• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa ăn vừa kết thúc, mẹ Huyền liền hỏi thêm một câu mấu chốt:

“Hai đứa dự định khi nào thì tổ chức đám cưới?”

Mẹ Huyền nhìn cặp đôi xinh đẹp trước mặt một cách tha thiết, càng nhìn càng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, bà ấy không khỏi nói:

“Hai đứa vội vàng đi lấy giấy kết hôn, cũng không có báo trước cho gia đình. Hơn nữa, Thanh Thanh cùng đoàn phim đi quay phim hai tháng, thời gian cũng bị trì hoãn không ít, chúng ta phải nhanh chóng chọn một ngày lành để tổ chức đám cưới mới được. Cha con và mẹ đang nôn nóng đi gửi thiệp mời cho những người bạn cũ của chúng ta rồi đấy.”

Qúy Hành trước tiên liếc nhìn Huyền Thanh, thấy cô kinh ngạc ngẩng đầu, giống như chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Đối mặt với câu hỏi đột ngột này, Huyền Thanh do dự một lát, trong lòng có chút bối rối và hụt hẫng.

Bởi vì hôn lễ của cô cùng Qúy Hành... căn bản không cần tổ chức hôn lễ.

Cô vô thức liếc nhìn Qúy Hành, lại phát hiện người đàn ông này cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh u ám khiến trái tim cô vô thức run lên.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô cũng nhẹ nhàng lên tiếng và khéo léo gạt bỏ ý kiến ​​​​của mẹ.

“Mẹ, hai ngày nữa con sẽ nói với người đại diện về chuyện kết hôn của con. Mẹ cũng biết tính chất và ảnh hưởng của công việc của con trong giới giải trí. Có nhiều việc không phải cứ muốn là có thể làm ngay được. Chuyện này cứ để sau đi."

Nghe vậy, ánh mắt đen nhánh của Qúy Hành hơi nheo lại, ánh mắt anh dần trở nên tối tăm hơn một chút.

Mẹ Huyền nghe vậy liền cau mày: "Gì cơ? Thanh Thanh, đây là chuyện lớn trong đời con đấy, sao có thể trì hoãn được chứ?"

Nhìn Huyền Thanh rũ mắt, thái độ kiên định, mẹ Huyền còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng Qúy Hành đã nhanh chóng lên tiếng.

"Mẹ, mong mẹ thông cảm hiểu cho cô ấy, Thanh Thanh hiện tại đang trên đà thăng tiến trong sự nghiệp, cô ấy thực sự có rất nhiều điều cần phải cân nhắc."

Khi Qúy Hành lại ngước mắt lên lần nữa, anh đã đ.è xuống hết thảy cảm xúc đang dâng trào trong đáy mắt, anh ân cần dịu dàng nói tiếp: “Hơn nữa, bọn con cũng đã lãnh giấy đăng ký kết hôn luôn rồi, con còn sợ cô ấy chạy trốn à?"

Thấy Qúy Hành cũng nói như vậy, mẹ Huyền cũng thôi không thuyết phục cô nữa.

Một bữa ăn cả khách và chủ đều hài lòng.

Mẹ Huyền và bố Trình tiễn hai người lên xe, Trình Tích đứng một mình trên bậc cửa nhìn theo bóng dáng Huyền Thanh bước lên chiếc xe màu đen và rời đi.

Đèn kích hoạt bằng giọng nói trên tường bật lên, ánh sáng vàng mờ ảo chiếu lên trên đầu khiến chàng trai trẻ càng cảm thấy đặc biệt cô đơn.

Cậu ta cụp mắt xuống và im lặng.

Trình Tích, mày vẫn chưa đủ mạnh mẽ.

Chiếc xe màu đen rẽ vào một góc phía trước rồi biến mất hoàn toàn.

-

Khi trở lại căn hộ của Qúy Hành, Huyền Thanh cảm thấy có chút lo lắng.

Suy cho cùng, cô chỉ mới tới đây một lần, là vào ngày cô chuyển đến trước khi gia nhập đoàn phim.

Qúy Hành xách vali đi thẳng đến phòng ngủ chính, Huyền Thanh vừa thay dép xong, thấy vậy cô liền vội ngăn anh lại: “Không cần, cứ để ở phòng ngủ thứ hai thôi.”

Người đàn ông lười biếng nhướng mày: “Phòng ngủ thứ hai?”

“Ừ." Huyền Thanh vội vàng gật đầu, giải thích: "Tôi thích ngủ ở phòng ngủ thứ hai."

Nói đến đây, cô chợt nhớ tới tin nhắn Qúy Hành gửi cho cô: “À mà, lần trước sau khi mẹ anh đến, anh có bảo dì quản gia chuyển đồ đạc của tôi về phòng ngủ thứ hai không?”

Cô vừa nói vừa đi đến cửa phòng ngủ thứ hai, vừa mở cửa ra, giọng nói lười biếng của Qúy Hành đồng thời vang lên.

"Có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên vẫn chưa dọn qua lại."

Phía sau cánh cửa, phòng ngủ thứ hai vốn có một chiếc giường lớn và tủ quần áo giờ đã được chuyển thành phòng làm việc.

Hai bức tường lạnh lẽo đơn điệu đã được cải tạo lại thành những giá sách màu trắng, trên đó có đủ loại sách được xếp ngay ngắn, cạnh cửa sổ còn có một chiếc bàn đá cẩm thạch lớn và một cái ghế sofa lưng mềm quay mặt ra cửa sổ, trên chiếc bàn màu xám rải rác còn có rải rác vài cuốn tạp chí kinh doanh.

Huyền Thanh gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Qúy Hành hằng ngày làm việc ở đây.

Nhưng tại sao phòng ngủ này lại trở thành phòng làm việc?

Cô nhớ rõ ràng đây là phòng ngủ cơ mà?

Cô còn nhớ cô đã ngủ quên trên giường trong căn phòng này vào đêm cô mới chuyển đến, và cô còn mua một chậu xương rồng đã nở hoa đặt trên bậu cửa sổ.

Cách bố trí căn phòng bây giờ hoàn toàn khác khiến Huyền Thanh không nhịn được phải nghi ngờ trí nhớ của mình.

Cô không khỏi quay sang hỏi Qúy Hành: "Chuyện gì vậy? Tôi nhớ rõ ràng..."

Người đàn ông đặt vali của cô vào phòng ngủ chính rồi bước ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng bối rối và đáng yêu của Huyền Thanh, anh cong môi, tâm trạng có vẻ đang rất vui vẻ.

Anh lập tức nghiêm nghị nói: “Sau khi mẹ anh đến, mẹ anh nói bố cục phòng ốc ở đây không hợp lý, sợ ảnh hưởng đến phong thủy. Bà ấy cũng đã tìm đại sư hỏi qua, vị trí phòng này đúng là không thích hợp để làm phòng ngủ.”

Thầy phong thủy à?

Huyền Thanh chớp chớp mắt, sao cô nhớ từ trước đến giờ dì Qúy hình như là một người theo chủ nghĩa vô thần mà...

Qúy Hành hơi nâng cằm, ra hiệu Huyền Thanh mở cửa phòng đối diện.

"Ban đầu đây là phòng làm việc. Nếu bây giờ đã không cần dùng tới, anh sẽ biến nó thành phòng thay đồ cho em."

Những chiếc tủ treo tường với tông màu gỗ tự nhiên được gắn vào các bức tường xung quanh, trên các móc treo gần như có đầy đủ các sản phẩm mới theo mùa của các thương hiệu lớn sang trọng.

“Vậy…” Cô quay đầu lại, cau mày nói: “Tôi sống ở đâu?”

Những lời này giống như là chưa kịp suy nghĩ liền buộc miệng nói ra, sau khi Huyền Thanh kịp phản ứng lại, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ nửa cười nửa như không cười của Qúy Hành, mặt cô đột nhiên đỏ lên.

Cô còn có thể sống ở đâu nữa chứ? Cả nhà bây giờ chỉ còn lại một phòng ngủ chính thôi...

Nhìn thấy cô có chút đỏ mặt, Qúy Hành khẽ nhếch môi, anh tiến lên một bước dài, bước tới nắm lấy tay cô.

Huyền Thanh ngơ ngác được anh dẫn vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ có một chiếc giường đôi rất lớn.

“Thật sự không còn lựa chọn nào khác sao?” Huyền Thanh thất thần lên tiếng.

Qúy Hành nhướng mày: “Vợ chồng chung chăn chung gối thì có vấn đề gì sao?”

Người đàn ông vừa nói vừa cởi áo khoác rồi treo lên mắc áo, đồng thời cởi thêm một, hai cúc trên cổ áo sơ mi, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.

Nhìn thấy ánh mắt thất thường của Huyền Thanh, anh chợt dừng lại, con ngươi đen láy nhìn cô chằm chằm, nhỏ giọng nói: "Sao vậy, em không tin anh à?"

Thanh âm Qúy Hành cố ý hạ thấp, mang theo đặc thù âm điệu từ tính của anh, âm cuối đột nhiên cao giọng giống như một cái móc câu xuyên vào màng nhĩ Huyền Thanh, khiến đáy lòng cô có cảm giác ngứa ngáy.

Huyền Thanh mím môi khó chịu.

Cũng không hẳn là nguyên nhân xuất phát từ Qúy Hành, chỉ là trước khi cô trở về, cô chưa bao giờ nghĩ rằng từ nay về sau hai người sẽ ngủ chung giường, cô cũng chưa chuẩn bị tinh thần chút nào.

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt cô, phòng ngủ thứ hai đã thay đổi, cô chỉ có thể ở cùng Qúy Hành.

Cô khẽ lắc đầu đáp lại lời Qúy Hành vừa nói.

Vậy thôi, đành thuận theo tự nhiên vậy.

-

Huyền Thành tắm rửa sạch sẽ liền thay quần áo ngủ, rồi ngồi nghỉ ngơi dựa vào đầu giường, Qúy Hành còm đang ở trong phòng tắm tắm rửa, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách mơ hồ.

Đây là lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát căn phòng của Qúy Hành, trong đôi mắt trong veo hiện lên chút tò mò.

Trên bàn cạnh giường ngủ có một chiếc đèn bàn, bên cạnh là tuyển tập tiểu luận Huyền Thanh vốn dĩ để ở phòng ngủ thứ hai.

Bên mép cửa sổ ban công có một chậu xương rồng tròn trịa xinh xắn cô mới mua về, trông nó lúc này tràn đầy sức sống.

Từng chi tiết đều cho thấy không gian vốn thuộc về Qúy Hành đã bị ô nhiễm bởi khí tức của cô từ lâu.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên im bặt.

Huyền Thanh thu hồi ánh mắt, lén lút nhặt tuyển tập bên cạnh mở ra, giả vờ đang đọc sách nghiêm túc.

Qúy Hành lau tóc xong đi ra, toàn thân ướt đẫm, nhìn thấy cô rũ mắt ngồi trên giường, tựa hồ như đang nghiêm túc đọc sách, nhưng đầu ngón tay cầm trang sách lại có chút run rẩy..

Huyền Thanh đang cân nhắc xem bây giờ có nên lật trang hay không, nếu hành động lật trang nhanh quá thì trông có hơi giả tạo, chợt cô cảm thấy bóng dáng của người đàn ông đang tiến đến bên cạnh mình.

“Vẫn chưa ngủ à?”

Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên, có chút khàn khàn.

Tim Huyền Thanh càng đập nhanh hơn, cô ngước mắt nhìn Qúy Hành, vội vàng đóng sách lại làm phát ra một tiếng “bụp”, cô chợt cảm thấy có chút xấu hổ.

“Chỉ là đang chuẩn bị đi ngủ thôi.”

Bộ đồ ngủ màu xám đen trên người người đàn ông kỳ thực mang đến cho anh một cỗ khí tức cấm dục, khi hạ tầm mắt nhìn sang, trông anh giống như một tên cặn bã hiền lành có thói quen mê hoặc người khác.

Chỉ mới liếc nhìn một cái mà cô đã cảm thấy vô cùng bối rối nên liền vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Qúy Hành cúi người, tắt đèn giúp cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Chỉ là một cái hôn phớt qua, vừa nhẹ nhàng nhưng lại rất kiềm chế.

"Chúc ngủ ngon, Thanh Thanh."

Sáng sớm hôm sau, Huyền Thanh bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Cô ngơ ngác quay người lại, giơ tay tắt chiếc đồng hồ báo thức không ngừng reo đi, rồi tiếp tục quay người lại vùi đầu vào lồng ngực ấm áp bên cạnh, tìm một tư thế thoải mái cuộn tròn ngủ tiếp.

Bàn tay đặt trên eo cô càng siết chặt cô vào lòng người nọ.

Cô nhắm mắt thêm vài phút, dụi dụi mắt, cuối cùng cũng tỉnh lại một chút.

Sau đó, cô đột nhiên tỉnh táo hoàn toàn,

Cả người chợt hoàn toàn đông cứng.

Đập vào mắt cô là một mảnh vải pijama màu xám đen, mùi hương gỗ lạnh lẽo quen thuộc của người đàn ông vương vấn quanh chóp mũi cô, hơn nữa tay còn lại của cô vẫn đang đặt trên ngực anh, còn nửa kéo cổ áo anh.

Cổ áo anh được cô nới lỏng để lộ một mảng da nhỏ trắng lạnh dưới xương quai xanh.

Hai mắt Huyền Thanh lập tức mở to, tay cô run rẩy kịch liệt, giống như vừa bị đốt cháy, cô nhanh chóng thu tay lại, trên mặt còn mang theo một tia hoảng sợ.

Qúy Hành tựa hồ vẫn đang ngủ say nên anh vẫn không có phản ứng gì.

Cô thận trọng ngước mắt lên và nhìn anh.

Người đàn ông còn đang nhắm chặt mắt, hàng mi đen nhánh rơi xuống đáy mắt tạo thành một cái bóng nhỏ, hơi thở đều đều, bất động, dường như chưa có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Huyền Thanh nuốt khan một cái, nín thở cẩn thận rời khỏi vòng tay anh.

Nào ngờ trong lúc ngủ cô thực sự đã vượt qua ranh giới nửa chiếc giường, chen vào bên cạnh Qúy Hành.

Nếu biết như vậy thì đêm qua cô đã cố tình dựa sát vào mép giường, khoảng cách giữa hai người lúc đó gần như có thể vừa với một Quý Hành khác chen vào.

Sao có có thể ngủ say như thế chứ, không nói một lời liền lăn vào vòng tay đối phương, còn bám chặt vào cổ áo anh không buông...

Vẻ mặt lạnh lùng của Huyền Thanh lần đầu tiên bị sụp đổ, cô giơ hai tay che mặt, vừa xấu hổ vừa khó chịu, phải nói là vô cùng chán ghét tư thế ngủ của mình.

Cũng may Qúy Hành còn chưa tỉnh lại, nếu không cô cũng không biết phải chui đi đâu mất.

Sau khi bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng vén chăn lên, khẽ khàng đi xuống giường rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Nghe được tiếng cửa đóng lại, lông mi Qúy Hành khẽ run, lúc này anh khẽ mở mắt.

Đôi mắt của người đàn ông trong veo, trông không giống như người vừa mới tỉnh dậy.

Nhiệt độ cơ thể của Huyền Thanh và hương thơm thoang thoảng trên người cô dường như vẫn còn lưu lại trong lòng anh, Qúy Hành co ngón tay lại, hài lòng nhắm mắt lại lần nữa...

-

Theo thỏa thuận, hôm nay là ngày Huyền Thanh đến công ty nói chuyện kết hôn của cô với người đại diện của mình.

Sau khi trải qua scandal gần đây với một nam thần tượng, công ty cho rằng người đại diện của Huyền Thanh còn quá thiếu dũng khí và tính quyết đoán, hơn nữa, Huyền Thanh vừa mới gia nhập đoàn phim "Đen Trắng", sức ảnh hưởng của cô từ đó cũng không ngừng tăng lên. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng công ty quyết định đổi cho Huyền Thanh một người đại diện khác.

Việc bàn giao đã hoàn thành cách đây nửa tháng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên người đại diện mới được gặp trực tiếp Huyền Thanh.

Người đại diện mới họ Thẩm, là một người phụ nữ ưu tú, tính cách thẳng thắn và có một đôi mắt sắc bén, dưới quyền tuy không có nhiều nghệ sĩ nhưng ai nấy cũng đều rất nổi bật và hiếm khi vướng phải scandal quá lớn.

Huyền Thanh cũng như mọi người gọi cô ấy là chị Thẩm.

"Đoàn phim vừa gửi cho tôi một tin nhắn, trong những lần quảng bá phim tiếp theo cô không chỉ đi tuyên truyền với Quách Thiên Văn với vai trò là hai nữ chính trong phim mà cô còn phải thường xuyên tích cực đi tuyên truyền với nam phụ Hạng Dĩ Hàn."

Chị Thẩm bấm vào kế hoạch tuyên truyền trên iPad của mình và đưa nó cho Huyền Thanh.

Vì để bắt kịp tiến độ đề cử cho giải thưởng Kim Hoa tiếp theo, đoàn làm phim "Đen trắng" đã thu xếp rất chặt chẽ cho công việc sản xuất và quảng bá tiếp theo.

Tuy nhiên, cái gọi là hợp tác tuyên truyền trong miệng đoàn làm phim thực ra cũng có ý là muốn khuấy động CP.

"Tôi khá ngạc nhiên khi Hạng Dĩ Hàn không từ chối hợp tác với cô trong đợt quảng cáo lần này." Chị Thẩm nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, sống lưng thẳng tắp, thậm chí tư thế cầm ly nước và uống nước cũng vô cùng tao nhã.

"Cô phải biết là, trước đây cho dù là tuyên truyền trước khi công chiếu hay là quảng bá sau khi công chiếu, Hạng Dĩ Hàn trước đây chưa bao giờ hợp tác với người khác." Cô ấy thổi ra một luồng khí nóng, ung dung nhìn Huyền Thanh qua làn hơi nước mờ mịt, giọng điệu có chút bất ngờ nhưng cũng không quá mức kinh ngạc: "Thanh Thanh, cô là người đầu tiên."

Huyền Thanh vừa nghe vừa đọc kỹ kế hoạch trong tay.

Tuyên truyền thì có thể, không thành vấn đề gì.

Nhưng cô sợ sau này ê-kíp sẽ cố tình che đậy ý nghĩa của hai từ “hợp tác” này và lén lút gây chuyện để khuấy động CP.

Dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của cô, chị Thẩm liền lên tiếng giúp cô xua tan suy nghĩ trong lòng: “Đừng lo lắng, người mà cô đang hợp tác là Hạng Dĩ Hàn. Anh ta là người rất có quy tắc nên cũng rất dễ hợp tác, nhưng nếu chạm vào điểm mấu chốt của anh ta thì anh ta sẽ không nể tình trở mặt ngay lập tức. Lần này bên đoàn phim khó khăn lắm mới có thể thuyết phục được anh ta nên đoán chừng bọn họ cũng không có lá gan đó đâu.”

Một khi đã như vậy, trong lòng Huyền Thanh cũng không còn đắn đo gì nữa.

"Với lại, hai ngày nữa sẽ có buổi lễ tụ họp ngôi sao hàng năm do truyền thông Thanh Tư tổ chức, cũng trùng hợp cho cô có cơ hội để lộ mặt, cô chỉ cần đi thảm đỏ là được rồi."

Chị Thẩm gõ gõ đầu ngón tay lên bàn rồi nói tiếp: “Dù sao thì cả hai tháng qua cô cũng đã ở ẩn để tập trung cho việc quay phim, lúc này cũng nên lộ mặt trước truyền thông để tăng thêm nhiệt cho bản thân rồi.”

Huyền Thanh liền đồng ý gật đầu.

Nói xong chuyện công việc, chị Thẩm mới nhớ tới hôm nay Huyền Thanh đến gặp cô ấy vốn là để nói chuyện khác.

Vốn dĩ cô ấy có vẻ bình tĩnh, nhưng sau khi nghe Huyền Thanh nói mình đã kết hôn , hiếm khi liền thấy cô ấy cau mày.

Cô ấy hỏi thẳng Huyền Thanh: “Cô có ý định công bố rộng rãi chuyện này ra bên ngoài không?”

Huyền Thanh lắc đầu chậm rãi nhưng đầy kiên quyết.

Lông mày cau lại của chị Thẩm lập tức dịu đi, cô ấy khẽ gật đầu: "Rất tốt, ý tôi cũng là vậy."

Nếu bộ phim "Đen trắng" có thể thành công đại bạo, Huyền Thanh sẽ ngay lập tức trở thành nữ diễn viên hàng đầu, thuận tiện cô cũng có thể nhân cơ hội này dấn thân bước vào lĩnh vực điện ảnh, một tương lai tươi sáng và rực rỡ đang chờ đón phía trước.

Chính vì điều này mà giai đoạn này cần phải thận trọng hơn bao giờ hết, nếu Huyền Thanh muốn công bố rộng rãi thì cũng không phải là không thể, chị Thẩm vẫn có thể an bài cực kỳ ổn thỏa, đảm bảo ai nấy đều khen ngợi hết lời.

Tuy nhiên, nếu lựa chọn công bố rộng rãi chuyện này thì chắc chắn sẽ dẫn đến một số rủi ro khó lường trong tương lai, và những rủi ro này sẽ chỉ có bất lợi chứ không hề đem lại lợi ích thiết thực gì.

Vậy tại sao chúng ta lại không lựa chọn một con đường suôn sẻ ngay từ đầu?

Vì một người đàn ông mà mạo hiểm cả sự nghiệp của mình, chị Thẩm cảm thấy hoàn toàn không đáng.

"Vậy tạm thời sẽ không công khai." Vẻ mặt chị Thẩm đầy bình tĩnh giải quyết sự việc.

“Trong giới giải trí này có rất nhiều người giấu kín chuyện kết hôn, cũng không phải là chỉ có một mình cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK