Đúng lúc này từ trong căn biệt thự xông ra một nhóm người, bao gồm cả gã lái chiếc BMW.
Dẫn đầu là một gã tu sĩ có tu vi Cương Khí Cảnh.
Vừa trông thấy phi kiếm bay vèo vèo, gã tu sĩ mặt mũi liền tái nhợt.
Gã lùi lại nhanh như ăn cắp, nấp sau lưng đám người liên tục lớn tiếng gào lên:
“Nổ súng, con mẹ các ngươi mau mau nổ súng”
Nhận được hiệu lệnh của gã, cả đám ngay lập tức chĩa súng bóp cò bắn loạn xạ.
“Pằng.. pằng.. pằng..”
Tiếng súng chát chúa vang lên triền miên, đạn bay dày đặc như đàn châu chấu.
Có thể thấy cái đám này dư thừa sự hung tàn, rõ ràng muốn bắn cho hai người thủng như tổ ong luôn. Nã đạn nhiệt tình đến mức trong một nốt nhạc nòng súng liền đỏ rực.
Nhưng thói đời nghiệt ngã lắm, có khạc đạn đến toè nòng súng cũng chỉ vô dụng mà thôi. À không đúng, điên cuồng nã súng sẽ giúp cho bọn chúng được sớm đi chầu tổ tiên.
Đúng hơn là bắn cho lắm, khiến Tiêu Diễm Phượng điên tiết rồi.
Hoả diễm bùng lên dữ dội, trong nháy mắt chiếu sáng cả mảnh vườn rộng lớn.
Toàn thân hoả diễm cháy lùng bùng, Tiêu Diễm Phượng cứ thế xông thẳng tới đám đông. Nàng ta khí chất diện mạo đều vô cùng lôi cuốn, gói gọn trong ba chữ đẹp mê hồn.
Có điều đây chỉ là cảm nhận của riêng mình Cao Cường mà thôi.
Chứ đối với đám đông thì Tiêu Diễm Phượng là ác quỷ đến để đòi mạng đấy. Khuôn mặt mỹ miều của nàng ta trong mắt bọn họ xấu như ma, xấu phát hờn, xấu mù cả mắt.
Xin thề có nàng tiên nâu, bọn họ rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng khổ nỗi cơ thể cứng ngắc tại chỗ. Không thể nhúc nhích nổi, sợ hãi xộc lên đầu, đũng quần liền bị ướt.
Vả lại cả đám hoá đá tại chỗ cũng phải thôi, Tiêu Diễm Phượng đem uy áp bao trùm lên đầu bọn họ, không có ngay lập tức vỡ tim mà chết, đã là phi thường may mắn rồi.
Tất nhiên cái tình huống nho nhỏ này là nằm trong tính toán của Tiêu Diễm Phượng.
Tóm lại là để hành quyết thuận tiện hơn.
Chỉ thấy vừa xông đến trước mặt bọn họ, nàng ta liền tung người phóng lên không trung. Sau đó liên tục vung tay nện xuống từng quyền.
Hoả diễm quyền ấn như lưu tinh rụng xuống, oanh tạc rung cả mặt đất, biến đám người phía dưới thành đống mảnh vụn bắn văng tứ tung.
Không kịp rên rỉ lấy một tiếng, toàn bộ xương cốt máu thịt liền bị hoả diễm thiêu thành tro bụi. Chết một cách vô cùng gọn gàng sạch sẽ.
Nhưng trong đó không bao gồm gã tu sĩ Cương Khí Cảnh.
Bởi gã này sau khi hô hào đám đông nổ súng, liền chớp lấy thời cơ chạy trốn.
Có điều gã mới chạy được ba bước thì phi kiếm của Cao Cường lướt qua chém cho rụng đầu luôn.
Tiêu Diễm Phượng từ trên không đáp xuống, Cao Cường lập tức lại gần và nói:
“Trong biệt thự còn một gã đang ngồi chờ chúng ta. Trông bình tĩnh lắm, không hiểu lấy đâu can đảm”
“È hèm È hèm” – Tiêu Diễm Phượng liên tục tằng hắng, sau đó trầm giọng nói:
“Các ngươi có biết việc mình đang làm sẽ gây ra hậu quả thế nào không? Tưởng giết ta mà xong hả? Chuẩn bị mà đón nhận sự truy sát đến chân trời góc biển đi”
Có phải tối lên Bar xem thấy nhiều hình ảnh kích thích quá, đầu óc hư rồi?
Cao Cường nghi ngờ, liền vươn tay sờ lên trán Tiêu Diễm Phượng xem liệu có bị nóng hay là không.
Nhưng chưa kịp cảm nhận thì Tiêu Diễm Phượng đã gạt phắt tay hắn ra. Sau đó nàng ta không nói không rằng liền quay người, đùng đùng đi về hướng cửa biệt thự.
