Tiêu Diễm Phượng ngày ngày vẫn ngồi dưới thác nước luyện thể.
Bộ ba HKT vẫn tách ra tìm đám yêu thú làm phiền.
Còn hắn thì truy lùng đám thợ săn.
Thực ra đừng lầm tưởng hắn hành động vì nền hoà bình thế giới gì đó. Chẳng qua là tìm kiếm đối thủ, trải nghiệm càng nhiều chiến đấu sinh tử mà thôi.
Hơn nữa Cao Cường cũng cẩn thận suy nghĩ lại rồi, cứ khư khư ôm lấy quan điểm cứng nhắc, sẽ chỉ khiến bản thân hắn khó hoà hợp với tu hành giới.
Không thứ gì có thể ngăn cản bước tiến của ta, dù là suy nghĩ của chính ta cũng không thể. Nghe có vẻ dở hơi dở hồn, nhưng Cao Cường khá là ưng ý.
Cho nên thỉnh thoảng hắn liền len lén chạy đi tìm yêu thú, luyện tay nhiều đến nỗi trữ vật giới đã hết luôn chỗ chứa. Thử hỏi nghĩ cho đại cục ở điểm nào?
Xin lỗi chứ, đám thợ săn có khi còn chẳng làm ra nhiều tội ác bằng hắn.
---
Hôm nay trời vừa sáng, liền thấy Trịnh Kiệt cùng với sư phụ của gã chạy tới thác nước.
Qua giới thiệu thì sư phụ của Trịnh Kiệt tên gọi là Trịnh Thiên, hiện đang nắm giữ chức vụ đường chủ Bảo Lâm phân bộ trú đóng tại rừng Đông Hải Lâm.
Nghe xong cả đội cứ ngỡ thày trò bọn họ còn có một tầng quan hệ máu mủ ruột thịt.
Nhưng không, theo nguyên lời Trịnh lão kể lại thì thực ra khi xưa hay đi đây đi đó. Thấy đứa bé lam lũ ngây ngốc xó chợ, thương cảm mới đem về nuôi.
Rồi đặt cho cái tên là Trịnh Kiệt.
Mà thôi, dẹp chuyện gốc gác của Trịnh Kiệt sang một bên.
Sở dĩ thày trò bọn họ xuất hiện, là bởi nhóm Cao Cường nhảy nhót tại Đông Hải Lâm đã được 31 ngày, cũng có nghĩa hôm nay là ngày kết thúc đặc huấn.
Trợn mắt nói thẳng ra là biết Nhàn lão đến đón toàn đội, liền chạy tới vấn an một câu. Thuận tiện tận mắt nhìn đám ôn thần rời đi, vậy mới yên tâm được á.
Chẳng hiểu yêu thú chết nhiều thì có bị trừ lương hay không mà phải sốt sắng thế?
Mà thôi, người ta lịch sự tới đưa tiễn, nghĩ nhiều mà làm gì.
Sau đó toàn đội liền cùng với thày trò bọn họ đi ra bìa rừng, cũng không phải đợi chờ gì lâu cho cam, khoảng 3 phút gì đó là Nhàn lão hiện thân luôn rồi.
“Sư phụ”
“Nhàn lão” “Nhàn lão tiền bối”
Cả đám người đồng loạt lên tiếng chào hỏi, Nhàn lão liền khẽ gật đầu đáp lại, xong là đưa mắt quan sát Cao Cường cùng với đồng đội của hắn một phen.
“Không tệ” – Nhìn chán chê một hồi, Nhàn lão mới mỉm cười nói:
“Đã hình thành một điểm huyết sát chi khí, phần nào ra dáng tu sĩ thực thụ. Chỉ có điều nhìn các ngươi lành lặn thế này, xem ra độ khó chưa đủ lớn. Đánh xong giải đấu, nếu còn muốn đặc huấn thì cứ nói, không thiếu nơi cho các ngươi ăn chơi nhảy múa”
Lành lặn?
Bộ ba HKT nghe xong liền rưng rưng nước mắt.
Cả tháng nay bọn họ bị đám yêu thú dí cho chạy tung tăng khắp dãy núi, thương tích đầy mình đây này. Không chăm chỉ ngâm nước thuốc thì giờ đã tàn phế rồi ý chứ.
Cơ mà ăn với bị rượt đuổi cũng không tệ, vả lại đánh đấm thoải mái chẳng cần lăn tăn. Khác biệt với tại thành phố, nhấc tay lên là nơm nớp lo sợ sẽ làm đổ nhà ai đó.
Bộ ba HKT liếc mắt nhanh chóng hội ý.
