Tuy không có treo cờ hiệu của thế lực lớn nào, nhưng thuyền này kích cỡ khá là khủng.
Rất có khả năng chủ nhân là một vị tiền bối tu vi thực lực ghê gớm dọa người.
Tốt hơn hết là dẹp đường để người ta đi qua rồi hãy đánh tiếp.
Trong khi đó đang đứng sánh vai cùng Hồng Phi trên mui thuyền, Cao Cường không khỏi nhíu mày nhìn về hướng chiếc có treo cờ hiệu in hình đầu lâu xương xẩu.
Ban nãy chỉ dò xét qua loa nên không phát hiện gì, giờ đây tiến lại gần mới thấy mùi thi khí thối hoắc.
Mà hắn thì chúa ghét cái đám chuyên nuôi dưỡng Cương Thi để làm chuyện xấu.
Không nói nhiều - Án Tử.
“Là người của Quỷ U Tông” – Hồng Phi mỉm cười khẽ nói:
“Chính là thế lực chôn xuống đống mộ huyệt cương thi khắp thành phố Tân Long, Nhàn thúc từng giúp Cấm Quân tiêu diệt một gã Trưởng Lão ẩn nấp trị thương ở ngoại thành. Tiện bề thu thập Âm Châu cho ngươi còn truy lùng đánh sập toàn bộ những nơi khả nghi”
“Còn đám ác nữ kia thì sao?” – Cao Cường nhàn nhạt dò hỏi.
“Là người quen chứ gì nữa” – Hồng Phi thở dài giải thích:
“Đây là Hồng Hoa Cốc do Hồng Liên tiền bối sáng lập, bà đuổi theo Nhàn thúc lên kia chưa được bao lâu thì tin tức lộ ra. Hiện giờ Hồng Hoa Cốc trong có nội loạn tranh quyền, ngoài có cường địch công phá. Ngươi nhìn kỹ lại xem nha đầu Hóa Thần Kỳ kia là ai nào?”
Nghe đến “Hồng Liên tiến bối” là Cao Cường đã nghi nghi rồi.
Bảo sao cái “nha đầu Hóa Thần Kỳ” kia bỗng dưng cứ nhìn mình chằm chằm.
Nếu không lầm thì nàng ta là Hồng Linh, hay theo cách gọi của Lão Phệ là Hồng muội.
Sở dĩ Cao Cường không nhận ra là vì nàng ta hiện giờ nhìn trông trẻ trung hơn xưa phi thường nhiều, diện mạo từ u50 giảm xuống u20 thử hỏi có ai không lầm?
Thêm nữa là nàng ta khí tức biến đổi khác biệt hoàn toàn.
Hai việc này chắc là bởi chuyển tu công pháp cùng với đã bước vào Hóa Thần Kỳ nên mới vậy.
Cơ mà với bộ sườn xám màu mận chín, kèm cái khí chất gợi cảm chết người kia thì không lệch được. Nàng ta đích thị là Hồng Linh, từng là “cô vợ hụt” của hắn.
Ký ức đau thương liền ùa về, toàn thân chợt thấy đau ê ẩm.
Cao Cường quay sang vỗ vai Hồng Phi thủ thỉ nói nhỏ:
“Trước mặt có đống lớn muội tử để ngươi tán tỉnh đó, tranh thủ phô trương sức mạnh đi”
Trải qua một phen suy nghĩ, Hồng Phi nghiêm túc nói:
“Tiểu tử ngươi đùn đẩy trách nhiệm quá khéo léo, ta không đứng ra gánh không được á”
Dứt lời Hồng Phi lạnh lùng nâng cao cánh tay phải rồi phất một cái thật nhẹ.
“UỲNH..”
Ngay sau đó là một tiếng nổ vang dội đinh tai nhức óc, kèm theo cột sáng khổng lồ từ dưới mui thuyền bắn thẳng tới chiến thuyền của đám người Quỷ U Tông.