Nếu để mặc cho Tiêu Diễm Phượng tuỳ ý nhí nhảnh cá cảnh thì có mà nhức đầu bằng chết. Tốt nhất cứ thấy nàng ta manh nha dở trò là phải vùi dập giữa chợ ngay.
Vậy nên.. Tiêu Diễm Phượng, xin lỗi vì đã làm ngươi mất hứng a.
Cao Cường vừa âm thầm xin lỗi, vừa nhanh chóng đuổi theo vào trong biệt thự.
Căn biệt thự này rộng rãi miễn bàn, bên trong trưng bày toàn đồ vật bằng gỗ quý. Khổ nỗi chẳng thấy sang chảnh sa hoa, thay vào đó là cảm giác âm u lạnh lẽo.
Cao Cường có cảm tưởng vừa tiến vào nhà thờ họ của dòng tộc nào đó ấy chứ.
Không có hứng thứ ngắm nghía những thứ vô hồn này, Cao Cường và Tiêu Diễm Phượng tăng nhanh bước chân, chốc lát liền đã tiến tới tận trong cùng đại sảnh.
Với hai hàng bàn ghế đơn, và chiếc ghế thái sư xếp đặt phía trong cùng. Có thể thấy gã trùm cũng là một kẻ mê mẩn phong cách bài trí trong những bộ phim kiếm hiệp.
Nhất là sau lưng ghế thái sư, kê sát chân tường là hai giá binh khí. Cài cắm đủ các thể loại đao kiếm thương bổng, nói không mê phim kiếm hiệp thì quá là dối trá.
Hiện giờ trong biệt thự chỉ còn đúng hai người, gồm một nam một nữ.
Người nam độ tuổi trung niên, khuôn mặt dữ tợn, thân hình khá là cao lớn.
Người nữ chỉ khoảng đôi mươi, trông thì cũng xinh đấy, nhưng là xinh kiểu son phấn.
Nói chung hai người này đúng thể loại cực phẩm, tưởng ngồi ôm ấp vuốt ve là sẽ thoát nạn?
Liếc qua Tiêu Diễm Phượng mới thấy nàng ta cũng đang nhìn mình. Thoáng đắn đo suy nghĩ một chút, Cao Cường liền hướng gã trung niên, thành thật nói:
“Chúng ta tới để giết ngươi đây. Đừng chỉ ngồi nhìn, có lời trăn trối gì thì tranh thủ nói đi”
Hai người này nghe hắn nói xong, cơ thể rõ ràng khe khẽ run rẩy. Gã trung niên vội vàng hít sâu một hơi bình ổn cảm xúc, và rất nhanh thì đã bình tĩnh trở lại.
Gã híp mắt nhìn Cao Cường và Tiêu Diễm Phượng, sau đó trầm giọng nói:
“Không rõ các ngươi làm việc cho kẻ nào, nhưng hiện giờ thu tay lại vẫn còn kịp. Đừng vì chút tiền bạc trước mắt mà tương lai phải trả một cái giá thê thảm”
Cao Cường nghe xong liền nhìn sang Tiêu Diễm Phượng, ngao ngán nói:
“Gã này hút hít nhiều ngáo ngơ rồi. Ngươi canh trừng một lúc, ta chạy đi lấy một số đồ vật đông tây”
Tiêu Diễm Phượng vừa mới gật đầu đáp lại, hắn ngay lập tức chạy tới hướng cầu thang lên tầng hai.
Ngồi trên ghế thái sư, gã trung niên hiểu rằng mạng nhỏ liền xong rồi. Đáng nói là biết bản thân phải chết nhưng lại không làm được gì, thực sự quá cay đắng.
Đến đám thuộc hạ súng ống trang bị tận răng còn chết sạch.
Rồi gã tu sĩ bỏ đống lớn tiền ra thuê về, chắc giờ cũng đã lạnh thấu.
Bọn họ như thế mà còn chết lềnh phềnh, gã dựa vào cái gì để phản kháng?
Trong tâm trí ngập tràn cảm giác bất lực, gã trung niên chầm chậm khép lại mi mắt.
Sau một vài tiếng động uỳnh uỳnh từ trên tầng hai vọng xuống, rất nhanh Tiêu Diễm Phượng liền thấy hắn trên vai vác theo ba chiếc bao tải lớn quay trở lại.
Ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm ba chiếc bao tải, Tiêu Diễm Phượng lên tiếng hỏi:
“Ngươi mò mẫm thứ gì xuống đấy? Sao không thu cất vào trữ vật giới luôn?”
“Cái này không mang về” – Cao Cường lắc đầu trả lời, thuận tiện đem đồ vật trong bao tải đổ ra nền.
Từng bánh từng bánh chồng chất lên nhau như ngọn núi nhỏ. Trong đó gồm 100 bánh màu nâu đen và 200 bánh màu trắng, đem gộp lại là vừa tròn ba trăm.
