Mục lục
Dương Gian Phán Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông qua thần thức thấy được Hồng Linh và Mirranda đều như chú mèo nhỏ đang cuộn mình ngủ say, chả hiểu sao nhìn trông đáng yêu thế không biết?

Chẳng bù cho lúc ban ngày cứ như nặc nô làm đủ trò khiến hắn nhức hết cả đầu, đau hết cả óc.

Nói chung hai nàng là nghe thấy Độ Tâm Kinh mới lăn ra ngủ vùi thế này đây.

Và để cho Cao Cường vui mừng hơn hết là tình huống của Mirranda.

Về lý quỷ hồn gặp lôi điện sẽ xin chết, gặp Độ Tâm Kinh sẽ xin quỳ. Nhưng nhờ khế ước quỷ bộc, Mirranda liền thoải mái tiếp nhận cả hai món này.

Không đơn thuần chỉ là để mặc cho lôi điện từ từ thẩm thấu vào nhục thân, nàng như một vị lôi hệ tu sĩ ngồi xếp bằng vận công hấp thu ầm ầm luôn nhé.

Còn khi Độ Tâm Kinh rót vào tai, nàng nét mặt mê say như nghe một bản Ballad nhẹ nhàng, sau đó từ từ lâm vào giấc ngủ với nụ cười rõ là.. mãn nguyện.

Vẫn biết quỷ bộc thông qua chủ nhân sẽ đạt được vài lợi ích không hề nhỏ.

Nhưng xơi luôn cả thuộc tính khắc hệ như này thì phải công nhận là bá đạo kinh khủng.

Cơ mà muốn kỳ quái sao cũng được, chỉ cần nàng sống khỏe mạnh là tốt rồi. Nghĩ tới đây Cao Cường liền điều động linh khí giúp cả hai nàng đắp chăn.

Xong xuôi hắn lặng lẽ rời khỏi biệt viện, rồi cứ thế đi thẳng ra khoảng sân rộng lớn bên ngoài.

Tiếp sau đó nhẹ nhàng đánh một bộ quyền cước gọi là tập thể dục chào buổi sáng.

Chẳng mấy chốc ánh bình minh kéo đến, khổ nỗi ngày hôm nay có tận hai mặt trời, thành ra chưa kịp ngắm nghía cảnh đẹp thì đã nắng vỡ mặt luôn rồi.

Khẽ thở dài một tiếng đầy tiếc nuối, Cao Cường theo lối cầu thang mau chóng đi xuống tầng bốn.

Gân cốt đã thư giãn ngon lành, việc tiếp theo đương nhiên là tiến hành rèn luyện chú tạo.

Vừa tiến vào tới trong sân lò rèn liền thấy mọi thứ đã được lau chùi sạch sẽ bóng loáng, đáng tiếc ba vị sư huynh không có ở đây để khen ngợi một phen.

Gạt bỏ hết những suy nghĩ dư thừa, Cao Cường tiến đến cẩn thận kiểm tra bàn đe. Phát hiện chỉ là loại vừa đạt tiêu chuẩn, ăn vài búa chắc sẽ báo hỏng.

Cũng không phải bàn đe chất lượng quá kém, mà nó chỉ phù hợp với tứ phẩm chú tạo sư trở xuống.

Trong khi đó Cao Cường đã đạt ngũ phẩm từ lâu, miễn cưỡng sẽ nện vỡ linh văn trên loại đe này.

Khỏi cần kiểm tra cũng biết búa chuy trên giá đỡ 100% là hàng sida nốt, có nghĩa cái ý định dùng đồ chùa của hắn chưa gì đã bị tan thành mây khói luôn rồi.

Ok fine, Cao Cường đành phải dọn dẹp lấy một khoảng trống, rồi bày ra vật dụng của chính mình.

Rất nhanh bàn đe cùng với khối tinh thiết hạ cấp đều đã được sắp đặt ngay ngắn trước mặt.

