Công kích cả trong lẫn ngoài, khiến Ngạ Quỷ cho dù biết mò ra ngoài là chết chắc nhưng vẫn phải ngoan ngoãn mà làm theo.
Hiện tại bên ngoài đã bố trí công kích bằng Tịnh Hoá Phù.
Tiếp theo liền là tới công kích bên trong, và để làm việc này, Cao Cường đưa tay vớ lấy chai thuỷ tinh chứa thứ dược dịch có màu đen như nước cống.
Vốn đang dãy dụa kêu gào kịch liệt là thế, Ngạ Quỷ bỗng chốc có dấu hiệu bỏ ý đồ kháng cự.
Nó ngồi gầm gừ nơi đó, dùng ánh mắt thù hằn như muốn ăn tươi nuốt sống để mà nhìn chằm chằm tới Cao Cường đang chậm rãi từng bước tiến lại gần.
Hành động buông xuôi này của Ngạ Quỷ, khiến cho người khác khi nhìn vào Đào Thế Mạnh, sẽ thấy được thân ảnh của hắn liên tục biến đối luân phiên.
Lúc thì là Đào Thế Mạnh với mặt mũi sưng múp, lúc thì lại thấy là Ngạ Quỷ xấu xí và quái dị.
Bởi hiếm lắm mới có cơ hội được xem trực tiếp thước phim chập chờn ma quái kiểu này, thành ra trông Đào Thu Hồng có vẻ hứng thú nhiều vô cùng đây.
Vẻ mặt lo âu sầu khổ đi đâu rồi không biết. Thay vào đó, cô nàng này chậm rãi di chuyển để có được góc nhìn tốt hơn, đậm chất của hóng hớt phái đoàn.
Cao Cường thì không thấy hứng thú như nàng ta.
Quỷ hồn xấu xí quái dị mà thôi, chẳng có gì hay ho để mà xem nhiều.
Dừng lại ngay trước mặt “Đào Thế Mạnh”, không quan tâm Ngạ Quỷ đang hằm hè.
Cao Cường đưa tay vặn mở nắp của chai thuỷ tinh. Ngay tức thì một thứ mùi tanh tưởi hôi hám xộc ra.
Đi kèm với đó, nhiệt độ trong phòng bỗng chốc tăng cao đến chóng mặt. Dám chắc những ngày siêu nắng nóng cũng không oi bức khó chịu như thế này.
Trong phòng người có biểu hiện rõ nét nhất phải kể tới Đào Thu Hồng, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, toàn thân y phục trên người nàng ta ướt sũng bởi mồ hôi.
Loại y phục mặc ở nhà mỏng tang như tờ giấy, lúc bình thường trông đã đủ lấp ló gọi mời rồi.
Giờ lại còn ướt nhẹp, dính chặt ôm sát lấy cơ thể nữa chứ. Thanh niên tơ tằm như Cao Cường nhìn thấy cái cảnh này, đảm bảo lỗ mũi phun máu ầm ầm.
Đáng tiếc và cũng là may mắn khi mà Cao Cường không nhìn thấy tình huống hiện giờ của nàng ta. Cho nên mới không rơi vào tình cảnh thất thố xấu hổ.
Hết nhìn chằm chằm Cao Cường, lại nhìn tới chai thuỷ tinh trên tay hắn. Ngạ Quỷ đột ngột mở miệng tức tối chất vấn:
“Biết được phương pháp luyện chế Hoả Dầu, ngươi hẳn phải hiểu ta đã là con dân của Âm Phủ. Cớ sao không trục xuất ta về, mà lại đuổi tận giết tuyệt?”
Cười nhạt một tiếng, Cao Cường trả lời đầy mỉa mai:
“Dám mò lên dương gian làm bậy thì có là nhi tử của Diêm Vương cũng phải chết. Huống chi Ngạ Quỷ nhà ngươi chỉ là thứ sâu bọ chịu cảnh tù đày”
“Cạch.. Cạch.. Cạch..”
Nghe những lời miệt thị của hắn, Ngạ Quỷ phản ứng khá dữ dội. Có điều tức tối hơn nữa cũng không thoát ra được gông cùm trói buộc trên ghế.
Mà có thoát ra khỏi ghế ngồi thì làm được gì đây? Sức chiến đấu không có mà đòi lệch sóng với Cao Cường thì kể ra đúng là chuyện nực cười.
Nỗ lực dãy dụa không thu được tác dụng gì, Ngạ Quỷ rất không cam lòng mà nói ra:
“Tưởng diệt đi ta mà ngon sao? Ngươi cứ chờ đấy, rất nhanh huynh đệ của ta sẽ tìm tới tính sổ”
Lần nữa phát ra tiếng cười nhạt, Cao Cường đưa tay tóm cổ “Đào Thế Mạnh”, rồi cứ thế đem thứ dược dịch đục ngầu kia đổ hết vào miệng hắn.
