Vậy là đã ngây ngốc ở đây được một tháng.
Bà mẹ nó một tháng mà dài cứ như một trăm năm.
Vẫn biết lợi ích thu được là vô cùng to lớn, nhưng mà một tháng này quá là khổ đi. Nhớ lại mỗi ngày đều bị tẩn cho mềm nhũn, ai nấy mặt mũi liền nhăn nhó cứ như khỉ ăn phải ớt.
Nhìn tới đám Mộc Nhân đứng xếp hàng trong góc, Hoàng Đại Hùng thở dài khẽ nói:
“Không biết đến khi nào chúng ta mới đánh thắng được lũ khốn nạn này?”
“Khẳng định cũng không lâu lắm đâu” – Nghe thấy vậy Cao Cường liền nhún vai nói:
“Chúng chiến lực Nguyên Anh Kỳ, ngươi đạt tới Địa Khí Cảnh là có cơ hội”
“Địa Khí Cảnh sao?” – Hoàng Đại Hùng nắm chặt hai bàn tay, nghiến răng tuyên bố:
“Rất nhanh thôi, ta sẽ đạt tới, sau đó liền quay lại báo thù lũ khốn nạn này”
“Thù oán đám khôi lỗi làm cái gì?” – Cao Cường có chút bó tay, bất đắc dĩ thở dài:
“Chúng ta đạt tới Nguyên Anh Địa Khí, có khi sư phụ ta cải tạo chúng lên Hoá Thần luôn rồi. Luyện chế ra chúng tốn kém lắm, sư phụ ta tuyệt đối không để chúng bị hư hại đâu a”
“Lại còn cải tạo nữa?” – Hoàng Đại Hùng nghe xong hai mắt trợn tròn, vội hỏi lại:
“Thế chúng ta không có cơ hội để báo thù à? Triệt để hết hi vọng luôn ư?”
“Đương nhiên vẫn còn hi vọng” – Cao Cường da mặt giật giật, kiên nhẫn giải thích:
“Chúng dù sao cũng chỉ là khôi lỗi, chiến lực còn tuỳ thuộc vào nguyên vật liệu. Ngốc tử ngươi cứ nỗ lực tu luyện hơn nữa đi, ta tin tưởng có một ngày ngươi đập chúng như con”
“Nghe là biết quá mong manh” – Hoàng Đại Hùng bật cười, sau đó nghiêm túc nói:
“Mà như vậy cũng tốt, ta liền lấy mục tiêu đánh chúng như con làm động lực thúc đẩy bản thân mình. Sớm muộn có một ngày Hoàng Đại Hùng ta đây oai phong trở lại báo thù”
Đúng lúc này không gian thoáng chút vặn vẹo, và sau vài giây ngắn ngủi cả đội liền đứng tại sân trên.
Đang ngồi tại bàn uống trà, Nhàn lão vung nhẹ tay ném cho Tiêu Diễm Phượng với bộ ba HKT mỗi người một chiếc nhẫn màu đen tuyền, tiếp đó là lên tiếng giảng giải:
“Không gian bên trong hơi nhỏ hẹp chút, được cái phù hợp với tu sĩ chưa có thần thức như các ngươi. Giờ tích một giọt máu nhận chủ rồi mau chóng làm quen sử dụng nó đi”
“Tạ ơn Nhàn lão!!!” – Cả bốn cùng lúc khom người đồng thanh hô, sau đó liền hí hửng chơi đùa quên luôn trời đất. Trông không khác một đám con nít nhận được quà Noel.
Đứng một bên nhìn, Cao Cường vừa lắc đầu thở dài, vừa đem ba lô của bọn họ chuyển ra.
“Thu những thứ này vào đi” – Nhàn lão bày ra bàn một đống chai lọ, thuận tiện chọc cho hắn một dao: “Ngươi lần đầu cầm trữ vật giới, cũng chẳng khác chúng đâu mà cười”
Thu đống chai lọ vào trữ vật giới, Cao Cường ngồi xuống vừa rót trà vừa làu bàu:
“Ta có phải đệ tử của ngài không đây? Sư phụ gì đâu mà lại công khai làm mất mặt đệ tử như thế?”
“Không rảnh cùng đầu gỗ ngươi lắm lời” – Nhàn lão khinh bỉ bĩu môi, tiếp đó hướng mấy người kia nói: “Thu cất đồ đạc, chuẩn bị khởi hành đi tới địa điểm tập huấn tiếp theo”
“Rõ!!!” – Tiêu Diễm Phượng bọn họ đồng thanh hô vang một câu, mau chóng thu ba lô vào trữ vật giới. Cao Cường cũng đứng dậy chạy đến đứng xếp hàng cùng với bọn họ.
“Cả năm đứa nghe cho kỹ đây” – Nhàn lão thái độ biến đổi nghiêm túc nói:
“Bắt đầu kể từ ngày hôm nay, các ngươi sẽ phải tự mình đối diện với tất cả hiểm nguy. Còn sống sót được đến lúc ta tới đón hay không, liền xem ở chính các ngươi rồi. Cũng đừng mong chờ khi nguy cấp có người cứu giúp, bởi không có ai làm việc đó đâu. Hiểu ý ta chứ?”
