Quả này xác định nhức đầu bằng chết.
Muốn hay không bơm thêm một vò cho nàng say mất người luôn?
Cao Cường đang mải mê suy nghĩ, bất chợt Bạch Tuyết vươn tay nhéo má hắn, lè nhè nói:
“Ta cánh trái bẩm sinh dị tật, vừa phá vỏ trứng chui ra lông còn chưa kịp khô, cha mẹ đã đem đi vứt bỏ. Phải tự mình giãy giụa sinh tồn là một nhẽ, đám khốn nạn nơi đây còn bài xích xa lánh ta, chúng nhìn ta giống như một thứ dịch bệnh kinh khủng vậy đó”
“Thậm chí bởi lo sợ sẽ lây nhiễm dòng máu dị tật, bọn chúng còn không dám nghĩ tới việc ăn thịt ta, nhưng bù lại ta có được cuộc sống khá yên bình phẳng lặng. Tuy nhiên ta vẫn luôn đau đáu trong lòng, đáng tiếc nhân loại cũng không có cách chữa trị”
Thảo nào ban nãy thấy cánh trái của Bạch Tuyết uốn éo cong oằn trông rõ kỳ quặc, cứ tưởng bị gẫy lúc giao chiến, không ngờ đấy lại là dị tật bẩm sinh.
Cơ mà thế quỷ nào tự nhiên kể ra chuyện gia đình thế hả? Chúng ta là hai kẻ xa lạ đấy a.
Aizzz, cái này chính là minh chứng cho câu nói “rượu vào lời ra” của các bậc tiền nhân đây mà.
Cao Cường không khỏi chép miệng thở dài, buồn bực nói:
“Hiện giờ cánh của ngươi đã bình thường rồi còn gì nữa, muốn cảm ơn thì ngắn gọn một câu là xong, không nhất thiết phải trình bày dài dòng vậy đâu”
Thực ra hắn rất muốn nói vài câu an ủi xoa dịu nỗi đau, ngặt một nỗi nàng hiện đang say quắc cần câu, giờ có nhả ra lời hay ý đẹp đến mấy cũng vô ích.
Hơn nữa chẳng may nàng ngồi khóc lóc tỉ tê đến sáng thì phiền chết đi được.
Tốt hơn hết là bẻ lái câu chuyện cho nó lành.
Bị ngắt lời, Bạch Tuyết rất không vui, nàng liền chọt chọt tay vào trán hắn, lè nhè nói:
“Tâm sự với ta vài câu thì mất đi miếng thịt nào hả? Hừ, cứ tưởng ngươi là người tốt, hóa ra chỉ là kẻ lạnh lùng vô cảm, ta thấy rất thất vọng vì ngươi”
Thánh họ tiên sư cha, nàng bắt đầu tuôn ra giọng không nói lý như Chí Phèo đây này.
Thôi được rồi, cùng lắm thì ngồi ê mông chém gió tới sáng.
Nghĩ được tới đây, Cao Cường thở dài nói:
“Thân cũng là kẻ bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ tuổi, ta phần nào thấu hiểu những tổn thương trong lòng ngươi. Thú thật là đã từng có thời điểm ta rất thù hận cha mẹ của mình, thế nhưng sau này mới biết bởi vì muốn tốt cho ta nên bọn họ bắt buộc phải làm như vậy”
“Ta cảm thấy tình huống của ngươi cũng tương tự, nên nhớ rằng cuộc sống luôn biến động khó lường, giữ ngươi bên mình bao bọc che chở chưa hẳn đã tốt. Chi bằng để tự lực cánh sinh, cho dù điều tồi tệ nhất ập tới thì ngươi vẫn có thể tự mình sinh tồn”
Nghe xong những lời này, Bạch Tuyết hốc mắt phiếm hồng, từ khóe mắt tràn ra hai hàng lệ lăn dài xuống đôi gò má, rất lâu sau nàng mới nghẹn ngào nói:
“Khi ta tìm về để hỏi cho ra lẽ thì cha mẹ đã bị sát hại từ lâu mất rồi, hiển nhiên nguyên nhân là gì đã không còn trọng yếu, thế nhưng vết thương lòng vẫn cứ đeo bám dai dẳng. Bất quá những lời của ngươi đã giúp ta hiểu ra được rất nhiều điều, đa tạ nhé”
“Gạt bỏ chuyện buồn đi thôi” – Cao Cường liền nhún vai cười nói:
“Dù sao hiện giờ cánh của ngươi đã không còn vấn đề gì nữa, đây là chuyện đáng mừng, hãy dùng làm cột mốc để hướng tới tương lai vui vẻ hạnh phúc”
“Ừm..” – Bạch Tuyết mỉm cười gật đầu khẽ đáp lại một tiếng, rồi lấy khăn ra lau nước mắt.