“Ọc.. Ọc.. Ọc..”
Ngạ Quỷ rất muốn khống chế cơ thể Đào Thế Mạnh phun thứ dược dịch kinh khủng này ra. Thế nhưng khí lực của Cao Cường là quá lớn so với nó.
Chẳng mấy chốc Cao Cường đã đem toàn bộ số dược dịch trút vào bụng Đào Thế Mạnh.
Tranh thủ dược dịch còn chưa bộc phát, hắn dí sát miệng vào tai “Đào Thế Mạnh” và khẽ nói:
“Phán Quan như ta sẽ e ngại đám huynh đệ sâu bọ của ngươi? Ta đang chờ chúng tới tìm chết đây”
Dứt lời Cao Cường tiện tay xé vạt áo trên người Đào Thế Mạnh, rồi cứ thế chèn chặt vào miệng của gã.
Xác định mọi thứ ổn thoả đâu vào đó, hắn mới quay người rời khỏi phạm vi của Tử Tinh Tru Tà Đăng.
Để lại Ngạ Quỷ giống như quên đi sự đau đớn do Tịnh Hoá Phù gây ra, ngồi chết lặng với ánh mắt ngơ ngác không thể nào tin nổi những gì vừa nghe.
Có điều Ngạ Quỷ cũng không ngồi yên được lâu, bởi rất nhanh thì Hoả Dầu phát huy công hiệu của nó.
Hoả Dầu mang ý nghĩa như chính tên gọi của nó. Là loại dược dịch được mô phỏng theo dầu sôi trong hình thức tra tấn bằng Vạc Dầu dưới Âm Phủ.
Có thể nói Hoả Dầu là loại dược dịch rất đặc biệt.
Hoả Dầu không gây tổn hại tới thân xác, cũng không gây tổn hại tới linh hồn của người sống. Mà chỉ chuyên môn công kích nhằm vào đám Quỷ Hồn.
Giống như Ngạ Quỷ lúc này đây, chắc chắn đang phải thừa nhận cảm giác bị thiêu đốt, không khác gì khi bị đem nhúng vào trong Vạc Dầu dưới Âm Phủ.
Cái hình thức tra tấn này có thể nói là tàn nhẫn nhất, khủng khiếp nhất.
Đương nhiên cũng chính là hình phạt mà đám Quỷ Hồn không muốn phải đón nhận nhất.
Thực tế thì Tử Tinh Tru Tà Đăng với Tịnh Hoá Phù và Hoả Dầu cũng chỉ là phương án dự phòng thôi.
Chứ phương án chính thức mà Cao Cường muốn sử dụng là ném vài tấm Hoả Cầu Phù cho nhanh gọn.
Có điều tình huống diễn ra không như dự tính ban đầu, Cao Cường đành lãng phí thêm chút thời gian.
Nhìn thì thấy phương thức này có hơi tàn nhẫn đối với Ngạ Quỷ.
Nhưng không làm vậy thì Cao Cường chẳng còn cách nào nữa để mà giữ tính mạng cho Đào Thế Mạnh.
Cái khó là tại đám quỷ hồn cấp thấp như Ngạ Quỷ, lỡ chiếm lấy thân xác của ai mà người đó chưa chịu toi cơm, là chúng không tài nào tự thoát ra được.
Mà với tu vi dế nhũi của Cao Cường ở hiện tại, thì chưa đủ trình độ để mà với tay một cái liền bóc tách quỷ hồn ra khỏi thân xác của nạn nhân được a.
Và biện pháp duy nhất Cao Cường có thể sử dụng vào lúc này.
Chính là ép Ngạ Quỷ phải tự bạo quỷ hồn.
Mà muốn dồn ép Ngạ Quỷ cam tâm tình nguyện tự bạo quỷ hồn.
Không gì phù hợp hơn với việc cho nó nhấm nháp hương vị tra tấn khủng khiếp nhất dưới Âm Phủ.
“Cạch.. Cạch.. Cạch..”
Trong phòng quẩn quanh là những tiếng động lạch cạch do gông cùm xiềng xích va đập tạo thành.
Ẩn dấu trong thân xác của Đào Thế Mạnh, Ngạ Quỷ thừa hiểu ý đồ hiểm ác của Cao Cường là gì.
Nói thẳng ra thì tự bạo quỷ hồn, Ngạ Quỷ cũng không chết được, có thể mau chóng tích tụ tái tạo.
Thế nhưng khốn nạn ở chỗ Ngạ Quỷ mà dám tự bạo quỷ hồn. Tịnh Hoá Phù sẽ ngay lập tức đem tàn hồn của nó tống xuất ra khỏi cơ thể của Đào Thế Mạnh.
Và với xung quanh là Tử Tinh Tru Tà Đăng như hổ rình mồi, cuộc đời quỷ hồn của nó liền dấu chấm hết.