“Hiểu!!!” – Cả năm đồng thanh hô rung cả trời.
Rốt cuộc đã tới thời gian dã chiến sinh tồn gì đó, cảm giác háo hức lần nữa ùa về, Cao Cường chiến ý lại bốc lên cứ ngùn ngụt, cảm giác dùng để nhóm củi cũng cháy luôn.
“Ngươi làm gì mà cứ như cắn cả cân thuốc lắc thế?” – Hoàng Đại Hùng cau mày qua qua hỏi.
“Mấy người các ngươi không cảm thấy háo hức ư?” – Cao Cường khó hiểu liền hỏi ngược lại.
“Háo hức? Ta đang lo lắng chết cha đi được đây a” – Hoàng Đại Hùng lắc đầu, thành thật nói.
Những người còn lại không lên tiếng, chỉ là trên mặt cười khổ. Nhìn qua là đủ hiểu bọn họ ý tứ tương tự Hoàng Đại Hùng. Chần chừ chốc lát, Cao Cường mới tặc lưỡi nói:
“Thú thật là tại đô thị có quá nhiều ràng buộc khó chịu, đáng tiếc ta còn chưa đủ thực lực để đi xa hơn. Liền nhân dịp đặc huấn lần này mà quậy phá tưng bừng mới được”
Cứ nghĩ nói ra những lời tận đáy lòng, mấy người bọn họ sẽ nhiệt liệt hưởng ứng. Nào ngờ đáp lại hắn chỉ là hàng loạt ánh mắt cổ quái cùng với những cái bĩu môi lắc đầu.
“Ngươi láo như ranh là bắt nguồn từ bệnh thần kinh?” – Tiêu Diễm Phượng lại gần chép miệng hỏi.
Một dao này của nàng ta cứ phải gọi là phi thường hiểm ác. Nghe mà lòng đau quặn thắt, cảm tưởng như thể ruột gan bị móc ra đặt trên thớt rồi băm sao cho thật nhuyễn.
Mà thôi, mỗi người một tư tưởng, không nên tranh luận với bọn họ.
Nghĩ đến đây Cao Cường liền đối với Nhàn lão nói:
“Sư phụ, khởi hành cho sớm thôi”
Nhàn lão uống cạn chén trà rồi mới đứng dậy và hướng bọn họ đi tới. Sau khi khe khẽ gật đầu ra hiệu, Nhàn lão liền cho cả đội trải nghiệm cảm giác say tầu xe nó ra làm sao.
Cao Cường cứ tưởng lần này sẽ được dịp cười vào mặt bốn người bọn họ một phen. Nào ngờ hành trình quá là dài, tận nửa giờ sau mới đáp xuống ngoài bìa một khu rừng già.
Kết quả có thể nghĩ, hắn với bọn họ chẳng khác gì nhau, choáng váng tới nỗi đều ngã nằm lăn quay, bên tai lại còn nghe thấy tiếng chim hót chiu chiu không ngừng nữa chứ.
Có điều đây thực sự là tiếng chim hót trong rừng, chứ không phải do bị ảo giác.
Khổ nỗi đang chóng mặt mà nghe thấy tiếng chim hót, cảm giác nôn nao nó lại càng cường liệt. Thề.
Mười phút sau, cả đội mới lục tục lần lượt ngồi dậy, hiếu kỳ đưa mắt quan sát xung quanh một vòng.
“Tại trước mặt các ngươi lúc này là một khu rừng cấm” – Nhàn lão mỉm cười khẽ nói: “Trên tinh cầu này, trừ các loại cấm địa thì những khu rừng cấm là nơi hung hiểm nhất. Nguyên nhân là bởi yêu tộc tại đây không thể sinh ra linh trí”
“Có phải những khu rừng kiểu này bị nguyền rủa hay không thì chẳng ai rỗi hơi đi tìm hiểu. Chỉ biết rằng yêu tộc nơi đây vẫn tu hành như bình thường, nhưng vì thiếu sót linh trí nên chúng hành xử hoàn toàn theo bản năng của dã thú”
“Dã thú sinh tồn hung tàn khát máu thế nào các ngươi tiến vào sẽ được tự mình trải nghiệm. Nhắc nhở các ngươi một câu, đừng kẻ nào ngu ngốc mềm lòng vớ vẩn. Không hung tàn hơn được bọn chúng thì rủ nhau nằm lại đây luôn đi”
Hung tàn sao? Không thứ gì được phép hung tàn hơn ta.
Mặt còn hơi tái vì “say xe”, Cao Cường hai tay nắm chặt thành quyền. Chiến ý bùng lên vô cùng dữ dội, cứ như thể thảm hoạ núi lửa phun trào.