Chắc hẳn đã hết chuyện để Chí Phèo lè nhè rồi nhỉ? Cao Cường âm thầm thở phào một hơi, yên tâm đưa xiên thịt thỏ lên miệng cắn một miếng thật to.
Nhưng không, hắn đã lầm, bởi vì..
Vừa lau hết nước mắt, Bạch Tuyết đầy hiếu kỳ quay sang dò hỏi:
“Vậy ngươi thì thế nào? Cha mẹ giờ ra sao?”
“Đều đã rời xa trần thế” – Cao Cường bất đắc dĩ thành thật trả lời.
“Ta biết ngay” – Bạch Tuyết trong lòng sáng tỏ, liền mỉm cười nói:
“Nhìn ngươi cũng lủi thủi một mình là ta đã thấy nghi nghi rồi”
“Linh tinh” – Cao Cường cắn một miếng thịt thỏ, vừa nhai vừa nói:
“Ta là muốn tiến bộ nhanh chóng nên mới một mình xâm nhập cấm địa, chứ hiện giờ đang có hai người bạn đồng hành chờ đợi ta tại Băng Tuyết Thành”
“Ài...” – Bạch Tuyết đưa tay xoa đầu hắn, thở dài thườn thượt nói:
“Tội nợ gì đâu mà phải ra sức chống chế như thế? Có điều tìm bạn đồng hành rất dễ, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn gọi một câu Tuyết tỷ là sẽ có ngay”
Tuyết tỷ? Cao Cường ngồi nghĩ mà khóe miệng không ngừng giật giật.
Từ khí tức sinh mệnh thì Bạch Tuyết vạn tuổi có lẻ, chính xác phải gọi là Tuyết lão mới đúng bài vở.
Có điều tuổi tác không trọng yếu, Cao Cường liền xua tay từ chối:
“Ta vừa nói rõ ràng rồi còn gì, ta muốn nhanh chóng tiến bộ mới đi một mình. Vả lại mục tiêu của ta còn bao gồm Băng Tộc cổ thành, ngươi về tổ đi thôi”
Nói chung cần người bảo kê thì hắn đã dẫn Phạm Thành Văn theo cùng, hơn nữa Bạch Tuyết chiến lực có vẻ hơi lởm khởm, khác nào quả tạ nặng trịch.
Cảm nhận được hắn rất kiên quyết..
Bạch Tuyết nước mắt lại lăn dài xuống đôi gò má, nghẹn ngào hỏi:
“Tỷ đây có điểm nào không tốt mà ngươi phũ phàng xua đuổi như thế? Hay là ngươi bài xích yêu tộc? Chắc chắn là như vậy rồi, ông trời ơi sao số ta khổ thế này? Vừa mới nghĩ tới tương lai hạnh phúc vui vẻ đã bị người ta dội cho gáo nước lạnh. Hức hức..”
Thánh họ, thánh họ, cái thánh họ..
Thế quỷ nào từ tiểu thư sang chảnh trở mặt thành bà thím than thân trách phận thế này?
Tuyết lão, ngươi làm ơn hãy định hình một loại phong cách thôi có được không? Cao Cường trong lòng điên cuồng gào thét, có xúc động muốn quỳ lạy.
