Xong điều này không khiến cương thi tỏ ra e ngại, hoặc nói đau đớn thiêu đốt trên cơ thể chỉ làm hung tính trong nó bộc phát càng thêm phần đậm nét mà thôi.
Không quan tâm những sợi hoả diễm biến hoá từ Cửu Tinh Diệt Thi Đăng thiêu đốt ác liệt ra làm sao hết, cứ quật tới sợi nào là cương thi với tay giằng đứt sợ đó.
Có điều chính vì vậy mà nó không rảnh rang để né tránh đống phù lục đang ào ạt bắn phá tới. Sau cùng cương thi chỉ còn cách lần nữa phóng xuất ra thi khí vòng bảo hộ. Qua đó mới phần nào giảm bớt được đau đớn thiêu đốt mà bản thân sẽ phải hứng chịu.
Hai tay đã trống trơn, Diên Lộc quay sang mỉm cười ngại ngùng:
“Ta quăng hết mất rồi, cấp thêm cho ta một chút chút nữa được không?”
Khoé miệng khẽ giật, Cao Cường vung tay ném sang một đống:
“Ngươi chịu khó di chuyển vị trí, đem Hoả Cầu Phù vây nhốt cương thi lại. Thuận tiện giúp ta phân phát phù lục cho Lâm Tiểu Tùng với Đỗ Khải”
“Đã rõ” – Diên Lộc nghiêm chỉnh dõng dạc hô một câu, liền ôm theo đống phù lục chạy nhanh như thỏ.
Cao Cường hai tay “kháp kháp” thủ ấn khống chế phi kiếm bay lên không trung, vừa quay sang nói với Tiêu Diễm Phượng và Hoàng Đại Hùng:
“Cương thi màu lông nhạt đi trông thấy, điều này chứng tỏ nó đang trên đà suy yếu. Ta phụ trách ghim, ngốc tử ngươi toàn lực công kích tiêu hoá thi khí vòng bảo hộ đi. Về phần Tiêu Diễm Phượng thì đợi thời cơ một kích đem nó thiêu rụi là vừa đẹp”
“Rốp.. rốp..” – Vặn bẻ khớp ngón tay, Hoàng Đại Hùng cười toe toét nói: “Một đầu cương thi suy yếu nhợt nhạt mà thôi, liền xem Hoàng Đại Hùng ta đây một quyền đánh nó bẹp dúm”
Vừa phát xong phù lục cho Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải, nghe vậy Diên Lộc liền nghi hoặc hỏi:
“Hùng ca, ngươi từng đánh với cương thi rồi sao? Chưa thấy ngươi kể bao giờ á?”
Ve vẩy xấp phù lục trong tay, Lâm Tiểu Tùng theo thói quen thường nhật bĩu môi chặt chém:
“Mặt hàng ngốc tử này là đang phét lác cho oai đấy thôi. Tiểu Lộc, đừng để ý hắn”
Đang khí thế dạt dào lại bị phá bĩnh, Hoàng Đại Hùng hướng đối diện gầm lên đầy giận dữ:
“Lão tử khi nào nói từng đánh qua? Là tiểu Lộc tự nghĩ sai đấy chứ? Bà mẹ ngươi Tùng choắt, còn lần nữa châm chọc, đừng trách lão tử trở mặt đánh ngươi mụ nội không nhận ra”
Một tay khống chế phi kiếm hướng cương thi tàn nhẫn chém xuống, tay còn lại thì Cao Cường đưa lên nhay nhay huyệt thái dương.
Đang trong lúc đối địch mà còn rảnh rỗi đá xoáy lẫn nhau? Các ngươi có để cho người khác nghiêm túc chiến đấu được không đây?
Đạo lý “sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực” bị các ngươi ném đi đâu mất rồi? Nghĩ tới ba tháng sau phải chung chiến hào với mấy gã này, Cao Cường bỗng thấy trong người phi thường khó ở. Hắn cực độ lo lắng bản thân sẽ bị nhiễm bệnh dở hơi từ đám người này á.
“Đủ rồi” – Đúng lúc này Tiêu Diễm Phượng mở miệng khẽ quát.
Chứng kiến đội trưởng ánh mắt lạnh lẽo quét qua, Hoàng Đại Hùng và Lâm Tiểu Tùng đồng loạt đánh cái rùng mình. Bọn họ hiểu rằng đội trưởng đã thực sự nổi giận, lần này xong đời rồi.
Trở về 100% không có quả ngon để mà ăn. Vừa rồi còn kèn cựa, Hoàng Đại Hùng với Lâm Tiểu Tùng tức khắc liền cùng chung hoạn nạn, nảy sinh ý định chạy tới ôm nhau mà khóc tu tu.
“Chậc chậc, nữ bạo long có khác, đủ hung uy” – Cao Cường trong lòng tấm tắc, hai tay không quên “kháp kháp” điều động phi kiếm bay lượn đánh chém kìm hãm cương thi tại dưới hố.