Và rồi chỉ nghe thấy “xèo” một tiếng, chiếc thuyền cùng đám người Quỷ U Tông liền cứ thế bị cột sáng cắn nuốt ngay đến chút xíu tro bụi cũng không chừa lại.
Để miêu tả thì lâu, chứ sự việc chỉ diễn ra trong tích tắc.
Đám người Quỷ U Tông còn chưa kịp nhận thấy nguy hiểm thì đã xong phim.
Cao Cường phải thừa nhận dù có chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng không tránh được phát pháo này.
Mụ nội nó tốc độ nhanh khiếp người, sát thương cũng khủng bố đừng hỏi. Bảo sao mặt hàng Hồng Phi dám tuyên bố Đại Thừa Kỳ cũng không thể nào tiếp nổi.
Thế nhưng ngu ngốc nhà ngươi bắn một pháo tiêu diệt sạch sẽ làm cái quần gì a?
Nhảy ra đập vài chưởng thì mới phô trương sức mạnh rõ ràng hơn chứ?
Nghĩ tới đống của cải vật chất đám Quỷ U Tông mang theo bên người đã tan thành mây khói, Cao Cường phi thường hối hận vì đẩy trách nhiệm cho gã ngốc này.
Trong khi hắn đứng ngẩn ngơ, Hồng Phi hướng thuyền Hồng Hoa Cốc lớn tiếng hỏi han:
“Hồng Linh, bên đó mọi người vẫn ổn cả chứ? Có cần Phi ca hỗ trợ gì nữa không?”
Không có ngay lập tức trả lời, Hồng Linh quay sang dặn dò đám tỷ muội dọn dẹp sạch sẽ đống bừa bộn, rồi ngự kiếm bay thẳng đến chiến thuyền của Hồng Phi.
Sau khi đáp xuống sàn boong thuyền, Hồng Linh liền hướng Hồng Phi chắp tay cười nói:
“Xin chân thành cảm tạ Phi ca kịp thời ra tay cứu giúp, chứ đợi thêm lúc nữa thì sợ rằng chúng tiểu muội sẽ phải bỏ mạng dưới họng pháo của đám Quỷ U Tông”
“Giữa chúng ta không cần khách khí” – Hồng Phi xua tay đáp, sau đó thấp giọng khẽ hỏi:
“Nếu ta nhẩm tính không lầm thì các muội là đang tiến vào đại lục. Hồng Hoa Cốc giờ loạn lắm à?”
“Không thể sống yên ổn được nữa a” – Hồng Linh nặng nề gật đầu, rồi thẳng thắn nói ra:
“Trưởng Lão chia bè kết phái đấu đá kèn cựa nhau suốt ngày, phát hiện bắt đầu có dấu hiệu móc nối với thế lực bên ngoài, muội đành phải dẫn người rời khỏi. Dự tính chạy tới vương quốc Bắc Hoa tìm mảnh sơn cốc hoang vu hẻo lánh nào đó dựng nhà sống tạm”
“Tránh đầu sóng ngọn gió cũng phải” – Cao Cường đứng một bên nghe xong liền xen lời:
“Nhưng hiện giờ ngươi đã bước vào Hóa Thần Kỳ, ngốc tại đại lục là không tu hành được gì đâu đấy”
“Hồng Linh, sự thật đúng là như vậy” – Hồng Phi khẽ thở dài xác nhận, rồi mỉm cười nói:
“Do pháp tắc thiên địa áp đặt bao trùm lấy đại lục, Hóa Thần Kỳ trở lên tu hành sẽ gặp cản trở cực lớn. Chi bằng để cho đám bọn họ tự mình tiến vào đại lục, còn muội cùng với chúng ta đi tới Hỏa Vân Đảo. Nương tựa đùm bọc là việc huynh đệ một nhà nên làm”
Cái WTF?
Bản quan nhắc nhở để nàng ta từ bỏ ý đồ vào đại lục làm bậy đó thôi.
