Cao Cường sâu sắc hối hận, nhưng lời đã nói ra là không thể rút lại. Nam nhân sống là phải chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của mình.
Ví dụ đã không biết sống chết cởi bỏ y phục của nữ nhân, thì phải khí phách hiên ngang mà khoác lên người nàng ta một bộ váy cưới chẳng hạn.
Thấy hắn mặt nhăn như con khỉ, hoàng kim chiến giáp nam tử bất mãn cau mày:
“Có nhất thiết phải làm ra vẻ oan uổng như vậy không? Cùng lắm ta không kể nữa là được chứ gì?”
Không một chút nể nang e dè đối phương, Cao Cường tuỳ tiện phất tay qua loa nói:
“Muốn nói muốn kể cái gì thì làm luôn đi. Ta nghiệp lớn trọng đại, không rảnh ngây ngốc ở đây”
“Àiiii gù..” – Hoàng kim chiến giáp nam tử bỗng dưng thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Cưỡng ép bản thân phải phớt lờ mọi thứ xung quanh chưa hẳn đã tốt. Đành rằng sẽ giúp ngươi tránh rơi vào cảnh lo chuyện bao đồng. Nhưng số mệnh đã an bài thì ngươi trốn kiểu gì?”
“Ta biết vì biến cố thủa nhỏ, ngươi là không nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ của đám Âm Phủ. Chỉ là đã bao giờ ngươi tự hỏi xem bản thân có thực sự chán ghét khi giúp đỡ một ai đó?”
“Chưa bao giờ đi? Bởi tâm tư của ngươi còn vướng víu quá nhiều mối quan ngại. Thôi thì thân là một tiền bối, ta liền nói thẳng luôn. Ngươi là không thể nào chán ghét làm việc thiện”
Từ từ đã, người này là đang nói cái WTF gì đây?
Chuyện nọ xọ chuyên kia, đã thế còn chẳng liên quan gì nhau?
Cơ mà Đa Phúc, dân tổ lái không chuyên này làm sao biết được nhiều chuyện như vậy? Quỷ Sai từng nói là không thể nào tiến hành đọc nội tâm của một tu sĩ đâu đấy? Cao Cường hoài nghi tại thân thể của mình lúc này nhịp tim gia tốc, não bộ chắc hẳn cũng chuẩn bị sưng tấy lên.
Hít sâu một hơi, Cao Cường ngưng trọng nhìn đối phương mà hỏi:
“Ngươi nhìn thấu tâm tư của ta sao? Việc này quá khó tin”
Khe khẽ lắc đầu, hoàng kim chiến giáp nam tử hướng lên bầu trời nói:
“Thông qua cửa ải thứ nhất ta có thể tiếp xúc ký ức của người tiếp nhận truyền thừa. Tâm địa thiện lương vậy khỏi cần phải nghĩ. Còn nếu xác định là kẻ không ra gì thì đánh cho hồn phi phách tán. Chẳng may thất bại thì để bản tôn rót xuống một chưởng đập tan tinh cầu này là xong”
Hồn phi phách tán? Một chưởng đập tan tinh cầu?
Cao Cường cho rằng cơ thể lúc này chắc chắn ướt sũng mồ hôi lạnh. Còn may bản thân không phải là “kẻ không ra gì” trong mắt đối phương. Nếu không sẽ chẳng còn gì để mà nếu.
Không biết hắn đang xoắn quẩy, hoàng kim chiến giáp nam tử tiếp tục nói:
“Bởi đã xem hết ký ức của ngươi, cho nên hiện tại thông qua vẻ mặt ta cũng đoán được ngươi đang nghĩ cái gì. Đoán chắc ngươi đã từng đặt một biệt danh cổ quái nào đó cho ta. Ừm, không thiếu được thô tục mắng chửi vài câu đi. Cái gì mà WTF, rồi đậu xanh đa phúc chẳng hạn”
Con mẹ nó, gặp quỷ.
Cao Cường linh hồn ý thức màu sắc biến đổi xám đen. Liên tục tự hỏi có nên đánh cái gọi là quỳ lạy? Chứ cứ bị doạ thế này thì không khéo sợ quá linh hồn tự tìm đường chết mất thôi.
Hoàng kim chiến giáp nam tử quay sang nhìn hắn, mỉm cười đầy đắc ý:
“Ừm hiện tại hẳn là nghĩ con mẹ nó gặp quỷ, rồi thì muốn quỳ?”
Theo bản năng đưa tay lên xoa vuốt lồng ngực, Cao Cường cảm thấy phi thường may mắn khi cơ thể không ở đây. Chứ lỡ bị nhồi máu cơ tim mà lăn đùng ra chết thì quá là oan uổng.
Quỳ thì đương nhiên là không muốn quỳ. Có điều phải thể hiện chút lòng thành mới được.
Cao Cường đứng phắt dậy, hai tay chắp lại, cúi người thi lễ và khẽ nói:
“Tiền bối, ngài trở lại với chủ đề chính đi thôi. Làm ơn”
“Ngồi xuống đi” – Phất tay khẽ đáp, hoàng kim chiến giáp nam tử một lần nữa nhìn hướng lên bầu trời. Chỉ trong giây lát, vẻ cợt nhả mới vừa rồi tán biến không còn dấu vết:
“Hoàng Kim Thánh Lôi như ta, hay Hắc Ám Quỷ Lôi như ngươi, khác biệt về tên gọi, nhưng tính chất là như nhau. Và ngươi có cố gắng phớt lờ cảm xúc đến mấy cũng không thay đổi được sự thật, đó là Lôi đại diện cho chính khí, là thứ đứng đầu trong danh sách những khắc tinh của tà vật”
“Tất nhiên ngươi là có lý do chính đáng, và ta cũng không có ý phê phán quan điểm lâu nay của ngươi. Chỉ có điều thân là tiền bối đi trước, ta khuyên ngươi hãy cởi mở tấm lòng. Rộng lượng để quá khứ trôi qua một cách đúng nghĩa. Chứ đừng có nói mồm rồi trong lòng lại luôn canh cánh”
“Một điểm nữa đó là không cần phải quá dè chừng Âm Phủ. Hết hợp đồng ngươi có thể thẳng thừng cắt đứt quan hệ. Hơi bất tiện nên ta không thể tiết lộ quá nhiều, nhưng cam đoan đám Âm Phủ tuyệt đối không dám khó dễ ngươi. Thoải mái mà ngênh ngang đi, muốn quậy sao thì quậy”
“Ài..” – Thở dài một hơi, Cao Cường đưa mắt nhìn lên bầu trời: “Tiền bối cũng biết ta xuất thân thế nào. Mặc dù tu luyện đã hơn hai năm, xong đến giờ ta vẫn cảm thấy mình như đang trong giấc mơ”
“Có lẽ khi nào tư duy hoàn toàn đi theo chiều hướng của một tu sĩ, lúc đó ta mới gạt bỏ được trói buộc của thứ cảm xúc vụn vặt. Kể ra thì hơi chút phức tạp, nhưng ta tạm thời chưa muốn thay đổi”
“Haha” – Hoàng kim chiến giáp nam tử cười ngại ngùng nói: “Ta hiểu được, nhưng ngặt một nỗi ta sinh trưởng trong hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt. Không có đủ trải nghiệm để đưa ra lời khuyên”
“Không không không..” – Cao Cường liên tục xua tay: “Tiền bối hiểu lầm, ta không phải xin lời khuyên. Thực ra ý ta là còn vài việc ta cần đối mặt trực tiếp, sau đó mới thoải mái để quá khứ qua đi”
“Ra là vậy” – Hoàng kim chiến giáp nam tử gật đầu hiểu ra, rồi lần nữa nhìn lên bầu trời: “Nhân sinh vốn như mộng ảo, tu hành đại đạo càng leo lên cao lại càng thần bí khó dò. Bởi vậy nếu ta là ngươi, cho dù biết đây chỉ là trong giấc mơ, vẫn sẽ phấn đấu để nó trở thành một giấc mơ thật hoành tráng”
Vị tiền bối này nhân sinh phải chăng quá suôn sẻ? Không hiểu thế nào là trèo càng cao ngã càng đau? Tiền bối, đời không như là mơ. Bớt bớt ảo tưởng sức mạnh thì mới tốt.
“Kỳ quái..” – Hoàng kim chiến giáp nam tử đột ngột quay lại, nhìn hắn chằm chằm: “Lần này ta không hiểu ngươi đang suy nghĩ gì. Có cảm giác ngươi không tán đồng ý kiến”
“Haha, mỗi người cần phải có bí mật của riêng mình chứ?” – Sảng khoái cười nói đáp lại, Cao Cường trong đầu có điểm, liền mau chóng chuyển hướng câu chuyện: “Mà đến giờ tiền bối vẫn chưa nói lý do kéo ta vào đây làm gì? Hơn nữa tiền bối chắc hẳn là người ở trên kia?”
Ánh mắt hài hước liếc qua hắn một cái, hoàng kim chiến giáp nam tử lại quay lên nhìn bầu trời:
“Nhìn vào hắc chuy ta nghĩ tới hai chữ cơ duyên. Đã vậy còn khá kỳ lạ khi mà ta có linh cảm nếu giữ nó lại bên mình sẽ thật là đáng tiếc. Trằn trọc suy tư nhiều đêm, ta liền tách ra một tia thần thức và đem nó xuống hạ giới. Lang thang vô định mấy trăm năm thì đến tinh cầu này”
“Một tinh cầu có sự sống nhưng chưa hề xuất hiện bóng dáng nhân loại. Linh cảm kỳ lạ lại tới, ta liền luyện chế một không gian pháp bảo, đem hắc chuy phong ấn. Còn tia thần thức này thì ẩn vào Long Châu chờ đợi. Vừa để kiểm tra nhân cách, vừa thuận lợi trao truyền thừa”
“Ta đợi năm trăm vạn năm mới có tu sĩ tiến vào, đáng tiếc hắn không phù hợp. Rồi tiếp qua thêm năm trăm vạn năm nữa, vẫn không có kẻ nào điều kiện phù hợp. Sau đó không gian pháp bảo bị một gã đem đi giấu. Mãi tiếp năm trăm vạn năm sau mới lại có tu sĩ mò vào trong này”
Ánh mắt sáng rực như vừa phát hiện ra lục địa mới, Cao Cường đầy hớn hở lên tiếng ngắt lời:
“Tiền bối, ta hiểu được ngài vì sao suốt ngày cứ nhìn lên bầu trời trống không phía trên rồi. Có phải là tiền bối đang thầm chửi lão tặc thiên?”
Hoàng kim chiến giáp nam tử trợn mắt há hốc mồm như gặp quỷ, thật lâu sau mới lắp bắp nói:
“Làm.. làm.. làm sao ngươi biết?”
Hất tóc bảnh bao, Cao Cường đắc ý giải đáp:
“Ngồi xổm trong này tận 1500 vạn năm, không tu luyện thành thục thói quen ân cần hỏi thăm mẫu thân lão tặc thiên mới lạ”
“Haha, không sai, ta đem toàn bộ nữ tính nhà lão ra thăm hỏi” – Hoàng kim chiến giáp nam tử cười đầy sảng khoái, dứt lời liền khoát tay tiếp tục câu chuyện dang dở: “Gã tu sĩ tiến vào cũng không vừa ý ta. Có điều phủ bụi quá lâu rồi a, ta liền bơm cho hắn cái truyền thừa chú tạo luyện khí”
“Gã này sau đó thành lập cái gì mà Hoả Vân Các, lấy luyện khí làm đầu. Cứ cách mấy chục năm lại dẫn một tu sĩ trẻ tuổi vào nhận truyền thừa. Ta mặc dù đã giảm điều kiện vượt qua cửa ải thứ nhất xuống, nhưng đáng tiếc không kẻ nào nhấc nổi hắc chuy lên. Ta bắt đầu nản lòng thoái chí”
“Lực lượng tiêu hao gần như cạn kiệt, tia thần thức này khó có thể duy trì được thêm. May mắn, hẳn là lão tặc thiên bị chửi cho thấy phiền, ngươi rốt cuộc đã tới nhấc hắc chuy lên. Hơn nữa nhờ có ngươi cung cấp hồn lực, hiện giờ ta đủ lực lượng để trợ giúp ngươi giải quyết phiền não”
Phiền não của ta? Cao Cường không khỏi nhìn chằm chằm đối phương.
Cao Cường trong lòng đúng là có nỗi khổ tâm. Oái oăm là vấn đề này lại không thể nói cùng sư phụ. Thậm chí hắn còn đốt hàng trăm lá Độ Âm Phù, vứt bỏ hết thảy mặt mũi chỉ để cầu Bạch Lãnh trợ giúp. Thế nhưng gã quỷ khốn nạn kia không có lấy một câu trả lời.
Hắn cho rằng Bạch Lãnh không có cách nào nên mới giữ im lặng.
Hít sâu một hơi, Cao Cường nghiêm túc nhìn đối phương mà hỏi:
“Ngươi chắc chắn có thể sai quyết? Là giải quyết được mà không phải chỉ thử vận may?”
“Với dáng vẻ này thì chắc chắn ngươi sẽ lựa chọn từ bỏ cơ hội được ta trực tiếp truyền thụ võ kỹ đi a” – Hoàng kim chiến giáp nam tử chép miệng nói, xong rất nhanh nghiêm túc gật đầu: “Triệt để giải quyết, cái này là ta lấy danh dự của mình ra đảm bảo với ngươi”
Khe khẽ gật đầu, Cao Cường thẳng thừng mà hỏi:
“Điều kiện là gì?”
Đưa tay vê cằm suy nghĩ, vài giây sau hoàng kim chiến giáp nam tử cười cười nói:
“Tính ra thì ngươi có thể xem như là đệ tử của ta, có điều để ngươi được yên tâm, vậy thì ngươi nợ ta một món nợ ân tình đi. Nếu ngươi còn sống để đạt tới trình độ gặp được bản tôn của ta, lúc đó sẽ nói chuyện sau. Như thế nào?”
Dễ thoả hiệp như vậy? Không sợ bị xù? Có điều nghĩ tới rót xuống một chưởng liền đập tan tinh cầu, Cao Cường hiểu rằng xù nợ vị tiền bối này thì tương đương hỗ trợ toàn thể sinh linh trên Thiên Nhãn tinh cầu tập thể đi tự sát đấy a.