Mặc dù công kích bằng phù lục gặp gián đoạn trong chốc lát, xong Cửu Tinh Diệt Thi Đăng vẫn còn đó, hoả diễm quăng quật chưa bao giờ ngừng nghỉ, cương thi muốn di chuyển nửa bước cũng khó.
Lại thêm phi kiếm liên tục chém tới, không những dễ dàng lưu lại từng vết cắt sâu hoắm, mà lôi điện thẩm thấu vào còn khiến cương thi rơi vào tình cảnh toàn thân vừa tê liệt, vừa vô cùng đau đớn.
Tâm tư suy nghĩ chỉ là con số không tròn trĩnh.
Nhưng bản năng sinh tồn trong cương thi vẫn phải có.
Cương thi lúc này đây cảm nhận rất rõ ràng khí tức của tử vong. Thứ khí tức có thể nói là phi thường quen thuộc đối với một cỗ thối thây cương thi như nó.
Chỉ có điều xin đừng hiểu lầm cương thi ưa thích khí tức này. Nó là ham hố thi khí toát ra từ xác chết, chứ còn khí tức tử vong thì nó xin phép tránh né từ xa.
Bởi ăn vào sẽ chết, triệt để chết, chết không thể chết lại được nữa. Tất nhiên cương thi chẳng có tư duy để mà hiểu được chết là cái quỷ quái gì. Chẳng qua là bản năng sinh tồn vẫn luôn luôn thôi thúc nó phải làm ra những hành động để không phải chết, thế thôi.
Chính vì vậy mà lúc này đây, khi bản năng sinh tồn thúc đẩy càng thêm phần mãnh liệt, nó liền bộc lộ ra tính khí cuồng bạo mà một đầu cương thi cần phải có.
“NGAAAAAAAAAA…”
Ngửa mặt rống một tràng dài như dã thú, cương thi một lần nữa xuất ra thi khí bảo hộ thân thể.
Không quản hoả cầu với lôi điện ầm ầm đánh tới, nó tung mình lao vọt lên trên. Cương thi ý đồ mạnh mẽ phá vỡ vòng vây để chạy trốn là hết sức rõ ràng rồi.
“Ha ha, lão tử chờ ngươi nãy giờ”
Tiếng cười kèm theo giọng điệu có phần ngờ ngệch của Hoàng Đại Hùng vang lên.
Chỉ thấy ngốc tử này cũng tung người nhảy vọt lên không, hai tay nắm xiết thành quyền. Từ hắn hai nắm tay toả ra thứ hoàng kim ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Hoàng Đại Hùng ngạo nghễ hướng cương thi cười ha hả nói:
“Cương thi yếu nhược, nhận của lão tử một quyền”
Dứt lời hắn vung tay nhanh như chớp, cách không hướng tới cương thi nện xuống một quyền.
Theo thao tác này từ hắn quyền đầu phóng xuất ra hoàng kim cương khí, ngưng tụ thành hoàng kim quyền ấn khổng lồ, trông khá là hung hăng thô bạo.
Đây là lần thứ ba quan sát Hoàng Đại Hùng xuất thủ, Cao Cường nhận thấy hoàng kim cương khí của gã ngốc tử này chứa đựng tính chất phi thường sắc bén.
Chưa quá quen thuộc nên còn không rõ Hoàng Đại Hùng định hướng tương lai thế nào. Nhưng tiếp tục phát triển theo hướng quyền pháp thì không ổn lắm.
Cao Cường cho rằng Hoàng Đại Hùng muốn phát huy ra được hết ưu điểm của cương khí, thì nên lựa chọn tu luyện đao hoặc kiếm đạo. Có điều đây chỉ là suy nghĩ bâng khuâng đôi chút vậy thôi, chứ hắn không điên mà đi xía vào việc tu hành của người khác.
Lại nói tới diễn biến trận chiến.
Cương thi đúng thật là khí vận quá đen, mới chỉ tung mình lao lên, còn chưa thấy được mặt đất bên trên ngô khoai sắn ra sao. Thì trong tầm mắt đã xuất hiện hoàng kim quyền ấn rực rỡ như vầng thái dương. Đau đớn là đang lơ lửng, không có điểm tựa để mà né.
Cực chẳng đã, cương thi đành vung tay đánh ra một quyền. Bàn tay thô to bao bọc bởi thi khí đen kịt, giây lát liền va chạm với hoàng kim quyền ấn khổng lồ.
“Bành..” – Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hoàng kim ánh sáng bắn văng tung toé.
Sau pha va chạm này, cương thi chẳng lấy gì để mà tốt, bị một quyền của Hoàng Đại Hùng hung hăng đánh cho hoá thành khối vẫn thạch mà rơi rụng xuống.
Thông qua thần thức, Cao Cường thấy được bàn tay vừa xuất quyền của cương thi giờ đã bị nát bươm. Da thịt bầy nhầy, xương cốt gẫy gập đâm lòi cả ra bên ngoài. Đủ để hiểu một quyền mới vừa rồi của Hoàng Đại Hùng sát thương bá đạo như thế nào rồi đi.