- --
Sáng hôm sau.
Cảm giác tê tê kỳ lạ khác thường lan tỏa khắp cơ thể khiến Bạch Tuyết đang nằm ngủ say trên giường không ngừng oằn mình quằn quại trong vô thức.
Chỉ có điều tình trạng này không kéo dài quá lâu.
Đến khi Bạch Tuyết buột miệng ám muội khẽ rên một tiếng, cũng là lúc nàng giật mình choàng tỉnh.
Để rồi đập vào mắt là lôi điện tím ngắt dày đặc như sương mù, tràn ngập khắp nơi che khuất tầm nhìn, buộc Bạch Tuyết phải vươn thần thức ra dò xét.
Rất nhanh liền biết được là do hắn vận công tu luyện, nàng yên tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bất quá Bạch Tuyết rất không hiểu vì sao lôi điện lại cứ thẩm thấu vào cơ thể mình? Cái cảm giác tê tê muốn chảy nước này thực sự khó chịu lắm đấy.
Chẳng lẽ hắn có ý đồ xấu với mình? Nhưng bé tẹo thế kia làm nổi không? Bạch Tuyết nằm trên giường miên man suy nghĩ, cảm thấy cực kỳ hoài nghi.
Để kiểm chứng rõ ràng, nàng lập tức cẩn thận kiểm tra thân thể, qua đó phát hiện không những chẳng gặp vấn đề gì cả, rõ ràng còn thu được chỗ tốt.
Chính xác là lôi điện đang không ngừng tôi luyện máu huyết trong cơ thể nàng.
Tuy tiến độ khá chậm, nhưng lâu dài hoàn toàn có thể giúp huyết mạch của nàng tăng lên độ tinh khiết, kèm với đó là lợi ích to lớn không cần nghi ngờ.
“Yaaaa..”
Cảm xúc dâng trào, Bạch Tuyết buột miệng rên rỉ một tiếng cao vút, thanh âm như muốn xuyên phá cả bầu trời, đủ hiểu nàng đang cực kỳ phấn khích.
Trong khi đó Cao Cường ngồi xếp bằng tu luyện mà trên trán không khỏi nổi đầy gân xanh.
Còn may nghe cái loại âm thanh đầy ám muội này đã quen rồi, bằng không rất dễ “tẩu hỏa nhập ma”.
Vấn đề là nàng Bạch Tuyết này chẳng hề thanh thuần chút nào, lỡ rên rỉ một tiếng cao vút xong là ném luôn mặt mũi, giờ cứ nằm đó hé miệng rên ư ử.
Con gái con lứa gì mà vô duyên quá thể quá đáng.
Có khi nàng đang làm ra những hàng động kỳ quái cũng chưa biết chừng.
Cao Cường tuyệt đối không dám thả ra thần thức, thậm chí còn phải tạm thời phong ấn thính giác.
Thời gian chầm chậm trôi qua từng chút một, rốt cuộc kinh mạch có dấu hiệu quá tải, Cao Cường dứt khoát thu công rồi đứng dậy rời khỏi hang động.
“AAAAAAAAAAAAAAAA..”
Hắn vừa chạy ra tới bên ngoài, cũng là lúc Bạch Tuyết thét vang một tiếng vô cùng bén nhọn.
Đoán không lầm thì nguyên nhân dẫn tới tiếng thét muốn xuyên phá cả bầu trời này là bởi nàng nhớ ra những hành động và lời nói kệch cỡm đêm qua.
Nói chung để dồn ép hắn phải chấp thuận làm bạn đồng hành, nàng ý đồ trói buộc bằng cách “gạo nấu thành cơm”, bá đạo đe dọa sẽ cưỡng hiếp hắn.
Và còn rất nhiều chiêu trò với đủ các thể loại phong cách mè nheo khác nữa.
Đàn ông đàn ang như Cao Cường nhớ lại còn thấy đỏ mặt.