Thôi thì cứ bất chấp tất cả đi vậy, nghĩ tới đây Cao Cường liền vung búa nện xuống.

- --

“Coong.. Coong.. Coong..”

Âm thanh như những tiếng chuông ngân từ đằng xa vang vọng tới, khiến Mạc Văn Long đang mải mê luyện quyền phải vểnh tai lên tập trung lắng nghe.

Cũng đang luyện quyền, Mạc Anh Hùng phát hiện lão cha bỗng nhắm mắt lim dim như đang thưởng thức rượu ngon, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ?

Là do tiếng “coong coong” kia sao?

Mặc dù suy nghĩ này có phần quái đản, nhưng Mạc Anh Hùng vẫn thử nhắm mắt lắng nghe xem sao.

Và thế là hai cha con liền đứng đó lim dim phơi nắng suốt cả tiếng đồng hồ, mãi đến khi những tiếng “coong coong” kia ngừng vọng tới thì mới tỉnh táo.

Hai cha con mở mắt ra cũng là lúc phát hiện có mười mấy ông lão bà lão đang đứng vây xung quanh.

Mạc Văn Long vội phất tay ra hiệu đám lão niên này giữ yên lặng, rồi hướng con trai cười hỏi:

“Tiểu Hùng, nghe âm thanh đó có cảm tưởng gì nói ra thử xem nào?”

“Thực sự là rất kỳ lạ” – Mạc Anh Hùng thành thật trả lời:

“Âm thanh này khiến ta hồi tưởng ký ức năm lên sáu tuổi được cha chỉ dẫn tu hành, bao nhiêu cảm xúc vui mừng đan xen háo hức bất chợt ùa về. Đến giờ tim ta vẫn còn đập rộn ràng, phải chăng động tĩnh vừa rồi là do ai đó thi triển ra âm công thuật pháp?”

“Cảm xúc không sai” – Mạc Văn Long hài lòng cười nói:

“Cha cũng giống như tiểu tử ngươi hồi tưởng lại chút kỷ niệm xưa cũ. Có điều đây không phải âm công thuật pháp, mà là một loại cảnh giới của chú tạo luyện khí sư. Theo cách gọi đã được truyền lưu từ rất lâu đời thì động tĩnh này là lời hồi đáp của kim loại”

Thấy lão cha đột ngột dừng lại, Mạc Anh Hùng vội vàng lớn tiếng thúc dục:

“Đại ca, ngài mau mau giải thích kỹ càng hơn chút đi”

“Cấm gọi là đại ca” – Mạc Văn Long trợn mắt quát một câu, rồi mới nói tiếp:

“Như đã biết vạn vật đều có linh tính, và tình huống lời hồi đáp của kim loại chỉ diễn ra khi nào kim loại hoàn toàn tin tưởng, cũng như tự nguyện phối hợp với chú tạo sư đang tiến hành rèn luyện. Giờ đã hiểu vì sao trong âm thanh bao hàm cảm xúc chưa hả?”

“Đâu quá khó hiểu” – Mạc Anh Hùng mười phần tự tin ngẩng cao đầu nói ra:

“Khẳng định là do khối kim loại háo hức mong chờ trạng thái mới của bản thân. Nhưng điểm mấu chốt là nhờ vào sự phối hợp của kim loại, chú tạo sư sẽ luyện chế ra món đồ phẩm chất tốt hơn bình thường. Nếu vẫn còn thiếu thì xin mời lão đại bổ sung thêm”

Chán chẳng buồn uốn nắn vấn đề xưng hô, Mạc Văn Long chép miệng nói:

“Thực ra lô đỉnh luyện khí sư chúng ta cũng có cảnh giới tương tự, chỉ là không bộc lộ ra được rõ ràng như chú tạo sư. Mà đây là chìa khóa cần phải có để bước vào thất phẩm luyện khí sư, đợi khi nào ngươi đạt tới lục phẩm thì mới thích hợp đào sâu tìm hiểu”

Nghe đến “chìa khóa bước vào thất phẩm luyện khí sư” là Mạc Anh Hùng chỉ còn biết cười trừ.

