Căn bản bọn chúng thừa hiểu chiến lực bản thân ở mức làng nhàng, chỉ quanh quẩn bên ngoài rình rập chăn gà, chứ không dám mon men vào sâu trong rừng.
Tuy nhiên đám trộm cướp này nghe ngóng được rất nhiều lời đồn.
Đầu tiên là phải băng qua khu rừng thì mới tiến vào vùng cấm địa thực sự, tiếp nữa là bên trong vùng đất lạnh giá chết người đó chôn vùi rất nhiều di tích cổ xưa.
Có người khoe từng chứng kiến tràng cảnh khai mở động phủ của đại năng lưu lại.
Có người khoe từng chứng kiến nhiều đoàn đội thăm dò tàn tích của nền văn minh cổ xưa nào đó.
Ngoài ra còn có lời đồn đại về sự tồn tại của những loại thiên tài địa bảo như là Tuyết Liên Tiên Hoa, Thiên Nhất Thần Thủy, Hàn Tủy Linh Nhũ, Băng Tinh..
Cao Cường cho rằng những lời đồn này rất có khả năng là sự thực.
Bởi vì nếu không có thứ gì quý giá, thử hỏi người ta tiến vào cấm địa làm quái gì cho mệt?
Có điều chuyện này để tính sau, trước mắt xử lý đám trộm cướp này cái đã. Cao Cường liền vươn tay chạm tới tín vật Phán Quan đang đặt nằm trên mặt bàn.
“Phừng..”
Tín vật Phán Quan vừa biến đổi thành Sổ Phán Quan, cũng là lúc vòng tròn thông đạo xuất hiện.
Giây lát liền thấy Hắc Phong chui ra, nhanh chân chạy tới khom mình kính cẩn hô vang:
“Thuộc hạ bái kiến đại nhân”
Không muốn nhiều lời, Cao Cường đơn giản phất tay ra hiệu để Hắc Phong mau ngồi xuống, rồi lật mở Sổ Phán Quan xem xét tội trạng đám thổ phỉ từng gây ra.
Ngót nghét trăm năm cắm dùi tại cấm địa, cùng với hơn hai trăm năm lênh đênh trên biển, đương nhiên đám thổ phỉ này là một lũ trộm cướp có thâm niên đấy a.
Kẻ nào hai tay cũng đẫm máu, đều đã từng sát hại hơn ngàn mạng người.
Số lượng yêu thú bị chúng giết hại lại càng kinh khủng hơn, lên tới hàng chục ngàn.
Ngay đến giết người cướp của còn dám làm, hiển nhiên bọn chúng sẽ không ngần ngại làm những điều xấu xa khác như là trộm cắp, lừa đảo với cả cưỡng hiếp.
Cơ mà bốn gã đực rựa phạm tội hiếp dâm còn dễ hiểu, thế quái nào ả đàn bà cũng hư hỏng quá vậy?
Lại còn phạm tội ấu dấm nữa mới kinh tởm, thảo nào ban nãy ả cứ hau háu nhìn bản quan.
Xem xét tội trạng xong xuôi, Cao Cường liền quay sang hỏi Hắc Phong:
“Ngươi nghĩ nên xử lý đám điêu dân này như thế nào đây?”