Đang yên đang lành thứ ngu ngốc nhà ngươi gạ gẫm nàng ta theo cùng làm cái thánh họ gì?
Có biết bản quan trên người mang theo bí mật to đùng to đoàng không hả? Trong lòng vô cùng khó chịu, Cao Cường khó tránh khỏi nghĩ tới việc tách ra đi đá lẻ.
Liếc mắt nhìn thoáng qua hắn, Hồng Linh gật đầu cái rụp, cười thật tươi và nói:
“Như vậy sẽ giống sư phụ chúng ta thời trẻ từng cùng nhau quậy phá khắp nơi. Phi ca đợi một chút nhé, muội quay về thuyền thông báo với mọi người một câu”
Dứt lời Hồng Linh ngay lập tức ngự kiếm bay đi.
Thánh họ, con gái con lứa gì mà dễ dàng nhận lời theo trai quá vậy?
Thầm văng tục một câu, Cao Cường quay sang túm lấy cổ áo Hồng Phi chất vấn:
“Là thuyền của ngươi nên ngươi muốn mời ai lên thì mời có đúng không? Lão tử hiện giờ mang theo Mirranda rời khỏi, cấm dây dưa nếu không đừng trách”
Thừa hiểu nguyên nhân, Hồng Phi đành níu chặt vai hắn rồi truyền âm giải thích:
“Hồng Hoa Cốc giỏi nhất là chăm sóc dược điền, cùng với kỹ năng giao thương cực đỉnh. Một thế lực cường đại không thể thiếu nhân tài trong hai lĩnh vực này. Phải đặt niềm tin vào những kẻ xa lạ nào đó, thà mời Hồng Linh giúp sức bận bịu sẽ tốt hơn nhiều a”
Mặc dù Hồng Phi tính hơi bị xa, nhưng nghe phi thường hợp lý mới cay mũi chứ?
Nhìn ra hắn xuôi xuôi rồi đấy, Hồng Phi ngay tức thì mỉm cười tiếp tục truyền âm:
“Muốn làm đại sự thì đừng có để ý ba cái chuyện vụn vặt. Hơn nữa thương cho roi cho vọt, ta hồi nhỏ cũng bị Nhàn thúc với Hồng cô đập cho nhừ tử suốt ấy. Vả lại Nhàn thúc từng vì ngươi mà ra tay hành Hồng Linh một trận bết xác, liền xem như hòa nhau đi”
Còn có vụ việc này? Sao lần trước đụng độ không thấy nàng ta nói gì?
Chứng tỏ 333 cú đấm kia là Hồng Liên tiền bối dùng để đòi lại thiệt thòi cho đệ tử đây mà.
Thôi sao cũng được, nghĩ đến đây Cao Cường buông tay, rồi nghiêm túc dặn dò:
“Vậy cho nàng theo cùng đi, nhưng đừng để chạy tới làm phiền quấy nhiễu ta. Với cả ngươi phải nhận trách nhiệm thuyết phục nàng gia nhập Hỏa Vân Các. Chứ ta đứng ra tiến hành thì có tám chín phần sẽ thất bại, khéo còn đánh nhau long trời lở đất luôn nữa”
“Sao nhiễu sự thế chứ nhỉ?” – Trong lòng hết sức ngán ngẩm, Hồng Phi thở dài:
“Aizz, ngươi với Nhàn thúc như hai thỏi nam châm chuyên thu hút mỹ nữ, còn giống hệt nhau ở điểm có phúc mà không biết hưởng. Chẳng bù ta với sư phụ toàn già sắp xuống lỗ nhưng chưa có nổi một mảnh tình vắt vai. Ngươi xem chia sẻ cho ta chút bí quyết đi”
Đang bàn chuyện đứng đắn lại xuyên qua tình cảm trai gái là sao?