Huống chi nàng là đàn bà con gái da mặt mỏng.
Tóm lại sau cùng Cao Cường đành phải dơ cả hai tay đầu hàng. Căn bản nghĩ kỹ sẽ thấy người khác muốn có mỹ nữ tuyệt sắc đồng hành còn không được, nếu cứ khước từ thì không đáng mặt đàn ông một chút nào, đã như vậy hắn liền gật đầu cho lành.
Bạch Tuyết cũng không ôm gối tự nguyền rủa bản thân quá lâu.
Chẳng mấy chốc liền thấy nàng mặt đỏ tưng bừng đi ra khỏi hang động.
Thoáng chút suy nghĩ, Cao Cường nghiêm mặt nói:
“Đêm qua ngươi say rượu đầu óc không còn tỉnh táo, hiện giờ đổi ý vẫn chưa muộn đâu”
“Ngà ngà một chút thôi” – Bạch Tuyết nhún vai đáp:
“Hơn nữa ngốc bên cạnh ngươi có nhiều chỗ tốt, tỷ đây không ngu mà đi thay đổi ý định”
Cao Cường hiểu rất rõ lôi điện có tác động thế nào đối với những người xung quanh, cho nên mới cố tình tu luyện thử xem Bạch Tuyết lòng dạ ra làm sao.
Bởi vì không ký kết khế ước, hắn bắt buộc phải cẩn thận dè chừng.
Nàng thẳng thắn nói ra thế này liền tốt rồi, tạm thời có thể tin tưởng được.
“Đã như vậy thì xuất phát luôn thôi” – Cao Cường mỉm cười khẽ nói.
“Được” – Bạch Tuyết ngắn gọn đáp lại một câu, ngay sau đó phun ra mù mịt hàn khí, chẳng mấy chốc lan tỏa bao phủ phạm vi hơn năm sáu chục mét.
Tự nhiên biến trở về bản thế làm cái gì không biết?
Cao Cường lùi ra xa, nhíu mày nghi hoặc.
Hàn khí rất nhanh liền tan biến, Bạch Tuyết dưới hình dạng Bạch Điểu khổng lồ lần nữa xuất hiện trong tầm mắt hắn, nhìn trông cũng uy vũ ra phết đấy.
Bạch Tuyết cúi xuống nhìn hắn, há mỏ thúc dục:
“Mau lên đi, để tỷ đây chở ngươi phi hành cho nhanh”
“Lên đâu mới được?” – Cao Cường gãi tai dò hỏi.
“Hỏi gì đần thế?” – Bạch Tuyết tức giận gắt gỏng:
“Lên đầu chứ còn đâu nữa? Lên đại đi, tỷ không ngại, ngươi khỏi cần xấu hổ”
Thực ra hỏi lấy lệ vậy thôi, Cao Cường dứt khoát nhún chân nhảy lên đỉnh đầu to lớn của Bạch Tuyết, không chút câu nệ đặt mông ngồi bệt xuống luôn.
Bạch Tuyết cũng không nói thêm câu nào nữa, liền sải cánh bay vọt lên bầu trời.
Nàng bay với vận tốc nhanh vô cùng, Cao Cường ngồi trên đầu bị gió tạt cho méo hết cả mặt.
Có điều trước khi tiến nhập khu vực nguy hiểm kia, Bạch Tuyết mang theo Cao Cường trở về hang ổ của nàng thu dọn đồ đạc, rồi mới tiếp tục hành trình.
Tuy nhiên vừa bay tới cuối khu rừng thì Cao Cường cảm nhận thấy khí tức có phần hơi quen thuộc.
Sau khi thả ra thần thức cẩn thận dò xét, xác định đúng thật là cố nhân, hơn nữa cố nhân đang trong hiểm cảnh, hắn đành nói Bạch Tuyết đáp xuống.
Cơ mà hiện đang là đứa nhỏ chín tuổi, dám khẳng định cố nhân sẽ không nhận ra bản quan đâu này.