Ngứa mắt không nhịn được, Nhàn lão liền gõ cho hắn một cái và mắng:
“Tiểu tử ngươi đừng có điên khùng bừa bãi, kẻo thu hút một đống lớn yêu tộc mò tới, lúc đó xương cốt không còn để mà đem về chôn cất đâu”
“Ách..” – Cao Cường nghe vậy xấu hổ gãi đầu gãi tai, cười cười và nói:
“Ta chỉ đang làm nóng thôi mà sư phụ. Chứ chiến đấu theo đoàn đội, ta đâu thể làm ra những việc ích kỷ cá nhân được. Sư phụ xin cứ yên tâm”
“Nhớ cái mồm ngươi đấy” – Nhàn lão trợn mắt quát, sau đó phất tay nói:
“Chỉ cần còn sống trở về, lão phu liền thưởng cho mỗi đứa tuỳ ý lựa chọn một món pháp bảo cao cấp. Giờ thì mau mau tiến vào trong đi thôi”
“Yahoooo!!!” – Tiêu Diễm Phượng bọn họ nghe xong liền nhảy cẫng hò hét ầm ĩ.
Trong khi đó Cao Cường đứng bĩu môi, phần thưởng này đối với hắn khác nào có cũng như không.
Nhìn thấy cảnh này, Nhàn lão đành phải hướng hắn vẫy tay và quát:
“Đưa chiếc xe bị cắt khúc kia đây, ta đem về tân trang lại, đảm bảo ngươi lái lên tận mây cũng được”
“Sư phụ là số một!!!” – Cao Cường cười hắc hắc nịnh hót một câu. Đương nhiên không thể thiếu được cái vung tay nhanh còn hơn cả tia chớp.
Liếc mắt cũng lười làm, Nhàn lão phất tay thu lại hai mảnh của chiếc Harley Davidson. Thân ảnh theo đó dần mơ hồ, nhoáng cái liền không thấy.
Tuy nhiên vành tai Cao Cường và Tiêu Diễm Phượng đồng loạt nhúc nhích.
Bởi vì Nhàn lão rời đi nhưng truyền âm dặn dò riêng hai người bọn họ:
“Một kích tất sát”
Khẳng định không phải để gia tăng sức ép, và khỏi cần suy đoán nguyên nhân làm chi cho mệt người. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc khẽ gật đầu.
“Toàn đội chú ý” – Tiêu Diễm Phượng kêu gọi một câu, sau đó dặn dò:
“Duy trì trận hình thường ngày, nhưng phải nhớ đây là thực chiến sinh tử, không được phép lơi là cảnh giác dù chỉ một giây. Mục tiêu toàn đội sống sót trở về. Đã rõ chưa?”
“Đã rõ!!!” – Cao Cường với bộ ba HKT lập tức đồng thanh hô to đáp lại.
Thấy nàng ta ra hiệu, Cao Cường liền từ trữ vật giới lấy ra một xấp phù lục rồi phân chia và nói:
“Đây là Liễm Tức Phù, đem dán tại vị trí đan điền đi. Có điều ta không nắm chắc thứ này qua được cái mũi của đám yêu tộc. Tốt nhất chúng ta giữ vững đề cao cảnh giác”
“Đã hiểu rồi” – bộ ba HKT nhanh chóng vạch áo dán đến độp một cái.
Lần này Tiêu Diễm Phượng chơi trò kín đáo, quay hẳn lưng lại đối với mọi người rồi mới chịu dán phù. Cao Cường nhìn cảnh này mà không biết nên vui hay buồn nữa đây.
Phù lục đã dán xong, ai dùng binh khí liền lấy ra nắm chặt trong tay.
Có điều cả đội chưa vội tiến vào trong, mà đứng lại quan sát thêm một lần nữa. Không hiểu sao lúc này bọn họ bỗng dưng cảm thấy khu rừng toả ra áp bách hết sức nặng nề.
Nhếch miệng khẽ cười, Cao Cường hí hửng cười nói:
“Hiện giờ các ngươi đã thấy kích thích tim đập thình thịch chưa? Nơi này mới là võ đài để tu sĩ chúng ta thoải mái phô trương sức mạnh. Không điên cuồng liền uổng phí đấy”
Nghĩ ngợi chốc lát, Hoàng Đại Hùng mới gật đầu nói:
“Tim ta có đập thình thịch rồi đây, nhưng không rõ vì lo lắng hồi hộp, hay là bởi kích thích nữa”
Ngươi ngốc đến nỗi không phân biệt được cảm xúc của bản thân? Cả đội nghe xong đồng loạt đưa tay xoa xoa hai huyệt thái dương, ngán ngẩm không sao nói được lên lời.
Có điều cũng nhờ Hoàng Đại Hùng tuôn một câu hâm dở, cảm giác áp bách vậy mà giảm bớt thấy rõ, toàn đội qua đó mà bình tĩnh hơn nhiều.
Sau khi nhìn nhau cười lớn một tràng, toàn đội liền đứng theo trận hình quen thuộc.
Rồi nhắm thẳng hướng khu rừng cấm mà chậm rãi tiến vào.