Lão cha phấn đấu nửa đời người mới đạt được đấy, không phải cứ muốn là sẽ dễ dàng thành công.

Đương nhiên Mạc Anh Hùng từ bé đã đề ra mục tiêu trở thành Địa Cấp Luyện Khí Sư, thậm chí còn nuôi hoài bão có một ngày vượt qua trình độ của lão cha.

Và sau bao nhiêu cố gắng liền đạt tới ngũ phẩm khi vừa tròn ba mươi tuổi. Thêm mười năm qua vẫn luôn phấn đấu, khoảng cách lục phẩm hiện đã ở rất gần.

Trong khi Mạc Anh Hùng đứng đó gồng mình nắm chặt hai tay thể hiện quyết tâm..

Thì lão cha hắn là Mạc Văn Long hướng tới đám lão niên mỉm cười nói:

“Đêm qua lão điên mang theo tu vi viên mãn trở về, các ngươi khôn hồn hãy tránh xa Chú Tạo Khí Sơn. Kẻo bị đánh thì đừng chạy tới khóc lóc tố khổ với ta”

Kết quả có thể nghĩ ngay được.

Cả đám lão niên vừa nghe thấy hai chữ “lão điên” là hàm răng liền va đập lập cập.

Lại còn “viên mãn” nữa chứ? Năm xưa chưa viên mãn đã tẩn Phong Chủ méo cả mặt, thử hỏi bây giờ liệu có ai dám chạy ra ngăn cản khi lão nổi cơn điên?

Hỏa Sơn đại lão ngay lập tức dẫn trước lên tiếng:

“Lão phu mới thu được cảm ngộ, nay tới thông báo với Phong Chủ là chuẩn bị đóng cửa bế quan”

Dược Sơn đại lão chớp thời cơ vuốt râu cười nói:

“Lão phu qua mới thu được tờ đan phương, đang chuẩn bị đóng cửa toàn tâm toàn ý nghiên cứu”

Ngay sau đó những vị đại lão còn lại cũng thi nhau bịa ra đủ thứ kỳ ngộ trên trời dưới biển, xong xuôi là nhanh chóng trở về chui vào động thiên trốn thật kỹ.

Nhìn các vị đại lão chạy trốn nhanh hơn thỏ, Mạc Anh Hùng tò mò liền hỏi:

“Cha, chắc hẳn sư bá phải hung dữ lắm đúng không?”

Không thèm giữ gìn mặt mũi, Mạc Văn Long hướng con trai thành thật nói:

“Toàn bộ đại lão trên Hỏa Vân Đảo bao gồm cả ta đều đã từng bị sư bá ngươi đánh cho nhừ tử. Mà lão tính tình không tốt lắm, đừng tự tiện chạy lên Chú Tạo Khí Sơn. Đợi cha thông báo trước một câu xong rồi sẽ dẫn tiểu tử ngươi tới gặp mặt chào hỏi ra mắt”

Nói chung Mạc Văn Long chấp nhận muối mặt là để che giấu việc “lão điên” chưa về.

Và quan trọng hơn hết là tránh cho tiểu tử kia sớm bị lộ diện ra ánh sáng.

Mạc Anh Hùng không chút nghi ngờ, liền nhìn về hướng Chú Tạo Khí Sơn với ánh mắt đầy sùng bái. Đánh cho lão cha nhừ tử, sư bá cũng quá là bá đạo.

- --

Trong khi đó tại sân lò rèn tầng bốn Chú Tạo Khí Sơn.

Sau khi hoàn tất nét linh văn cuối cùng, Cao Cường đặt chuôi phi kiếm cùng đao khắc nằm ngay ngắn trên mặt bàn, rồi mới ngẩng lên nhìn ba vị sư huynh.

Không phải hắn kêu gọi, là tự bọn họ nghe thấy động tĩnh liền chạy lên đây.