Không ai muốn chết, kể cả là kẻ đã từng chết như Ngạ Quỷ. Bởi vậy dù phải nếm trải cảm giác quỷ hồn bị Hoả Dầu thiêu đốt, Ngạ Quỷ vẫn ra sức chịu đựng.
“Đào Thế Mạnh” dãy dụa càng lúc càng ác liệt, làn da ở những vị trí bị gông cùm trói buộc bắt đầu xuất hiện những vết rách, máu cũng bắt đầu rươm rướm.
Nhìn cảnh này, khoé mắt Đào Thu Hồng không tránh khỏi ướt nhoè.
Mặc dù nàng ta gắng nhịn để không phát ra động tĩnh gì, xong Cao Cường vẫn cảm nhận thấy được.
Định mặc kệ mà thấy có chút tội, Cao Cường đành lên tiếng an ủi:
“Giữ lại được tính mạng thì một chút thương tổn ngoài da đã tính là gì? Vả lại ngươi nên mừng mới phải, trải qua biến cố lần này, đệ đệ của ngươi sẽ thu được lợi ích không nhỏ đâu”
Nghe vậy Đào Thu Hồng không khỏi sửng sốt, nàng ta tò mò mà hỏi:
“Tiểu Mạnh Mạnh của ta thu được lợi ích? Là thứ gì?”
Nâng lên cái chai thuỷ tinh đã trống rỗng, Cao Cường thản nhiên đáp:
“Là nhờ thứ dược thuỷ ta cho hắn uống, cùng với ánh sáng từ phù lục kia. Ta không biết hiệu quả có triệt để hay không, nhưng tật xấu trên cơ thể đệ đệ ngươi sẽ giảm thiểu không ít”
Đào Thu Hồng nghe được những lời này liền mừng vui còn hơn cả Tết, liên tục cúi đầu cảm tạ rối rít.
Cao Cường không nói thêm gì nữa cả, hắn chỉ đơn giản xua tay để nàng ta không cần quá khách khí.
Đáng thương cho cô nàng Đào Thu Hồng không biết rằng đang bị hắn lừa phỉnh đâu.
Bởi vì Hoả Dầu ngoài công dụng tra tấn Quỷ Hồn thì nửa xu tác dụng khác cũng không có. Hơn nữa luyện chế quá tạm bợ, đảm bảo tiểu tử Đào Thế Mạnh sau đó sẽ bị tiêu chảy vài ngày.
Còn về Tịnh Hoá Phù thì chỉ tiêu trừ uế khí tà khí, tác động tốt tới môi trường sống đúng là có. Nhưng đòi trợ giúp cải thiện sức khoẻ cơ thể của con người thì đừng mơ tưởng làm gì cho phí công.
Không phải Cao Cường có ý định lừa tình lừa sắc nên mới lợi dụng an ủi để lừa gạt nàng ta.
Nhìn chung thì một chai Hoả Dầu chưa chắc đã đủ để khiến Ngạ Quỷ sâu bọ buông xuôi chịu chết. Khả năng là phải trút cho tiểu tử Đào Thế Mạnh nốc thêm 1 thậm chí là 2 chai nữa vào.
Mà mùi của Hoả Dầu quá kinh tởm, lại thêm màu sắc cũng kinh tởm không kém. Lỡ như Đào Thu Hồng lầm tưởng là thuốc độc rồi bù lu bù loa lên thì nhức đầu phiền nhiễu đừng hỏi đi.
Tránh phiền toái không đáng có, cực chẳng đã Cao Cường mới phải chém gió bừa bãi một phen.
Tình hình trước mắt cũng không sai lệch với dự đoán của hắn. Ngạ Quỷ cái thứ sâu bọ này đang tỏ ra cứng đầu cứng cổ lắm đây.
Cứ để mặc Quỷ Ngạ dãy dụa điên cuồng như thế này cũng không ổn.
Những vết rách trên cơ thể ốm đói của Đào Thế Mạnh chảy máu càng lúc càng nhiều. Chẳng may tiểu tử này toi cơm ra đấy thì bỏ mẹ.
Ngạ Quỷ cái thứ sâu bọ này muốn chơi trò lì lợm?
Cao Cường hai mắt híp lại, miệng khẽ cười nhạt một tiếng.
Sau đó hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay kéo mở khoá cặp xách. Cố tình để lộ ra một đống chai chai lọ lọ với đủ loại màu sắc.
Màu sắc sặc sỡ trông khá đẹp mắt.
Có điều nhìn vào đống chai lọ, Ngạ Quỷ liền muốn khóc.
Ngạ Quỷ tin tưởng những thứ màu sắc đẹp đẽ này khi ăn vào là phi thường ngon. Ngon đến nỗi huỷ diệt luôn cái mạng nhỏ quỷ hồn của nó.