Tiếp theo là tới từng bọc gồm các viên nén đủ loại màu sắc hình thù, với những bịch dạng bột vừa nhìn đã biết ngay là ke với đá. Số lượng lớn khủng khiếp.
Đổ hết những thứ hại nước hại dân này ra nền xong, Cao Cường liền xông tới túm cổ gã trung niên. Nhanh chóng lôi gã đến trước cái đống chất độc này.
“Ngươi định làm gì?” – Gã trung niên run run giọng hỏi, giờ có cho tiền tấn cũng không bình tĩnh nổi.
“Kịch.. Kịch.. Kịch..” – Cao Cường vung tay điểm vài huyệt đạo trên người gã, xong mới cười lạnh nói:
“Ngươi ngay cả tư cách được chết một cách gọn gàng cũng không có. Từ từ mà tận hưởng đi nhé”
Dưới ánh mắt kinh hoàng của gã trung niên, nói dứt lời Cao Cường liền vươn tay chộp lấy một bánh có màu trắng. Sau đó xé mở lớp ni lông bọc bên ngoài.
Cơ mà.. Cao Cường vội vàng hướng Tiêu Diễm Phượng hỏi:
“Bây giờ phải cho hít bao nhiêu thì gã mới không bị chết luôn nhỉ?”
Khẽ phát ra tiếng thở dài, Tiêu Diễm Phượng ngán ngẩm nói:
“Cái này ta cũng không biết. Ngươi xúc cho hắn một thìa thử xem”
Cao Cường gật đầu đáp lại, bốc áng chứng một thìa bột trắng, rồi cạy miệng gã trung niên mà đổ vào. Xong xuôi liền bốc sẵn một thìa để lát còn nhồi thêm.
“Hình như có gì đó sai sai” – Cao Cường nhíu mày lẩm bẩm:
“Sao gã co giật mạnh thế nhỉ? Phải lim dim phê pha mới đúng a”
Tiêu Diễm Phượng nghiêm túc suy ngẫm, sau đó liền nói ra:
“Liệu có phải do bị điểm huyệt? Ngươi giải huyệt cho hắn xem”
Nghe cũng có lý, Cao Cường ngay lập tức vung tay giải huyệt.
Chỉ có điều huyệt đạo vừa được giải khai, gã trung niên co giật càng thêm phần dữ dội. Đã thế mắt lại còn trợn ngược lên, với cả không ngừng sùi bọt mép.
Đến lúc này thì Cao Cường hiểu rồi, một thìa có vẻ hơi nhiều.
Khẳng định gã này sốc thuốc, chắc qua vài nốt nhạc nữa là xong phim thôi.
Ném đi đống bột trắng trong tay, Cao Cường chỉ hướng ghế thái sư, buồn bực hỏi:
“Cô nàng này thì xử lý sao bây giờ?”
Liếc mắt nhìn cô nàng son phấn hiện giờ đã ngất xỉu vì sợ hãi quá độ. Tiêu Diễm Phượng không nói không rằng, lạnh lùng vung tay phách ra một chưởng.
“OÀNH..”
Kết quả có thế nghĩ, hoả diễm chưởng ấn ập tới, đánh cho cô nàng son phấn nổ tung. Hoá thành những mảnh vụn mang theo hoả diễm, bắn văng ra tứ phía.
Có cần phải giết người một cách tàn bạo như thế không?
Nên nhớ ngươi là nữ nhân đó a, nhẹ nhàng dịu dàng chút thì đã chết ai?
Liên tục lắc đầu tặc lưỡi, Cao Cường tiện tay từ trữ vật giới lôi ra một xấp Hoả Cầu Phù.
“Khoan đã!!!” – Bất chợt Tiêu Diễm Phượng lớn tiếng hô, sau đó cẩn thận hỏi:
“Ngươi định thiêu huỷ đống chất độc này?”
“Đúng vậy a” – Cao Cường gật đầu cái rụp, thuận tiện liếc nhìn nàng ta và hỏi:
“Không huỷ đi thì để làm gì? Mang bán?”
Nâng tay lên liên tục vỗ vỗ vào trán, Tiêu Diễm Phượng dở khóc dở cười nói:
“Vụ hoả thiêu tại làng Tôn Thượng hẳn cũng là ngươi làm đi? Có biết tại vì ngươi đốt lượng lớn ma tuý đã khiến cả làng bị sốc thuốc không hả? Còn may lực lượng cứu hoả phát hiện không đúng, liền huy động lực lượng y tế tới cứu trợ”
“Nhưng vẫn có tới 23 người thiệt mạng trên đường đưa đi cấp cứu vì sốc thuốc quá sâu. Ta chắc chắn số lượng độc chất lần này lớn hơn vụ việc đó, giờ ngươi đốt một cái, khẳng định làm ra thảm kịch chết người như ngả rạ cho coi”
Còn có tình huống này? Cao Cường há hốc cả mồm.
Có cảm giác bản thân rất phù hợp với câu “nhiệt tình cộng ngu dốt bằng phá hoại”