Rất có khả năng trước khi rời đi, sư phụ đã đặc biệt dặn dò hai nhóc láu cá này.
Nghi lắm đấy.
Hai ngươi sao nỡ giống bạch tuộc khí linh khốn nạn chống đối ta?
Trong lòng đầy bi thương, Cao Cường khe khẽ thở dài, buồn bực nói:
“Những kẻ này thường xuyên sát hại người vô tội, bừa bãi săn bắt động vật, và ngang nhiên huỷ hoại rừng xanh. Ta không giết chúng thì sớm muộn gì cũng có ngày đồng loại của các ngươi không còn chỗ để sinh tồn. Các ngươi muốn điều đó xảy ra sao?”
Lão Hổ với chuột béo quay sang nhìn nhau, rồi cùng lúc hướng hắn lắc đầu biểu thị.
Ốc luộc phải ăn khi còn nóng hổi mới ngon, Cao Cường trầm giọng hỏi:
“Các ngươi có sẵn lòng ra sức giúp đỡ những đồng loại nhỏ yếu bảo vệ lãnh thổ hay không?”
“Chít.. Meo..” – Lão Hổ với chuột béo ngay lập tức hung hăng gật đầu kêu réo đáp lại.
Không thể thiếu sung muối khế chua ăn kèm, Cao Cường trịnh trọng nói:
“Trong khu rừng này còn rất nhiều những nhóm lâm tặc khốn nạn. Chỉ có tiêu diệt chúng thì khu rừng mới giữ được màu xanh vốn có, và đồng loại của các ngươi mới có một cuộc sống yên ổn. Hai ngươi có thể toả ra truy tìm tung tích bọn chúng giúp ta không?”
“Chít.. Meo..” – Lão Hổ với chuột béo một lần nữa hung hăng gật đầu kêu réo đáp lại.
Làm bát nước ốc để tránh bị lạnh bụng, Cao Cường nghiêm túc dặn dò:
“Lẫn trong các nhóm lâm tặc còn có những người vô tội, hai nhóc ngươi đừng tấn công kẻo lại giết lầm. Chỉ cần truy tìm và ghi nhớ xem chúng ở đâu rồi trở về báo lại cho ta là được. Lão Hổ hành động luôn đi, chuột béo lưu lại giúp ta đưa người về thôn cái đã”
Người cứ để ta đây giết, rượu cay cứ để mình ta uống. Ý tứ hết sức rõ ràng.
“Meo..” – Lão Hổ lớn tiếng kêu một tiếng đáp lại, xong liền như mũi tên bắn lao vọt đi.
Không để hắn phải nhắc, chuột béo liếc nhìn nhóm thôn nữ rồi chủ động phóng to. Trong một nốt nhạc, chuột béo liền hệt như một chiếc du thuyền cỡ nhỏ.
Bảo sao thấy nó khoe khoang là có tiến bộ, hoá ra biến được lớn hơn trước. Này mà ra trận khỏi cần đánh nhau, cứ biến lớn hết cỡ hù quân địch là OK.
Có yêu khí từ chuột béo toả ra, nguỵ trang hiện trường lại càng chuẩn hơn đấy.
Cao Cường thích ý xoa đầu chuột béo, rồi mau chóng chuyển Y Lan với nhóm thôn nữ lên lưng nó.
Có thể sẽ khiến người tinh ý nghi ngờ, nhưng hắn vẫn nhặt sạch tiền bạc và đồ vật giá trị. Ngoài ra còn lựa chọn một trăm khối gỗ lớn nhất thu cất vào trữ vật giới. Về phần hang động thì vỗ cho một chưởng đánh sập, gỗ thừa vung trảo quất cho tan nát hết.
Xong xuôi hắn mới nhảy lên đầu chuột béo, ngồi xuống và hiệu lệnh để nó chạy đi.
---
Về tới đầu Y thôn, xác định không ai ra vào qua lại, Cao Cường mau chóng chuyển hết người xuống. Thế là chuột béo lập tức thu nhỏ rồi chạy mất tiêu.
Sớm đã tính toán đâu ra đó, hắn nhẹ nhàng đặt Y Lan với mười bốn thôn nữ ngồi dựa lưng vào cánh cổng của thôn, sau đó há miệng beatbox “hổ gầm”.
“UÔM.. UÔM.. UÔM..”
Kết quả có thể đoán ngay được.
Trong thôn tức thì náo loạn, gà bay chó sủa.
Một chút gia súc gia cầm còn sót lại liền lăn ra giãy đành đạch sùi bọt mép.
Gầm vài tiếng gọi là gây sự chú ý mà thôi, Cao Cường nhanh chân trốn lên cành cây cổ thụ.
Bên trong thôn, sau một hồi hoảng hốt, cánh mày râu hò hét kêu gọi nhau mau mau chuẩn bị vũ khí.
Để rồi vài người thì nắm chặt cây liềm phạt cỏ, vài người thì trên tay lăm lăm gậy gộc. Có vài trường hợp đặc biệt thì vác theo khẩu súng kíp cũ rích hoen gỉ.
Đã trang bị vũ khí cẩn thận, bọn họ mang theo bộ mặt ngưng trọng, chậm rãi từng bước đi ra đầu thôn. Có thể nói là tinh thần tập trung phi thường cao độ.
Cơ mà vừa thấy Y Lan với mười bốn thôn nữ, nguyên đám mặt mũi liền ngơ ngác.
Có điều rất nhanh thì tỉnh táo lại.
Nhóm cầm súng kíp đề phòng nhìn xung quanh, nhóm cầm liềm chạy tới xem xét và lay gọi. Còn nhóm cầm gậy thì chạy vào thông báo cho cánh phụ nữ.
Chậc chậc, không ai bảo ai câu nào, nhưng mà phối hợp hành động vô cùng ăn ý.
Cao Cường không nhìn xem nữa, liền chạy ra xa một đoạn “hổ gầm” thêm vài tiếng rồi lao đi mất hút.
Hắn nghịch ngợm xong vụ này, khéo có khi thôn dân rủ nhau lập miếu thờ Hổ Tiên.
---
Theo những gì gã lâm tặc khai báo, Cao Cường ngự kiếm phi hành hai trăm dặm vào sâu trong rừng, sau đó thần thức toả ra cẩn thận rà soát tìm kiếm.
Không mất nhiều thời gian để hắn lần tới thung lũng mà gã lâm tặc miêu tả.
Có lẽ nên gọi đây là hố sâu thì sẽ phù hợp hơn so với thung lũng. Hố sâu xuống khoảng 60 70 mét, diện tích mặt đáy vào khoảng trên dưới ngàn mét vuông.
Khung cảnh có thể nói là khá nên thơ, có cỏ cây hoa lá tươi tốt, với dòng nước từ núi phun ra thành thác đổ xuống hồ nước nhỏ bên dưới tung bọt trắng xoá.
Bên tai là tiếng chim chóc đua nhau hót líu lo, Cao Cường mắt hướng thẳng xuống hồ nước với làn nước trong veo, nhìn thấy được đàn cá tung tăng bơi lội.
Chợt nhớ tới kỷ niệm tại khu rừng cấm, không hiểu Tiêu Diễm Phượng với bộ ba HKT giờ này thế nào? Liệu có còn cơ hội để tương phùng nữa hay không?
“Kẻ nào?” – Bất chợt từ bên dưới hố sâu vọng lên tiếng quát hỏi.
Cao Cường cố tình thả ra chút khí tức, đối phương phát hiện là phải thôi. Cơ mà quát một câu liền khiến đàn chim vô tội nổ banh xác, rõ ràng là muốn thị uy.
“Cụ tổ ngươi trở về” – Cao Cường nhếch miệng nhàn nhạt đáp lại.
“Hỗn láo” – Giọng nói kia gầm lên đầy tức tối.
Kèm theo đó là một thanh phi kiếm xé gió đâm tới ngực Cao Cường. Bao phủ thân kiếm là hoả diễm bốc cháy hừng hực, toả ra hơi nóng khá là kinh khủng.
Có điều cũng chỉ là ở mức “khá là” mà thôi..
So sánh với hoả diễm của Tiêu Diễm Phượng thì thật không tính là thứ gì..
Cao Cường hời hợt khua tay chộp nhẹ một cái, liền đem thanh phi kiếm đỏ rực này chặt chẽ nắm lấy.
Không cho đối phương nửa xu cơ hội phản ứng, tay hắn tuôn ra dày đặc lôi điện. Nhanh chóng bao trùm hoả diễm, thế như chẻ tre đánh tan linh hồn lạc ấn.
“Ngươi..” – Giọng nói bên dưới kia lần nữa vọng lên, chỉ là chưa đâu vào đâu thì thấy “phụt” một tiếng.
Kẻ bên dưới tu vi linh hồn quá mức giấy, chịu nổi phản phệ mới là lạ đấy.
Đến lúc này Cao Cường mới ngự kiếm chầm chậm hạ xuống hố sâu.
Bên dưới ngoài những thứ cảnh đẹp ý thơ kia, còn có căn tứ hợp viện nho nhỏ dựa lưng vào vách hố. Hiện đang có mười tu sĩ đứng trong sân ngước nhìn.
Mười huyền môn tu sĩ.
Vừa đúng nhân số mà gã lâm tặc khai báo, vậy là không phải lo có cá lọt lưới. Cao Cường trong đầu thầm nghĩ, ngoài mặt thì mỉm cười vẫy tay chào hỏi.
Cái này liền khiến đám tu sĩ bên dưới hận đến nghiến răng nghiến lợi. Khổ một nỗi là phải ôm lấy ấm ức trong lòng, chứ thách kẹo cũng không dám để lộ ra.
Cao Cường nhìn tới lão giả khoé miệng đầy máu, mỉm cười hỏi:
“Các ngươi là môn phái chống lưng cho đám lâm tặc hoạt động gần ngoài rìa khu rừng?”
Biết là không thể dối trá qua mặt, lão giả đành phải gật đầu trả lời:
“Đúng là như vậy, nhưng chỉ thu một chút lợi lộc từ chúng mà thôi. Chứ không hề can dự cũng như không liên quan tới những việc bọn chúng đang làm”
“Không cần giải thích” – Cao Cường lắc lắc ngón tay chỏ, cười nói:
“Tu sĩ cũng cần ăn cơm, cũng cần có tài nguyên tu luyện, các ngươi kiếm chác này nọ là lẽ thường tình. Vấn đề là khu rừng này có nhiều môn phái trú ngụ, kẻ nào cũng như các ngươi thì nơi đây hỏng bét. Không còn cách nào khác nên các ngươi chết đi vậy”
Lão giả cùng đám môn hạ nghe xong liền biến sắc, thế nhưng hắn nói dứt lời liền bộc phát ra khí thế cường đại khủng bố, uy áp phủ xuống khiến nguyên đám không nhúc nhích nổi.
Cả đám chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nhấc tay lên, ngay tức thì trên không trung nhanh chóng ngưng tụ một lôi điện thủ chưởng tím ngắt, bao phủ phạm vi diện rộng tận ba trăm mét vuông.
Mang theo hơi thở của sự huỷ diệt.
Vừa xuất hiện là che khuất ánh mặt trời.
Miêu tả thì dài dòng, nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong có một hơi thở.
Và rồi hắn phất tay vỗ xuống, lôi điện thủ chưởng nhanh như chớp đập xuống đầu bọn họ.
“OÀNH..”
Ngay sau đó, không còn cái gì để mà ngay sau đó nữa.
Lão giả với chín gã môn hạ liền cùng căn tứ hợp viện vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian. Từ nhục thân đến linh hồn đều bị lôi điện thủ chưởng phách cho tan thành mấy khói.
An ủi duy nhất là đất đá trên vách ào ào rơi rụng xuống, xem như cả đám có được nấm mồ.
Đạp kiếm phiêu phù trên không, Cao Cường nhìn xuống mà trán nổi đầy gân xanh.
Vội vàng quá rồi, đáng lý ra làm chậm xíu để đoạt lấy túi trữ vật của lão cái đã.
Giờ thì hay, phách một chưởng huỷ luôn túi trữ vật, cái gì cũng không còn.
May mà có mảnh dược điền nho nhỏ với chút linh dược cấp thấp.
Ngắt tạm đem về, vẫn cứ là ok fine.
Cao Cường mau chóng đáp xuống mảnh dược điền gần kề hồ nước. Rồi kêu gọi ra bạch tuộc khí linh, nịnh nọt nhờ vả nó lựa chọn dùm những gốc đã đủ tuổi luyện đan.
Không chút nghĩ ngợi, bạch tuộc khí linh liền nhiệt tình trợ giúp.
Nhưng cái đồ khí linh khốn nạn này còn tranh thủ xỉ vả hắn một phen. Cái gì mà vài cọng cỏ cũng không biết phân biệt, cái gì mà có vài đoá hoa cũng chẳng biết cách hái.
Tại sao sư phụ lại dưỡng ra cái loại khí linh mất dậy thế này nhỉ? Trở về phải dành thời gian đọc sách hấp thu kiến thức, chứ nếu không thì muôn đời sẽ phải chịu nhục nhã.
Bạch tuộc khí linh vừa chọn lựa linh dược xong, Cao Cường ngay lập tức đem thu nó vào trữ vật giới. Hắn sợ rằng không nhịn được nữa liền sẽ hướng nó động thủ đấy.
Mà đánh với nó thì khả năng hắn sẽ nằm sấp, hơn nữa tương lai đừng hòng nhờ vả được.
Thôi thì chờ có cơ hội đến vùng băng tuyết, đem thứ lô đỉnh khốn nạn này chôn vùi xuống chơi.
Mang theo nỗi ấm ức phi thường vĩ đại trong lòng, Cao Cường hung hăng múa kiếm, nhanh chóng khắc hoạ lên vách đá dòng chữ vô cùng to lớn và hết sức ngang ngược.
“Rừng là tài sản chung, bất cứ kẻ nào gây tổn hại, CHẾT!!!”
Phía dưới còn ký tên Cao Cường như thể sợ không ai biết là do hắn làm.
Đứng ngắm nghía cẩn thận kỹ càng một hồi, hắn mới hài lòng ngự kiếm rời khỏi.
Cao Cường giây trước vừa đi, giây sau liền có một lão giả lưng hùm vai gấu hiện thân. Lão cũng đứng ngắm nghía dòng chữ hắn lưu lại, nhìn chán chê rồi cười phá lên.
Cười đến mức mặt đất không ngừng rung lắc dữ dội, may mà lão không muốn vách đá sụp xuống nên mới kiềm chế lại. Sau đó lão đứng tặc lưỡi vài cái rồi cũng rời đi.