Và rồi Hoàng Đại Hùng là đại diện đứng ra nói:
“Nhàn lão, nếu không phiền toái thì xin ngài cho chúng ta được tiếp tục đặc huấn”
Tiêu Diễm Phượng cũng ngay lập tức lên tiếng:
“Nhàn lão, nếu được thì cho ta đi nữa. Ta không muốn bị ngốc tử bọn họ vượt mặt”
Cái lý do dở hơi như vậy mà cũng nói ra được? Định đè đầu cưỡi cổ ngốc tử bọn họ đến hết đời chắc? Cao Cường có chút bó tay nhìn thoáng qua Tiêu Diễm Phượng.
Nghe xong hai người phát biểu, Nhàn lão liền mỉm cười gật đầu:
“Hiện tại thứ mà các ngươi cần nhất là tu luyện trong môi trường hoàn cảnh phù hợp. Có nghĩa sẽ phải chia tách mỗi người đi một nơi, không còn đồng đội thân thiết bên cạnh sánh vai tác chiến. Trở về hãy suy nghĩ cho thật kỹ, sau giải đấu nói với ta cũng chưa muộn”
Chắc hẳn nguyên nhân là vì mỗi người chủ tu một hệ thuộc tính khác nhau.
Trải qua quãng thời gian gần một tháng rèn luyện riêng lẻ, cả nhóm cũng đã hiểu thực lực mỗi cá nhân có sự ảnh hưởng và tầm quan trọng như thế nào đối với đoàn đội.
Hơn nữa, còn có tương lai phát triển sau này.
Viễn cảnh mỗi người đi một phương chỉ là chuyện sớm muộn.
Khi đó phải một mình đương đầu với mọi thử thách là điều không thể nào tránh khỏi.
Tóm lại cần chuẩn bị hành trang cho thật tốt, và xương phải đủ cứng thì mới bước ra xã hội được.
Nói chung không vướng tham dự giải đấu Cấm Quân thì cả nhóm đã xin đi đặc huấn ngay và luôn đấy. Đáng tiếc, lúc này đây chỉ có thể chờ đợi là hạnh phúc thôi a.
Không ai ý kiến gì thêm, Nhàn lão liền quay sang nhìn Trịnh lão đầu và nói:
“Lần trước thấy ngươi khí tức quen quen, lão phu trở về ngẫm nghĩ lại mới nhớ ra được. Chậc chậc, không ngờ tiểu tử thò lò mũi xanh nay đã là lão đầu hom hem”
Thò lò mũi xanh? Trịnh Kiệt ánh mắt cổ quái liếc nhìn sư phụ.
Không trước mặt nhiều người thì Trịnh Kiệt đã ăn cái bạt tai vang dội rồi đấy. Trịnh lão đầu trừng mắt lườm đệ tử một phát, sau đó mới hướng Nhàn lão chắp tay cung kính nói:
“Nhàn tiền bối, lần trước ta muốn cùng tiền bối nhiều vài câu mà không dám. Hôm nay biết tiền bối tới, nên ta có cho người chuẩn bị sẵn mâm rượu thịt. Chi bằng tiền bối cùng với đám nhóc nán lại dùng bữa, thuận tiện chúng ta ôn lại chút chuyện xưa thế nào?”
“Phải đợi dịp khác thôi” – Chỉ tay tới Cao Cường, Nhàn lão lắc đầu và nói:
“Đệ tử ta áp chế tu vi ít nhất đã ba ngày rồi. Giờ lão phu muốn đưa hắn đến nơi phù hợp để độ kiếp”
Cao Cường đúng là từ ba ngày trước tích luỹ tới cực hạn, sắp áp chế không nổi. Khí tức tiết hết ra ngoài nên ai cũng biết việc hắn đã đạt đến biên độ đột phá.
Ban nãy còn định hỏi xem tiểu tử này vì sao không đột phá luôn đi, giờ mới biết là đợi đến nơi phù hợp. Trịnh lão đôi chút tiếc nuối, khẽ phát ra tiếng thở dài.
Đúng lúc này Nhàn lão ném tới cho Trịnh lão một chiếc trữ vật giới và nói:
“Duy trì con đường ngươi theo đuổi là không sai, nhưng mắc kẹt tận mấy trăm năm thì nên cân nhắc lại. Trong giới chỉ có vài món hoả hệ thuật pháp, xem hay bỏ liền tuỳ ngươi”
“Đa tạ Nhàn tiền bối chỉ điểm” – Trịnh lão vội vàng chắp tay cung kính nói.
Đơn giản xua tay đáp lại, xong Nhàn lão liền nhìn qua Trịnh Kiệt và quát:
“Tiên sư cha nhà ngươi, ăn cái gì lớn lên mà cứ ỏn à ỏn ẻn thế hả? Không ngông cuồng táo bạo thì còn gì là hoả hệ tu sĩ? Ngươi nhớ cho kỹ, ngọn lửa cường đại là ngọn lửa nói không với theo đóm ăn tàn. Thà bùng lên dữ dội xong vụt tắt, tuyệt đối không cháy lay lắt qua ngày”
Mặc kệ Trịnh Kiệt đứng đó với khuôn mặt ngơ ngác, dứt lời Nhàn lão liền hướng Trịnh lão khẽ gật đầu. Xong là lập tức mang theo nhóm Cao Cường rời khỏi.