Hôm nay sếp ăn nhầm gì à? Hắc Phong mặt mũi nhăn nhó, run rẩy nói:
“Đại nhân cứ tuyên án bừa bãi như mọi khi đi, đừng cư xử khác thường, kẻo thuộc hạ vỡ tim mất”
“Khác thường cái đầu ngươi” – Cao Cường có chút tức giận, trợn mắt mắng:
“Tạo điều kiện để ngươi phơi bày năng lực bản thân, đã không biết ơn thì thôi, lại còn nói vớ vẩn”
Chết cha, hiểu lầm sếp mất rồi. Hắc Phong vội vàng đứng dậy kính cẩn nói:
“Là thuộc hạ không đúng, kính mong đại nhân rộng lượng tha thứ. Có điều thuộc hạ tầm nhìn hạn chế, khó lòng xử lý án vụ được linh hoạt. Tốt hơn hết đại nhân nghĩ sao thì cứ tuyên án vậy đi, còn thuộc hạ làm chân ghi chép sổ sách với dẫn giải linh hồn là được rồi”
“Aizz...” – Cao Cường không khỏi thở dài ngán ngẩm, phất tay buồn bực nói:
“Thôi thì ngồi xuống chuẩn bị ghi chép đi vậy”
“Tuân lệnh” – Hắc Phong dõng dạc hô vang đáp lại, rồi lập tức ngồi xuống ghế, nhanh tay cầm bút lông nhúng vào khiên mực, trông rất có phong phạm của thư ký.
Lúc xem xét tội trạng đã định đoạt bản án, bởi vậy Cao Cường liền nói luôn:
“Năm kẻ này đều phạm phải những tội lỗi giống hệt nhau, trước tiên với tội lừa đảo, hãy đưa bọn chúng xuống dưới Bạt Thiệt Địa Ngục chấp hành hình phạt cắt lưỡi”
“Thuộc hạ đã rõ” – Hắc Phong khẽ đáp một tiếng, nhanh chóng ghi chép lại.
Cắt lưỡi? Khẳng định sẽ vô cùng đau đớn.
Vừa nghĩ tới đây, Nhóm thổ phỉ ngay lập tức dập đầu khóc lóc:
“Đại nhân, xin ngài rộng lượng tha thứ, cầu ngài giảm bớt hình phạt đi a”
“Đại nhân, nể tình vừa rồi thảo dân thành khẩn khai báo, cầu ngài dơ cao đánh khẽ a đại nhân”
“Đúng đó đại nhân, dù sao chúng ta là tu sĩ, không thể tránh khỏi phạm vào những tội ác đâu a”
Hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới đám điêu dân này, Cao Cường tiếp tục nói:
“Thứ hai là tội trộm cướp, đày xuống Dầu Oa Địa Ngục chiên vạc dầu vạn năm. Thứ ba là tội hiếp dâm, giam nhốt trên núi băng tại Băng Sơn Địa Ngục một vạn năm”
“Thứ tư là tội sát sinh, sát hại một mạng liền ứng với một trăm năm leo núi đao tại Đao Sơn Địa Ngục, kèm theo một trăm năm bị trâu húc ở Ngưu Khanh Địa Ngục”
Hiển nhiên nghe xong những hình phạt này, đám thổ phỉ khóc lóc lại càng thêm dữ dội. Nhưng tốn công mà thôi, bởi Cao Cường với Hắc Phong chẳng hề quan tâm.
Dám chắc bây giờ nếu có thể tự bạo linh hồn thì bọn chúng đã làm luôn rồi đấy.
“Hắc.. Hắc..” – Hắc Phong hoàn tất ghi chép liền buông bút, vui vẻ cười nói:
“Đại nhân, hôm này ngài tuyên án quá chuẩn, thuộc hạ vì ngài mà cảm thấy hãnh diện”
Sếp chịu động não cũng như tuyên án đúng mực, đây đương nhiên là việc tốt, nếu không vướng bận thì Hắc Phong đã bày mâm tiệc rượu ăn mừng luôn và ngay rồi.
Ngặt một nỗi Cao Cường đã hô “y án thi hành” đâu này?
Đáng thương Hắc Phong quá vội vàng vui mừng.
“È hèm..” – Cao Cường khẽ đằng hắng một tiếng, nghiêm mặt nói:
“Với những tội ác bọn chúng gây ra thì từng đó hình phạt vẫn chưa đủ đích đáng. Bản quan quyết định tăng thêm ba lần luân hồi vào kiếp súc sinh. Y Án Thi Hành”
“Cộp..”
Nhìn sếp xuất ra cây búa nện gõ Sổ Phán Quan, Hắc Phong không khỏi khẽ thở dài một hơi.
Sếp nhà người ta lo nghĩ cho đám thuộc hạ, bần cùng bất đắc dĩ mới tuyên phạt luân hồi súc sinh.
Sếp nhà mình dùng đến ghiền luôn, không nện cho phạm nhân vài lần là sẽ ngứa người hay sao đó?
Thôi quên đi, dù sao sớm đã quen bị bà lão kia bạt tai nổ đom đom mắt. Nghĩ được tới đây, Hắc Phong liền tranh thủ ghi chép cho xong rồi thu cất sổ sách vật dụng.
Đợi cho mặt hàng này dọn dẹp xong xuôi, Cao Cường phất tay nói:
“Bản quan chuẩn bị bế quan luyện thể, ngươi mau dẫn giải đám điêu dân này về đi”
“Vậy thuộc hạ xin cáo lui” – Hắc Phong lập tức đứng dậy khom mình cúi chào. Sau đó quăng xích gô cổ đám thổ phỉ đang kêu gào, rồi kéo xềnh xệch vào thông đạo.
Vòng tròn thông đạo biến mất, Cao Cường cũng mau chóng thu cất đồ đạc và rời khỏi.
- --
Không rõ bởi vì bị săn giết vô tội vạ hay gì, chỉ biết trong khu rừng cực kỳ khan hiếm yêu thú.
Cao Cường đi suốt hai giờ đồng hồ, số lần phát hiện yêu thú chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vả lại toàn là những đầu tu vi lẹt đẹt, chính xác thì phần lớn là Trúc Cơ Kỳ.
Bất quá thông qua thần thức, hắn dò xét thấy có khá nhiều xương người chôn vùi dưới tuyết.
Không nhẩm đếm cụ thể, nhưng áng chừng phải lên tới ngót nghét năm trăm bộ.
Nhìn chung không bộ xương nào nguyên vẹn, với cả hầu hết chỉ là khung xương nằm trơ trọi. Tuy nhiên có mấy bộ còn vật dụng tùy thân gồm binh khí và trữ vật giới.
Khỏi cần suy đoán, những kẻ này gục ngã dưới móng vuốt yêu thú là cái chắc rồi.
Chứ do tu sĩ nhân loại sát hại mà đồ đạc không bị lột cho sạch trơn thì mới là chuyện lạ đấy.
Cao Cường đương nhiên không ngại nhặt nhạnh, cho nên dọc theo hành trình cứ phát hiện thứ gì hay ho là sẽ giành ra chút thời gian đào móc thu lấy. Đáng tiếc tài sản của những kẻ ngã ngựa này không quý giá cho lắm, được mỗi cái tích trữ cực nhiều linh hoa thảo dược.
Ngoại trừ đống đồ vật này, Cao Cường còn dò xét thấy không ít linh dược.
Phạm Thành Văn từng nói không cần quan tâm thành thục hay chưa, bởi vậy hắn liền nhổ cả rễ.
Chậm rãi vừa đi vừa tầm bảo, chẳng mấy chốc Cao Cường đã tiến sâu vào khoảng hơn hai trăm dặm. Vậy mà không dò xét thấy bóng dáng tu sĩ nhân loại nào hết.
Căn bản vừa vào rừng đã đụng độ thổ phỉ, hắn cứ ngỡ trong đây đầy rẫy tu sĩ.
Thế quỷ nào lại vắng như chùa Bà Đanh?
Cả người lẫn thú đều không thấy.
Rất có khả năng trong khu rừng xuất hiện bảo vật trân quý, thu hút đến mức đám tu sĩ cùng với yêu thú đổ xô tới tranh đoạt, bởi vậy mới hoang vu như thế này đây.
Vừa nghĩ đến bảo vật là máu trong người liền sôi sùng sục.
Cao Cường ngay lập tức ngự kiếm bay nhanh tới ngọn núi chọc trời ở một dặm phía trước.
Không mất quá nhiều thời gian để ngự kiếm bay lên đến đỉnh của ngọn núi cao hơn bốn ngàn mét này. Và cũng là lúc hắn nhận ra mình đã làm việc phí công vô ích.
Bởi vì tuyết rơi trắng xóa không chỉ cản trở tầm nhìn, mà còn khiến hắn không thể cảm nhận thấy linh khí bạo phát trong trường hợp có thiên tài địa bảo thành thục. Vả lại toàn lực thả ra thần thức dò xét trong phạm vi mười dặm vẫn chẳng phát hiện được gì, thôi dẹp đi.
Dù sao chỉ là suy đoán vu vơ, chưa chắc đã có bảo vật gì đó xuất thế.
Hơn nữa Cao Cường chưa ngớ ngẩn đến mức phí sức chạy đi mò mẫm linh tinh.
Đã vô duyên với bảo vật, hắn bắt đầu tính tới chuyện nếm thử hấp thu hàn khí luyện thể.
Nhận thấy trên đỉnh ngọn núi này hoàn cảnh không tệ, hàn khí cường liệt hơn nhiều so với tại mặt đất. Hắn dứt khoát đào móc hang động rồi chui vào ngồi bế quan.
Ngồi trong hang xếp bằng ngay ngắn, Cao Cường hai bàn tay không ngừng kết ấn, Vô Thượng Lôi Kinh lập tức vận hành, hấp dẫn linh khí từ bốn phương tám hướng ùa tới. Thoáng chốc đã giăng kín đỉnh núi, lôi điện tím ngắt liền nhuỗm đẫm khoảng không gian rộng lớn.
Có điều Cao Cường không quan tâm tới tình huống bên ngoài.
Lúc này hắn đang bận xem xét những chuyển biến bên trong cơ thể.
Nói chung hấp thu hàn khí có cảm giác không lấy gì làm dễ chịu, thực tế là rét lạnh đến mức cái vòi voi sắp sửa thụt vào bên trong, tiên sư nó lạnh kinh khủng khiếp.
Aizzz, lần đầu làm bất cứ việc gì cũng sẽ gặp muôn vàn khó khăn đấy a.
May mà đây chỉ là hấp thu xen kẽ với lôi điện, nhờ có lôi điện xua tan bớt lạnh giá, hắn mới không bị đóng băng, cũng như có thời gian dần dần thích ứng hàn khí.
Quan trọng là hấp thu hàn khí xen lẫn lôi điện, nhục thân lực lượng liền đề thăng nhanh hơn hẳn.
Minh chứng là hào quang màu bạc tỏa ra từ máu trong cơ thể hắn đang đậm sắc thấy rõ.
Khi xưa ù ù cạc cạc không nói, chứ từ khi trùng tu Cao Cường biết thêm khá nhiều.
Đơn cử như việc máu huyết tỏa ra hào quang đại diện gì cho điều gì.
Cụ thể hiện giờ máu huyết của Cao Cường ngoài màu đỏ vốn có, liền thêm vào ba tầng hào quang màu trắng đại diện cho Linh Thể, cùng với một tầng hào quang màu bạc đại diện cho Vương Thể. Với sắc bạc ngừng mở rộng từ lâu, Vương Thể trung kỳ đã không còn xa.
Mà với cái tốc độ đề thăng nhanh đến chóng mặt như hiện giờ, Cao Cường mười phần vững tin chỉ sau vài ngày ngắn ngủi nữa là sẽ đột phá tới Vương Thể trung kỳ.
Trước mắt đã có mục tiêu, đương nhiên nhiệt huyết sẽ sôi sùng sục, Cao Cường bỗng cảm thấy rét lạnh sun vòi gì đó kia liền chỉ còn giống như muỗi đốt inox mà thôi .