Trên trán nổi đầy gân xanh, Cao Cường gằn giọng đe dọa:
“Việc khác muốn nghịch ngợm sao tùy ý, riêng chuyện tình cảm cấm tiệt. Nếu ngươi dám âm thầm gán ghép linh tinh, vậy đừng trách lão tử vô tình bạc nghĩa”
Dứt lời Cao Cường liền gạt phắt tay Hồng Phi ra khỏi bả vai mình, rồi nhanh chóng quay trở vào trong khoang thuyền để cùng với Mirranda tiếp tục dùng bữa.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Hồng Phi khẽ nhếch miệng cười khổ.
Đúng thật là có dự định ngấm ngầm đẩy thuyền, nhưng việc này là do Hồng cô tìm tới ủy thác.
Nghe giọng điệu thì có vẻ Hồng cô rất cay cú chuyện bị Nhàn thúc quỵt nợ, mới đưa ra quyết định để cho đệ tử hai bên thực hiện giao kèo làm đám cưới khi xưa.
Ngặt một nỗi Hồng Phi dám khẳng định việc này phi thường khó thành công.
Bởi lúc bình thường tiểu tử này đã chảnh hơn chó, huống chi vừa mới gặp phải chuyện không vui.
Sau khi chào tạm biệt đám tỉ muội thân thiết, Hồng Linh liền lau sạch nước mắt rồi ngự kiếm rời khỏi. Chẳng mấy chốc đã lại đáp xuống ngay cạnh Hồng Phi.
Thấy vị lão ca ăn nói cực kỳ vô duyên nhưng thực ra rất tốt tính này cứ đứng đó mà than ngắn thở dài, Hồng Linh có chút quan tâm vội tới gần vỗ vai hỏi thăm:
“Làm sao mà trông gà rù thế Phi ca? Tiểu tử kia vừa có thái độ lồi lõm gì ư?”
Hồng Phi thở hắt một hơi thật dài, xong mới truyền âm:
“Nha đầu ngươi đã quên mình từng khóc lóc hứa hẹn gì với Hồng cô rồi sao? Nếu vẫn nhớ thì đừng có hở ra là lại gọi tiểu tử này tiểu tử nọ. Với cả đừng dại dột chọc hắn nổi điên lên đấy, Phi ca hiện giờ không đủ khả năng để đứng ra bênh vực muội nữa đâu”
“Chậc chậc” – Hồng Linh liền tặc lưỡi truyền âm đáp lại:
“Phi ca đúng thật là chẳng hiểu gì về chuyện tình cảm trai gái, thông thường cứ phải là oan gia mới nên cơm cháo được. Muội từng quan sát hàng ngàn cặp đôi ở đại lục, ban đầu toàn như chó với mèo vừa chạm mặt là cắn xé, sau yêu nhau muốn chết luôn đấy”
“Còn có chuyện này?” – Hồng Phi nghe xong buột miệng lớn tiếng hỏi.
“Chậc chậc” – Hồng Linh lần nữa lắc đầu tặc lưỡi trả lời:
“Thiếu sót của ca là chỉ nhìn vào những thứ bản thân muốn thấy, thành ra hay để tâm quan sát những cặp kiều nữ đại gia để học tập. Hiển nhiên suốt ngày đú theo mấy gã bụng phệ làm ra những trò kệch cỡm, đây là nguyên nhân gái vừa thấy ca là sợ chạy mất dép”
Hồng Phi ngay tức thì hướng Hồng Linh chắp tay năn nỉ:
“Hồng Linh, bằng mọi giá muội phải giúp ca sửa đổi, ca không muốn chết già trong cảnh cô độc đâu”
Hai người bọn họ oang oang nói ra ngoài cửa miệng, ngay đến Mirranda còn nghe rõ mười mươi nữa là. Cao Cường vừa nhai ngấu nghiến đồ ăn, vừa ước gì ngày đó quyết tâm hơn chút. Như vậy liền sẽ khỏi phải đồng hành cùng với gã ngốc không đáng tin cậy này.
Hơn nữa Cao Cường còn phi thường hoài nghi buổi gặp gỡ hôm nay đã sớm được sắp đặt từ trước.