Cương thi toàn thân va đập mạnh xuống nền đất dưới hố, bụi tung cuốn mù mịt.
Xong còn chưa hết đắng cay, bởi chín mươi sợi hoả diễm như hung xà thâm độc lại lần nữa quất đến. Chớp mắt cương thi liền bị hoả diễm trói chặt, lông cháy cứ xèo xèo.
Mà nếu chỉ có vậy thôi thì chưa đến nỗi lâm li bi đát cho lắm.
Oái oăm thay, Hoàng Đại Hùng sau khi tiếp đất liền lần nữa vọt lên không trung.
Đã thế lại còn không chỉ xuất ra mỗi một quyền, hắn lần này liên tiếp nện xuống tận 6 7 quyền.
Đứng nhìn khổng lồ hoàng kim quyền ấn lũ lượt trút xuống dưới hố, Cao Cường với mấy người còn lại đồng loạt khuyến mại cho cương thi ánh mắt nồng đậm thương cảm. Nãy ăn có một quyền đã què quặt rồi, giờ lĩnh trọn 6 7 quyền này mà không tàn phế thì mới lạ.
“Uỳnh.. Uỳnh.. Uỳnh..”
Quyền ấn rốt cuộc nối đuôi nhau nện xuống tới, mặt đất theo đó rung lắc vô cùng dữ dội, như thể nơi đây đang phải đón nhận một cơn địa chấn vậy đó.
Đưa mắt nhìn tới ngôi nhà của gia đình Trần Khôn, thoáng nghe thấy âm thanh kẽo kẹt, Cao Cường chỉ lo ngôi nhà này có thể đổ sập bất cứ lúc nào.
Nhất là Hoàng Đại Hùng vừa hoàn tất công kích, Tiêu Diễm Phượng liền lắc lắc cổ tay tiến lên vài bước. Nỗi lo ngay tức thì gia tăng theo cấp số nhân.
Thông qua thần thức thấy được cương thi đã bị đánh cho không ra hình thù gì rồi. Hay là nói một câu để Tiêu Diễm Phượng không cần xuất thủ nữa?
Sau cùng Cao Cường không có đứng ra ngăn cản.
Bởi qua đợt công kích của Hoàng Đại Hùng thì bên trong ngôi nhà đã xuất hiện những vết rạn nứt.
Tiếp nữa là kiểu gì cũng phải xới tung mảnh đất này lên để còn thanh tẩy thi khí. Cho nên muốn giữ gìn ngôi nhà được vẹn toàn là việc không thể nào.
Suy cho cùng mặc kệ cho Tiêu Diễm Phượng bọn họ thoải mái đập phá đi, ít ra nhà sập xuống rồi còn có Cấm Quân đứng ra giải quyết đền bù thiệt hại.
Tiêu Diễm Phượng đương nhiên không biết được Cao Cường nghĩ ngợi linh tinh cái gì.
Nàng ta tiến tới đứng ngay miệng hố, hờ hững liếc nhìn cương thi đúng nằm bẹp dúm phía dưới.
Thế nhưng từ dáng vẻ thì Tiêu Diễm Phượng giống như không có ý định xuất thủ thì phải. Phải chăng thấy đối thủ hết hơi nên nàng ta không hứng thú ra tay nữa rồi?
Hơn năm phút trôi qua.
Tiêu Diễm Phượng mới quay lại hướng mọi người hỏi ý kiến:
“Hoả diễm từ mấy ngọn nến tuôn ra cũng đủ thiêu nó rồi. Ta hẳn là không cần xuất thủ nữa đi?”
Đại tỷ, có mỗi cái việc đánh hay không mà ngươi phải tốn nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy sao hả?
Lại thêm phát hiện Hoàng Đại Hùng bọn họ, kẻ nào kẻ nấy khoé miệng khẽ run rẩy. Không kìm nén thì Cao Cường đã bật cười ra thành tiếng rồi đó.
Tóm lại hắn thấy cái tiểu đội Cấm Quân này từ đội trưởng đến đội viên đều quái dị như nhau. Hay nói thẳng ra bọn họ tính tình đều có điểm dở hơi.
Mà hâm dở gì đó cũng được đi, ít ra sống chung đụng không lo quá tẻ nhạt.
Chứ bọn họ mà sống kiểu quy củ cứng nhắc, sau này trộn lẫn liền mệt mỏi phát phiền đấy.
Gạt bỏ suy nghĩ ngoài lề ra khỏi đầu, Cao Cường đi tới vỗ vai Diên Lộc, chỉ tay xuống hố cười nói:
“Giờ đến lượt ngươi chơi đùa đó, đem Hoả Cầu Phù nện xuống nhiệt tình đi”
“Hắc hắc” – Trưng ra nụ cười khá gọi đòn, Diên Lộc lon ton chạy tới miệng hố. Cẩn thận ước lượng khoảng cách kỹ càng, rồi mới đem Hoả Cầu Phù như boom rải thảm xuống hố.