấy đang nghĩ gì nữa.
Huyền Thanh bất đắc dĩ buông tay xuống: "Em đang suy nghĩ bậy bạ gì đó?"
Tuy nói như vậy nhưng cảnh tượng vừa rồi lại hiện lên trong đầu Huyền Thanh, hai má cô không khỏi đỏ ửng lên một chút.
Người đàn ông cúi đầu hôn lên vầng trán mịn màng của cô một nụ hôn dịu dàng, nhiệt độ nóng bỏng trên đôi môi mỏng của anh gần như muốn đốt cháy cả trái tim cô:
"Hôm nay quên chúc bà Qúy ngủ ngon rồi."
–
Thời gian của đoàn phim trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, nhiệm vụ quay phim chỉ còn có chừng mười ngày nữa là hoàn thành.
Kể từ lần cúp điện trước, chỉ cần Huyền Thanh rảnh rỗi, Qúy Hành dù muộn thế nào cũng phải đợi cô lên tầng trên cùng dùng bữa tối với anh.
Anh còn nói rằng vì sao cô có thể đi cùng Hạng Dĩ Hàn đến bệnh viện nhưng lại không thể đến ăn tối với anh.
Lúc này, Qúy Hành chậm rãi kéo chiếc ghế gỗ trước bàn ăn ra giúp cô: “Có lẽ gần đây hay bị bệnh nên khẩu vị không tốt lắm, biết đâu chừng lúc em đến thì khẩu vị của tôi được cải thiện hơn đấy."
Ánh mắt Huyền Thanh phức tạp nhìn anh, không biết nên nói cái gì.
Từ hôm đó đến nay cũng đã hơn hai mươi ngày, lúc đó cô đặc biệt nói với thư ký Lưu, những ngày sau khi bớt sốt nhớ để mắt tới Qúy Hành, không nên ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ và chủ yếu chỉ được ăn cháo để thanh lọc dạ dày .
Thư ký Lưu có thể nói là vô cùng tận tâm, sau đó anh ta còn cẩn thận báo cáo cho Huyền Thanh một tiếng, nói rằng ông chủ đang hồi phục rất tốt, hiện tại ăn uống bình thường, thỉnh thoảng gặp món gì hợp khẩu vị sẽ ăn nhiều hơn.
Vậy mà bây giờ Qúy Hành lại nói không có khẩu vị? Không thèm ăn?
Những lời anh nói như thể đó là sự thật, như thể anh thực sự không thể ăn nếu không có cô.
Huyền Thanh chưa từng nghĩ Qúy Hành lại có thể lưu manh như vậy.
"Hơn nữa, sau khi chúng ta về Giang Thành sẽ ở cùng nhau, sớm làm quen cũng không có gì sai."
Qúy Hành đặt tay lên bàn, anh lười biếng nhướng mày: “Đừng quên, hiện tại chúng ta đã là vợ chồng.”
—
"Vợ chồng? Vợ chồng gì?"
Trên trường quay, An An dùng chiếc quạt nhỏ quạt cho Huyền Thanh đang mải mê liếc nhìn kịch bản.
Hạng Dĩ Hàn để thợ trang điểm trang điểm lại cho mình, thầm đọc những lời thoại của mình trong đầu và giải đáp những nghi ngờ của An An:
“Vợ chồng giả vờ thôi."
Những cảnh quay hôm nay chủ yếu là cảnh quay giữa Huyền Thanh và Hạng Dĩ Hàn.
Trần Mộ và Trần A Cửu do hai người thủ vai đã cải trang và lẻn vào hộp đêm lớn nhất địa phương để thu thập tin tức về lô hàng hóa của đối thủ của trùm buôn ma túy. Để tránh bị nghi ngờ và dẫn đến những tai nạn nguy hiểm, bọn họ phải giả vờ là một đôi vợ chồng đến đây để bàn chuyện làm ăn.
Nhà tạo mẫu uốn mái tóc đen dài của Huyền Thanh thành những gợn sóng lớn quyến rũ rồi thản nhiên vén ra sau tai, cô thoa son đỏ lên đôi môi hồng hào, đôi môi đỏ rực, đồng tử đen láy khiến làn da cô càng trở nên trắng nõn.
Dưới chiếc áo khoác đen dài đến đầu gối là một chiếc váy dài màu đỏ tía gợi cảm, phong thái đi lại của Huyền Thanh vô cùng duyên dáng, còn ánh mắt thì tràn đầy vẻ quyến rũ.
Đạo diễn rất hài lòng với thể trạng và ngoại hình của hai người, liền vẫy tay ra hiệu bắt đầu vào set quay.
Hạng Dĩ Hàn khẽ nâng cánh tay lên, Huyền Thanh cũng phối hợp móc cánh tay vào khuỷu tay anh ta, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại đặt trên cánh tay người đàn ông, một cứng một mềm, hình ảnh vô cùng hài hòa.
"ACTION!"
Cùng lúc đó, giọng nói ngạc nhiên của thư ký Lưu vang lên từ căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn:
"Cái gì? Anh định đến trường quay à?"