Kể ra cũng hơi kỳ lạ.
Xong khi đem các sự kiện xâu chuỗi lại với nhau, Cao Cường rất nhanh liền hiểu ra vấn đề.
Bởi nói thế nào đi nữa thì hắn cũng là một Phán Quan, muốn tiễn linh hồn người chết xuống âm phủ hay không chỉ là vấn đề tuỳ theo tâm trạng.
Đâu tới lượt đám Quỷ Sai phải chạy lên đón khách?
Điều này chứng tỏ lần trước gã Quỷ Sai là cố tình chạy tới.
Hoặc là Bạch Lãnh ra lệnh, cho nên gã Quỷ Sai mới phải chạy tới.
Nghĩ đến khả năng đám quỷ này là biết trước hắn khi đó tư tưởng bị mắc kẹt, liền trợ giúp khơi thông. Bỗng dưng Cao Cường thấy lạnh toát hết cả người.
Đúng là một đám quỷ có khác..
Tạo dựng tình huống càng nghĩ càng thấy quỷ dị..
Nói chung Cao Cường có nghĩ đến nát cả óc cũng chẳng hiểu nổi lý do là gì, cho nên vẫn cứ là thôi đi. Kệ cha gã Bạch Lãnh cùng với đám quỷ dưới Âm Phủ muốn chơi sao thì chơi.
Hắn lúc này đơn giản lôi ra một xấp Độ Âm Phù, hốt gọn linh hồn của mười ba gã buôn ma tuý lại.
Sau khi rải Hủ Thi Phấn lên mười ba cỗ thi thể, hắn liền nhặt chiếc chậu nhôm ở xó nhà, rồi chạy tới chỗ để xe của đám người này mà ngồi xuống tháo xăng.
Đương nhiên Cao Cường không rửng mỡ đến nỗi tháo xăng mang về dùng dần. Càng không phải do hắn đột nhiên nổi hứng muốn tiết kiệm Hoả Cầu Phù.
Thực tế là đã trải qua cân nhắc hết sức nghiêm túc, hắn quyết định dùng xăng thiêu rụi căn nhà gỗ này.
Huỷ đi hiện trường với đống ma tuý này nọ chỉ là thứ yếu.
Mục đích chính là để xoá hết dấu vết thủ pháp mà hắn vẫn thường sử dụng.
Cao Cường tuy không hiểu nguyên nhân nào khiến Cấm Quân không mò tới rủ nhau tâm sự.
Thế nhưng người ta đã nể mặt như thế, thì hắn cũng phải nể mũi qua lại cho phải phép mới được.
Tóm lại làm gì thì làm, xong xuôi xoá sạch dấu vết. Cấm Quân dù nghi ngờ cũng chẳng có bằng chứng. Sau này chạm mặt nhau, hai bên không phải thấy khó xử.
Xăng đã đem rải xong xuôi, Cao Cường liền đứng ở ngoài cửa, đánh lửa chiếc zippo của gã trung niên rồi cứ thế ném thẳng vào bên trong.
“Phừng..” – Tại gian đại sảnh, hoả diễm ngay tức thì bốc lên dữ dội.
Tiếp theo Cao Cường liền gọi điện tới số của lực lượng cứu hoả để báo cháy.
Tất nhiên là dùng chính chiếc điện thoại của gã trung niên, gọi xong liền ném luôn vào trong đám lửa.
Chẳng quản khí gió hoả diễm có lan ra mấy luỹ tre xung quanh hay không. Cao Cường liền vác bao tải lên vai và mau chóng rời khỏi.
---
Như u linh băng qua những nóc mái nhà, chẳng mấy chốc thì Cao Cường chạy tới khu vực cổng phụ của trường Y Đại Tân Long.
Hắn nép mình trên mái của một tiệm coffe cũ kỹ, rồi lấy điện thoại ra bấm.
Khá may mắn khi mật khẩu wifi của tiệm coffe này vẫn giữ y nguyên mấy năm trước.
Cao Cường mau chóng mở hòm thư rồi gửi video kèm lời nhắn nhủ tới Anh Tuấn Đại Vương.
Xong xuôi đâu đó hắn mới yên tâm lên đường trở về nhà trọ. Vừa mới băng qua một nóc mái nhà, bên tai liền nghe thấy tiếng còi cứu hoả như thể xé toạc màn đêm.
Lúc này cứu hoả mới tới thì có dập lửa xong cũng chỉ còn là đống tro tàn.
Không cần phải lo nghĩ lưu lại dấu vết gì, Cao Cường thoải mái tăng nhanh tốc độ chạy về nhà.
---
“Meoooooooooo..”
Cao Cường vừa mới nhảy vọt qua tường vào tới trong sân, Lão Hổ ngay lập tức chạy ra chào đón.
Thấy vậy hắn đứng luôn tại sân mà thắp lên một tấm Tịnh Hoá Phù và nói:
“Nhóc ngươi đừng vội lại gần a”
Rất nhanh Tịnh Hoá Phù tẩy rửa sạch sẽ mùi máu tanh cũng như sát khí trên cơ thể. Lúc này Cao Cường mới mỉm cười vỗ vỗ lên bả vai mình.
“Vèo..” – Lão Hổ hiểu ý, ngay lập tức vọt lên ngồi chễm chệ.
Cao Cường vừa gãi gãi cái cằm Lão Hổ, vừa đi thẳng về hướng phòng ngủ.
Hắn đem thả bao tải đồ xuống đất, còn chưa kịp thay đổi y phục thì Âm Đức lực lượng đã chạy tới rồi. Không còn cách nào khác, Cao Cường leo lên giường ngồi.
Thuận tiện đem Lão Hổ đặt nằm xuống bên cạnh, vừa xoa đầu nó vừa dặn dò:
“Giờ ta phải tu luyện một lúc, ngươi nằm chơi ở đó đi”
Lão Hổ không chút ý kiến, liền nhắm mắt lim dim chờ đợi.
Lão Hổ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Cao Cường tất nhiên không thể phụ lòng. Hắn ngay lập tức ngồi xếp bằng ngay ngắn, miệng khẽ niệm Độ Tâm Kinh:
“@#$%@#$%@#$%..”
Ban nãy không quá để ý tới, vốn tưởng rằng sẽ chẳng có bao nhiêu Âm Đức lực lượng.
Nào ngờ ngồi niệm kinh hơn 2 giờ đồng hồ, vẫn chưa hấp thu hết Âm Đức lực lượng trong phòng.
Âm Đức lực lượng thu được từ đánh chết Quỷ Bất Hạnh, về ngồi hấp thu có 1 giờ là sạch sẽ rồi đấy.
Trong lòng hết sức hiếu kỳ, Cao Cường liền mở mắt ra quan sát. Chưa biết gì thì cũng thôi, chứ vừa nhìn thấy tình huống trong phòng, hắn ngay lập tức đứng hình.
Như thuồng luồng ngồi hấp thu hơn 2 giờ đồng hồ, vậy mà Âm Đức lực lượng vẫn phủ kín trong phòng. Đáng sợ là ở chỗ nồng đậm đến mức gần như đã hoá lỏng rồi.
Kinh nghiệm đúc kết sau vài lần hấp thu Âm Đức lực lượng, Hắn chắc chắn cần phải ngồi thêm ít nhất là 6 giờ đồng hồ nữa thì mới nuốt sạch được chỗ còn dư lại này.
Đồng nghĩa Âm Phủ bơm tới Âm Đức lực lượng nhiều gấp 8 lần khi Cao Cường tiêu diệt Quỷ Bất Hạnh.
Trong khi đó hấp thu 1 giờ, rồi tinh luyện, chân khí tích luỹ trong đan điền liền gia tăng một phần mười.
Sau hơn 2 giờ vừa rồi, chân khí đã chiếm một nửa diện tích không gian đan điền. Điều này đồng nghĩa với Âm Đức lực lượng còn lại trong phòng, dư thừa để Cao Cường đột phá tới tu vi Luyện Khí hậu kỳ.
Không hiểu là do đám buôn ma tuý kia tội nghiệt quá nặng nề..
Hay là bởi Âm Phủ cố ý bơm vá nhiệt tình nên mới nhiều nhặn thế này đây..
Khe khẽ thở dài cảm khái, Cao Cường lần nữa nhắm mắt lại, rồi tiếp tục tụng niệm Độ Tâm Kinh.
---
Thời gian chậm rãi trôi qua, bên ngoài trời cũng đã sáng tỏ.
Trong phòng lúc này, Cao Cường vẫn còn ngồi đó khe khẽ niệm kinh.
Ngay bên cạnh hắn là Lão Hổ nằm cuộn tròn xoe, đã ngủ tự bao giờ không rõ.
Đem vài tia Âm Đức lực lượng sau cùng hấp thu, tinh luyện thành chân khí tinh khiết.
Cao Cường mở choàng hai mắt, vừa quan sát tình huống trong phòng, vừa nhíu mày nghi hoặc.
Hắn sớm đã từng thử nghiệm kỹ lưỡng, qua đó biết được Âm Đức lực lượng là sẽ không tiêu tán đi. Đáng lẽ hiện tại vẫn còn dư lại rất nhiều mới đúng.
Nhìn chung thì chân khí tích luỹ cũng đã tràn đầy không gian đan điền rồi, hắn cũng không quá ham hố tiếp tục hấp thu Âm Đức lực lượng thêm nữa đâu.
Chỉ là Âm Đức lực lượng đột nhiên hết sạch, khiến hắn cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Chẳng lẽ biết hắn đã đạt tới giới hạn, Âm Phủ liền đem số Âm Đức lực lượng dư thừa thu hồi về?..
Chắc chắn là như vậy rồi, chứ làm gì có chuyện tự nhiên lại vô duyên vô cớ biến mất tiêu như thế..
Có suy nghĩ này trong đầu, Cao Cường liền không lăn tăn gì nữa. Âm Đức lực lượng mà thôi, không hấp thu lần này thì còn vô cùng nhiều lần khác nữa.
Với phong cách bơm vá quá đà của Âm Phủ thì có mà hấp thu lòi báng họng, no bể bụng luôn. Tuyệt đối không cần phải lo thiếu đói Âm Đức lực lượng.
Ngoái nhìn Lão Hổ đang ngủ say sưa, Cao Cường liền bỏ ý định tiến hành đột phá.
Ngồi ngây ngốc cả đêm rồi, lúc này đánh một giấc cái đã, để tối đột phá cũng không quá muộn.
Nghĩ liền làm, hắn nhẹ nhàng ngả lưng nằm xuống, chẳng mấy chốc thì chìm vào trong giấc ngủ.
---
“Bịch.. Bịch.. Bịch..”
Gò má liên tục bị vỗ nhè nhẹ, khỏi phải nghĩ, chắc chắn là Lão Hổ quậy phá.
Cao Cường chậm rãi mở mắt ra, cũng là lúc Lão Hổ đem thu hồi cái chi trước nhỏ tin hin lại.
Cao Cường dựng người ngồi dậy, đưa tay xoa cái đầu mèo bé nhỏ, cười nói:
“Chạy đâu chơi một lát đi, rất nhanh sẽ có cơm cho nhóc ngươi”
“Vèo..” – Lão Hổ ngay tức thì chạy đi mất hút.
Cao Cường cũng rời giường, thay tạm bộ quần áo rồi đi thẳng xuống bếp bắt tay vào nấu nướng.
Không mất nhiều thời gian, mâm thức ăn liền được đặt lên sập gụ tại phòng khách. Đang nằm nghịch nước tại bờ ao, Lão Hổ nhanh như gió mà chạy vào.
Lão Hổ hôm nay có điểm lạ, sức ăn mạnh hơn nhiều.
Cao Cường không rõ nguyên nhân là do đâu, có điều Lão Hổ ăn nhiều một chút cũng tốt thôi.
Hay ăn thì mới chóng lớn, Cao Cường chẳng những không cấm cản, còn vui vẻ khích lệ nó một phen.
Dùng xong bữa trưa, ngồi nghỉ ngơi trà nước trong chốc lát. hắn liền dặn dò Lão Hổ trông nhà cẩn thận, sau đó mới dắt xe ra khỏi nhà.
Thức ăn dự trữ trong tủ lạnh đã gần hết, lại thêm Lão Hổ ăn khoẻ hơn nhiều. Hắn cần phải đi chợ một chuyến mua bổ sung mới được.
Có điều trước đó Cao Cường cần phải tới một nơi cái đã, và đó chính là Nhàn Vân Các.
Vòng vèo chạy xe hơn một tiếng đồng hồ, Cao Cường liền trở lại khu Tây Thành. Mất thêm có vài phút liền dừng đỗ trước cửa Nhàn Vân Các.
Chỉ là khiến Cao Cường phải vô cùng phiền muộn.
Nhàn Vân Các bây giờ đã không còn là Nhàn Vân Các nữa rồi.
Bảng hiệu mất tiêu, khách khứa không có, tủ thuốc lại càng chẳng thấy đâu.
Có hay chăng chỉ là những người thợ đang bận bịu tiến hành cải tạo tu sửa bên trong. Từ đống vật liệu gạch lát màu mè, nơi này chắc hẳn đã được sang nhượng cho người khác.
Hết cách rồi, Cao Cường đành tiến vào để dò hỏi mấy người thợ này xem bọn họ có biết Nhàn Vân Các chuyển đi nơi đâu hay không:
“Xin lỗi vì đã làm phiền, chư vị ở đây có ai biết Nhàn Vân Các đã chuyển tới nơi nào không?”
Một người thợ trẻ tuổi liền ra hiệu để Cao Cường theo hắn đi ra ngoài, sau đó chỉ tay lên mảng tường bị che khuất bởi mấy đống gạch.
Lúc này Cao Cường mới thấy một tờ giấy với nội dung thông báo Nhàn Vân Các đã chuyển địa điểm. Không ghi kèm địa chỉ mới, nhưng có đề số điện thoại để tiện liên lạc hỏi thăm.
Cao Cường quay sang cảm tạ người thợ trẻ tuổi một câu, rồi lấy ra điện thoại bấm số gọi đi.
Rất nhanh có người nghe máy, và cũng rất nhanh thì kết thúc cuộc gọi.
Biết được địa chỉ mới của Nhàn Vân Các, Cao Cường tức thì dở khóc dở cười, đi kèm với cảm giác hơi hơi cổ quái.. Bởi vì thế quỷ nào Nhàn Vân Các lại chuyển tới rất gần nơi mà hắn đang ở, cách có vài phút chạy xe là cùng mà thôi.