Hơn nữa không hề ăn mặc tùy tiện, hôm nay cả ba đều diện bộ đồng phục nội môn màu đen tuyền.

Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng mới chỉ là nội môn đệ tử. Bởi vì điều kiện để tăng cấp đòi hỏi quá cao, hay đệ tử của Chú Tạo Khí Sơn luôn luôn bị chép ép?

Cao Cường còn đang miên man suy nghĩ tự hỏi, chợt thấy ba vị sư huynh nhanh chân đi tới trước mặt, rồi dứt khoát quỳ cả hai gối và đồng thanh hô thật to:

“Lão đại, cầu lão đại rủ lòng thương truyền dạy cho chúng tiểu đệ đôi chút bản lĩnh”

“Đôi chút bản lĩnh?” – Cao Cường mỉm cười khẽ hỏi:

“Muốn học bản lĩnh gì mới được? Hay dạy cho các ngươi cách giết người nhé? Cắt cổ moi tim xóa sạch dấu vết, ta thành thạo nhất là trên phương diện này”

Nghe xong những lời này của hắn, ba vị sư huynh mặt liền xanh như tàu lá chuối. Gắng gượng kiềm chế nhưng không tài nào ngăn chặn được cơ thể run rẩy.

Cắt cổ moi tim xóa sạch dấu vết? Này là kỹ năng của sát thủ phải không?

“Ài..” – Khẽ thở dài một hơi, Cao Cường phất tay nói:

“Trêu chọc các ngươi chút thôi, còn tôn nghiêm thì đừng quỳ gối. Muốn gì cứ đứng thẳng trình bày”

Ba vị sư huynh liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ đành cười khổ rồi nhanh chóng đứng dậy.

Sau đó béo sư huynh nghiến răng lấy can đảm nói ra:

“Lão đại, trước tiên xin tự giới thiệu ta là Tạ Trư, gầy gò Bao Thanh Trúc, mặt thộn Hoắc Đại Thiện. Chúng ta đánh liều lên đây một mặt muốn xin lão đại tha thứ cho hành vi vô lễ hôm qua, một mặt muốn cầu lão đại chỉ điểm phương diện chú tạo luyện khí”

Sớm đoán ra từ lâu rồi, Cao Cường gật đầu cười nói:

“Bớt ra chút thời gian dạy dỗ ba người các ngươi cũng được thôi, nhưng chỉ biết có cầm búa chuy rèn sắt thì vĩnh viễn không thể trở thành một chú tạo sư hợp cách. Đã ở lại phải chịu được khổ, bằng không hãy chủ động thu dọn hành lý và mau mau cút đi là vừa”

Ba vị sư huynh một lần nữa liếc nhìn nhau, có điều không khiến Cao Cường đợi lâu.

Cả ba phi thường ăn ý chắp tay, thành khẩn hô vang:

“Lão đại, xin bớt ra chút thời gian chỉ điểm cho chúng tiểu đệ”

“Vậy bắt đầu luôn thôi” – Cao Cường vừa nói vừa chỉ tay lên người mình.

Ba vị sư huynh hiểu ý liền nhanh chóng cởi bỏ bộ đồng phục đen tuyền đang mặc, thoáng chốc trên người chỉ còn giữ có lại mỗi cái quần cộc ngắn cũn.

Lúc này Cao Cường mới đứng dậy đi tới bàn đe, sau đó đặt lên một khối phàm thiết, rồi cầm búa chuy và nhìn về hướng ba vị sư huynh trầm giọng nhắc nhở:

“Trước tiên ta truyền cho các ngươi một bộ chuy pháp cơ sở, sẽ chỉ diễn luyện duy nhất một lần cho nên hãy tập trung toàn bộ tinh thần quan sát thật kỹ vào”

Nói dứt lời không đợi bọn họ đáp lại, Cao Cường lập tức vung búa chuy chậm rãi nện đánh từng nhát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK