Không hỏi thêm được gì, hắn liền cho phép nó về Quỷ Giới, sau đó ra hiệu Phạm lão triệt hồi trận pháp, rồi cùng đi vào hậu viện ngồi nói chuyện riêng.
Hắn và lão vừa đi khuất, Mạc Quân Vương với người thanh niên ngay lập tức lấy ra ngọc phù truyền tin về báo cáo lại những gì vừa mắt thấy tai nghe.
Xong xuôi cả đám quay trở vào trong phòng ngồi uống trà.
Mạc Quân Vương chủ động dẫn trước lên tiếng:
“Cao Cường chưa một lần hỏi tới đội quân Tiên Phủ ngoài khơi, nếu không lầm thì vị Tà Tu theo hầu hắn thừa sức giải quyết. Tuy nhiên điểm mấu chốt là hắn có động thái sẽ đi tới cổ chiến trường. Bây giờ ý mọi người là sao? Theo cùng hay quay trở về?”
“Tất nhiên là theo hắn” – Diệp Thanh Trúc nhanh nhảu nói:
“Thế giới đang trong tình cảnh nguy hiểm, sao có thể trở về ngồi ru rú một xó. Các ngươi đi hay ở cứ việc tùy tiện, còn ta chắc chắn sẽ đeo bám theo hắn”
Thanh niên tức Diệp Thanh Phong liền cười khổ nhắc nhở:
“Sư muội, không được dùng từ đeo bám, kẻo mọi người sẽ hiểu lầm muội có tình ý với hắn”
“Huynh đừng nhiễu sự” – Diệp Thanh Trúc bực bội làu bàu:
“Bây giờ là lúc nào rồi mà còn để ý những thứ vụn vặt, chú tâm bàn chuyện chính sự đi chứ”
- --
Trong khi đó tại hậu viện.
Cao Cường vừa dựng xong cấm chế, Phạm Thành Văn lập tức lên tiếng:
“Thiếu gia, nhất thiết phải tới cổ chiến trường ư?”
“Aizz, đúng vậy” – Cao Cường thở dài trả lời, rồi ngước nhìn lên trời nói:
“Ta phải đến đó càng sớm càng tốt, nếu chậm chễ chỉ sợ không thể cứu vãn được nữa”
“Nhưng tại sao?” – Phạm Thành Văn thấy ra khó hiểu, liền nhíu mày nói:
“Thiếu gia tư chất ngút trời, cả một tương lai rộng mở đang đợi ở phía trước, cớ làm sao lại mạo hiểm tính mạng dấn thân vào cuộc chiến quá tầm như thế? Hơn nữa ta không tin thiếu gia có khả năng thay đổi cục diện, mò tới đó chẳng khác gì là đi tìm chết”
“Lắm lời vừa thôi” – Cao Cường lạnh lùng liếc mắt nhìn lão, vung tay nói:
“Ý ta đã quyết, không cần phải bàn cãi. Mà ta gọi ngươi vào đây là để bàn chuyện khác”
Nói dứt lời hắn liền gõ nhè nhẹ lên mặt chiếc nhẫn màu vàng trên ngón tay. Lão Thiên gần như ngay tức khắc chui ra ngoài, kính cẩn khom mình khẽ nói:
“Chủ nhân, không biết ngài cho gọi lão nô là có chuyện gì sai bảo?”
Phạm Thành Văn nhìn chằm chằm Lão Thiên, hai mắt tròn xoe hô lên:
“Thiếu gia, này là khí linh đúng không? Nhưng ta cứ có cảm giác kỳ lạ sao đó”
“Hừm...” – Cao Cường liền vê cằm suy tư, rất lâu sau mới tặc lưỡi nói:
“Giới thiệu với ngươi đây là Lão Thiên, kỳ thực là một vị Thiên Cấp Đan Sư bởi cạn kiệt thọ nguyên nên phải đem tàn hồn dung nhập khí linh bảo tồn ký ức. Lão Thiên trình độ luyện đan cao siêu thế nào không cần nói ngươi cũng hiểu, cố gắng mà học tập đi”
“Khoan đã” – Lão Thiên hai mắt trợn trừng, lớn tiếng gào thét:
“Chủ nhân, lẽ nào ngài định giao lão nô vào tay tiểu tử Tà Tu gian ác này?”
Cao Cường xua tay ra hiệu Phạm Thành Văn im lặng, rồi mới cười nói:
“Lão Thiên, đừng có chưa gì đã vội vàng phán xét như thế. Thực ra Phạm lão xuất phát điểm là một tu sĩ bình thường, chẳng qua phẩm chất tiên căn quá kém nên buộc phải chuyển tu tà công. Mục đích cốt lõi là muốn có thêm thời gian để nghiên cứu đan đạo”
“Ta có thể cam đoan Phạm lão bản chất không hề xấu, hơn thế nữa vẫn luôn chăm chỉ không ngừng, ngoài ra đã có đủ thực lực sưu tầm dược liệu quý hiếm. Thiếu sót duy nhất là chưa có một vị lão sư giàu kinh nghiệm như Lão Thiên ngươi tận tình chỉ dạy”
Thiếu gia đang nói tới “Phạm lão” nào vậy?
Ta từ lúc còn đóng bỉm liền đã gia nhập Ma Môn rồi mà nhỉ?
Chậc chậc, không ngờ thiếu gia có trình độ chém gió khủng bố thế này, phét lác mà mặt mũi tỉnh bơ cứ như thật, ngay cả ta cũng tưởng mình là người tốt.
Nhưng nếu không khéo léo phối hợp là sẽ để tuột mất cơ duyên luôn đấy.
Nghĩ được tới đây, Phạm Thành Văn thở dài đầy tiếc hận:
“Mỗi khi nhớ lại lần đầu tiên chạm tay vào thảo dược, ta luôn thấy xúc động bồi hồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã..”
Chỉ là Phạm Thành Văn chưa nói hết lời, Lão Thiên đã quay sang trợn mắt:
“Ngươi ngậm mồm lại đi, nhìn bản mặt ngươi là biết thứ đồ giả dối rồi”
“Vâng, thưa sư phụ” – Phạm Thành Văn lập tức cung kính cúi đầu hô vang.
“Ai là sư phụ ngươi?” – Lão Thiên râu tóc liền dựng ngược, lớn tiếng quát:
“Thứ đồ vô liêm sỉ đừng có vội nhận vơ, còn lâu ta mới dạy dỗ ngươi”
Aizz, phí công nói phét không được gì, Cao Cường bực mình vỗ bàn quát:
“Đủ rồi, ngươi không muốn lưu lại với Phạm lão cũng được thôi, đã thế đi theo ta tới cổ chiến trường, đến lúc bị chôn vùi ở đó thì đừng có oán trách gì ai”
“Thiếu gia” – Phạm Thành Văn nghe xong trầm giọng nói:
“Không nên cư xử cứ như chắc chắn phải chết vậy đâu, hơn nữa lần này thiếu gia đừng có hòng đánh lẻ, ta cùng với heo mập sẽ đi theo cho bằng được đấy”
Nhìn lão nghiến răng nghiến lợi trông có gớm không kìa?
Aizz, dù sao chưa đến sau cùng thì khó nói trước được điều gì, thôi cứ tùy ý lão đi vậy.
Cao Cường bất đắc dĩ đành gật đầu, đầy ngán ngẩm nói:
“Ngươi chạy đi gọi Trư Hào tới đây, chúng ta cẩn thận bàn bạc thêm vài việc mới được”
- --
Một giờ sau, trên tường thành cổng chính Băng Tuyết Thành.
Cao Cường sánh vai Phạm Thành Văn và Trư Hào đứng phía trước, sau lưng là nhóm Mạc Quân Vương cùng sư huynh muội họ Diệp. Ngoài ra còn có nhóm Lâm Thanh Hà với một đống lớn tai to mặt lớn của ngũ đại gia tộc Băng Tuyết Thành.
Phóng mắt nhìn mấy chục chiến thuyền thả neo cách bờ biển năm dặm, Cao Cường khẽ hỏi:
“Phạm lão, mình ngươi có dọn dẹp nổi không đấy?”
“Hắc.. Hắc..” – Phạm Thành Văn nhếch miệng cười đầy tự tin nói:
“Có hai tiểu tử Đại Thừa sơ kỳ mà thôi, xin thiếu gia hãy yên tâm, một phút liền dọn sạch sẽ”
Cao Cường không khỏi liếc mắt nhìn lão, nghiêm khắc cảnh cáo:
“Hãy nhớ đối phương là môn hạ của Tiên Phủ, tu hành theo hệ thống bài bản là cái chắc. Tuyệt đối không được phép khinh địch, toàn lực giải quyết mau đi”
“Tuân lệnh thiếu gia” – Phạm Thành Văn lập tức nghiêm chỉnh trả lời, nói xong là tung người phóng lên không trung, rồi cứ thế bay về phía đội thuyền Tiên Phủ.
Thay vì xuyên toa hư không tập kích bất ngờ trong nháy mắt, lão lại tà tà bay tới mới đểu chứ?
Vậy khác nào tạo điều kiện cho phe địch có thừa thời gian chuẩn bị lực lượng phòng ngự?
Cao Cường đứng nhìn xem mà tức muốn phun cả máu, trên trán gân xanh nổi cuồn cuộn, hận không thể to tiếng mắng chửi cho lão một trận nên thân thì mới thôi.
Có điều rất nhanh thì Cao Cường biết được mình đã lo nghĩ dư thừa.
Hay nói đúng hơn là đám Tiên Phủ dường như đã lầm tưởng Phạm Thành Văn là “đồng bọn”, cứ mặc kệ lão tùy tiện tiếp cận, để rồi phải trả cái giá cực kỳ đắt đỏ.
Chỉ thấy Phạm Thành Văn bay tới không trung bên trên đoàn thuyền, liền vung hai tay đánh xuống vài chục chưởng, huyết chưởng đỏ lòm dội xuống như bom.
Kết quả có thể nghĩ ra ngay được.
“Oành.. Oành.. Oành....”
Hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, hết thảy chiến thuyền của Tiên Phủ đều nổ tung tóe, nước biển hòa lẫn với dị vật bắn văng đầy trời.
Chẳng mấy chốc máu tươi nhuốm đỏ cả một vùng biển rộng, nhìn trông hãi hùng vô cùng.
Tuy nhiên cuộc chiến còn chưa đi đến hồi kết, bởi ngay sau đó liền thấy hai thân ảnh từ dưới biển bay thẳng lên không trung đứng ở đối diện Phạm Thành Văn.
Hai kẻ này toàn thân bao phủ dày đặc hắc khí, vừa xuất hiện liền khiến bầu trời như u ám hẳn xuống.
Và rồi từng trận hàn khí âm u lạnh lẽo thấu xương như cuồng phòng vũ bão dồn dập ập vào trong bờ, khiến ai ai cũng theo phản xạ không ngừng run cầm cập.
Ngay đến Lâm Gia lão tổ là tu sĩ Đại Thừa Kỳ mà mặt mũi lúc này cũng tái nhợt.
Vậy là đủ hiểu Tiên Phủ phái tới hai gã Tà Tu có thực lực khủng bố nhường nào rồi đấy.
Cơ mà chưa gì đã lung lay sắp sửa ngã gục hết đến nơi, chốc nữa đến lượt Phạm Thành Văn bộc phát khí thế thì cả đám lăn đùng ngất xỉu là cái chắc luôn đấy.
Đợi mãi không thấy người nào có động thái dựng lên cấm chế, cực chẳng đã Cao Cường đành thông qua ý niệm điều động không gian pháp tắc ngăn cách khí tức.
Không phải hắn muốn khoe khoang bản lĩnh gì đó đâu, cái này là bởi tu vi hắn thua xa ba kẻ ngoài kia, tất nhiên là cấm chế chân nguyên chưa đủ sức chống đỡ.
“Hắc.. Hắc.. Hắc..”
Đúng lúc này Phạm Thành Văn ngửa mặt lên trời, ngoác miệng cười vang đầy càn rỡ.
Ngay sau đó chỉ trong nháy mắt liền thấy huyết vụ đỏ lòm tràn ngập bầu trời, tựa như sương máu dày đặc bao trùm lấy khoảng không gian trải dài tới hơn một dặm.
Đã thế lại còn không thể đem thần thức thẩm thấu vào bên trong, thành ra chẳng ai xem xét được gì.
Có hay chăng chỉ là những tiếng kêu gào the thé cực kỳ thảm thiết không ngừng vọng ra.
Bất quá, rất nhanh huyết vụ liền co rút, chẳng mấy chốc không sót lại gì. Để lộ ra Phạm Thành Văn đang hai tay tóm cổ hai cỗ thây khô héo quắt hệt như xác ướp.
Đến lúc này thì Cao Cường không nhịn được nữa rồi, dứt khoát chỉ tay chửi đổng:
“Cái @#$%.. ngươi không biết đường dùng biện pháp nào trông dễ coi một chút à? Cứ phải hút thành thây khô là sao? Sợ không ai biết ngươi là Tà Tu đấy hả?”
Thánh họ tiên sư cha nữa chứ.
Ban nãy vừa đe dọa, vừa nịnh nọt, mỏi hết cả mồm thì Lão Thiên mới nhận lời dạy bảo. Giờ nhe nanh múa vuốt kiểu này, lỡ Lão Thiên lật kèo có phải phí công?
Mặc kệ hắn trên bờ luôn mồm chửi oang oang, Phạm Thành Văn lặn ngụp xuống biển thu nhặt lấy đống trữ vật giới rồi mới bay trở vào, nhe răng cười toe toét nói:
“Ta biết thiếu gia muốn giúp ta hoàn thành tâm nguyện, nhưng ta thà sánh vai cùng thiếu gia đương đầu với mọi cuộc chiến, còn hơn là chỉ lo nghĩ cho riêng mình”
“Hắc.. Hắc..” – Trư Hào đứng một bên, vừa gặm chân gà vừa cười nói:
“Thiếu gia, heo mập ta tu vi tuy hơi yếu một điểm, nhưng cũng đã sẵn sàng đổ máu rồi đây”
Aizzz, hai cái kẻ ngốc nghếch này, ta đi có phải để liều chiến đâu chứ? Cao Cường không khỏi thở dài một hơi, rồi phất tay ra hiệu để Phạm lão mau thả thuyền.