“Sư phụ” – Thật lâu sau Trịnh Kiệt cẩn thận dò hỏi:
“Bởi vì ta không đủ ngông cuồng táo bạo nên thỉnh thoảng ngài mới đuổi ta ra ngoài?”
Đi tới vỗ nhẹ lên vai hắn, Trịnh lão mỉm cười nói:
“Ngươi không thiếu sự ngông cuồng, chỉ là bị hoàn cảnh nơi đây gò bó đè nén tính cách, khiến ngươi trong mười năm qua tu vi không chút tiến bộ. Tuổi trẻ nên xông xáo đi đây đi đó mới tốt, sau này gần đất xa trời như lão già ta đây thì muốn ngốc ở một xó cũng không vấn đề gì”
Nghe xong Trịnh Kiệt phi thường nghiêm túc nói:
“Vậy ta liền chạy ra ngoài một chuyến, thuận tiện cưới vợ, mang về cho ngài đống lớn đồ tôn”
Không còn lời nào để mà nói, Trịnh lão dứt khoát cho hắn cái bạt tai, xong liền quay người đi thẳng.
“Sư phụ, làm gì tự dưng lại đánh ta?” – Trịnh Kiệt buồn bực rống một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
---
Kết thúc đặc huấn trông cả đám khí thế hiên ngang là vậy.
Nhưng chỉ sau một giờ xuyên toa hư không, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi trắng bệch. Nằm sấp như con nhái mà thở hổn hển, ngay cả nửa xu khí phách cũng chẳng còn.
Lần trước xuyên có nửa giờ đã phê pha gần chết, lần này xuyên luôn một giờ sao chịu nổi? Về thành phố phải chạy đi mua mấy vỉ thuốc chống say tầu xe mới được a.
Nhất định phải mua ngay.
Cả đội nằm đó âm thầm tự nhủ.
Sau hơn mười phút, cả đám mới lần lượt chống tay ngồi dậy. Cao Cường không thèm đếm xỉa mặt mũi, liền hướng Nhàn lão mếu máo:
“Sư phụ, hay lần sau chúng ta ngồi máy bay đi. Ta còn chưa ngồi đồ chơi đó bao giờ”
Vung tay cách không gõ cho hắn một cái vào trán, Nhàn lão trợn mắt lên hỏi:
“Tiểu tử ngươi nghĩ thứ đồ chơi đó lượn lờ trên bầu trời hải vực mà được sao? Hãng hàng không nào dám cho máy bay bén mảng ra đây để ngươi mua vé ngồi?”
“Hắc, đệ tử quên khuấy đi mất” – Cao Cường ngay lập tức cười trừ chữa thẹn.
Không muốn cùng với hắn dài dòng lôi thôi, Nhàn lão vung tay nhè nhẹ phất lấy một cái.
Còn đang ngồi xoa xoa trán, Cao Cường liền được nếm trải cảm giác sải cánh tung bay như loài chim. Tốc độ bay phi thường nhanh, hệt như sao xẹt trên bầu trời.
Bay lượn rất phiêu đấy.
Thế nhưng đích đến lại là.. núi đá..
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… Sư.. OÀNH!!!”
Cao Cường còn chưa kịp hô xong “sư phụ cứu mạng”, thì đã đâm cái “oành” vào đỉnh núi. Va chạm không hề nhẹ, nhìn ngọn núi rung cứ ầm ầm là hiểu rồi đấy.
Tiêu Diễm Phượng, Hoàng Đại Hùng, Đỗ Khải, Lâm Tiểu Tùng: “…”
Ngọn núi ở khoảng cách 3 dặm, góc độ từ mặt đất lên đỉnh cứ cho thêm 1 dặm nữa. Nháy mắt ném bay 4 dặm, hắn va vào núi sẽ không tan xương nát thịt chứ hả?
Chứng kiến bọn họ mặt mũi trắng bệch pha thêm chút tái xanh, Nhàn lão bình thản nói:
“Tiểu tử này xương cứng hơn các ngươi tưởng nhiều. Có va mạnh gấp bội cũng không vấn đề gì đâu. Với lại hắn áp chế đã ba ngày, va mạnh mới dễ buông lỏng”
Buông lỏng áp chế tu vi còn cần kích thích?
Nhàn lão sẽ không chém gió đấy chứ?
Khẳng định là không, cứ nhìn lôi điện tích tụ đỉnh núi là hiểu, lại thêm mây đen đang ầm ầm kéo đến trên bầu trời nữa. Nhàn lão ra biện pháp chuẩn không cần chỉnh.
WTF, Cao Cường hắn đột phá kiểu quần gì mà dễ dàng quá vậy?
Tiêu Diễm Phượng, Hoàng Đại Hùng, Đỗ Khải, Lâm Tiểu Tùng: “…”