Rồi uống trà sau bữa sáng, cũng ngồi cười tủm tỉm.
Tiếp đó là đứng nện gõ búa chuy cũng cười tủm tỉm.
Và đáng sợ nhất là buổi chiều khi đối chiến với mộc nhân, bị đấm cho tím hết cả mắt, vêu hết cả mồm, ấy vậy mà hắn vẫn cứ cười tủm tỉm. Có chuyện gì?
Cả ngày kè kè giám sát đệ tử rèn luyện, nhận thấy tình huống khác lạ. Rồi nghĩ tới trẻ trâu tâm sinh lý quá thất thường, rất hay kiểu điên khùng đột xuất.
Nhàn Vân Lão Nhân trong lòng khó tránh khỏi thấy đôi chút lo lắng.
Với cái kiểu tâm hồn trên mây, thi thoảng mỉm cười tủm tỉm.. phải chăng tiểu tử này biết yêu rồi?
Để xem nào, thời gian qua tiểu tử này tiếp xúc duy nhất một nữ nhân đó là nha đầu Tiêu Diễm Phượng. Ừm, bề ngoài dáng vẻ thừa đạt tiêu chuẩn khiến nam giới mềm nhũn cả xương. Như vậy tiểu tử này bị hút mất hồn cũng chẳng có gì để mà phải ngạc nhiên.
Thế nhưng hai đứa mới tiếp xúc có vài lần ngắn ngủi, nói chuyện cũng chẳng được mấy câu, chưa gì đã bồ kết con gái người ta? Cái này tình yêu sét đánh?
Cơ mà không đúng, tiểu tử này yêu đương được thì đã mừng. Nhàn Vân Lão Nhân cũng rất muốn được nếm trải cảm giác chơi đùa với nhóc đồ tôn đấy nhé.
Chỉ có điều của lão đệ tử tính tình rắm chó thế nào Nhàn Vân Lão Nhân phi thường hiểu rõ. Không bao giờ có chuyện tiểu tử này cho phép tình cảm trai gái lấn lướt lý trí bản thân. Như vậy vấn đề nằm ở đâu? Nhàn Vân Lão Nhân vê cằm suy nghĩ mãi không ra.
Khoa học chứng minh phương diện tâm lý mà không sớm chỉnh đốn là rất dễ phát sinh phiền toái đấy. Nhàn Vân Lão Nhân cảm thấy phải gấp rút tiến hành một buổi tư vấn chuyên sâu mới được.
Đặt đôi đũa xuống bàn, dùng khăn lau sạch miệng xong, Nhàn Vân Lão Nhân liền hướng hắn dặn dò:
“Chốc đừng về vội, vào hậu viện có chuyện cần nói với ngươi đây”
Phải là điều gì quan trọng thì sư phụ mới yêu cầu như vậy. Cao Cường không có vội vàng thắc mắc dư thừa cái gì, mà lập tức gật đầu hồi đáp:
“Được, ta xong bữa ngay bây giờ đây sư phụ”
Chậm rãi vươn mình đứng dậy, Nhàn Vân Lão Nhân mỉm cười vỗ nhẹ lên bả vai hắn và nói:
“Trời đánh còn tránh bữa ăn, không cần gấp gáp. Khi nào vào hậu viện thì nhớ pha ấm trà là được”
Cao Cường: “…”
Tống Đại Lực: “…”
Mấy người còn lại: “…”
Đợi cho sư phụ đi khuất bóng, lại cẩn thận dùng thần thức dò xét một lượt. Xong xuôi Cao Cường mới thấp giọng hướng Tống Đại Lực mà hỏi:
“Lực ca, hôm nay có phải ngày đặc biệt gì không? Chứ ta thấy sư phụ khác thường sao đó. Trong bữa ăn cứ ngồi nhăn nhó đăm chiêu cái gì không biết đây”
Miệng nhai nhồm nhoàm, Tống Đại Lực lắc đầu nguầy nguậy đáp:
“Ca đi theo Nhàn lão đến nay đã hơn 20 năm, chưa bao giờ thấy nói năng gì tới ngày đặc biệt nào cả”
Gắp một miếng thịt rang cho vào miệng, Cao Cường vừa nhai vừa lẩm bẩm:
“Vậy thì nguyên cớ làm sao a? Nếu là ngày mang ý nghĩa đặc biệt thì sư phụ hẳn sớm nói cho ta biết”
“Phách.. Tạch.. Tạch.. Phừng..”
Một chuỗi âm thanh phá lệ quen thuộc vang lên, cả đám quay sang nhìn liền thấy Lão Phệ với dáng vẻ khệnh khạng đang mồi lửa châm xì gà.
“Phùùùù..” – Ngửa mặt chu mỏ nhả ra làn khói đặc quánh, Lão Phệ mỉm cười lắc đầu đầy khó hiểu.
Cao Cường: “…”
“Phùùùù..” – Lão Phệ lần nữa thi triển chiêu thức rít xì gà, rồi chu mỏ nhả ra làn khói bay bổng ma mị.
Ngứa mắt không nhịn nổi, Tống Đại Lực đập mạnh đôi đũa xuống mặt bàn, quát lên đầy giận dữ:
“Tiên sư cha nhà ngươi đấy mập mạp, muốn nói gì thì nói đại đi. Ngươi cứ phun khói mù mịt khắp phòng là sao hả? Hay cảm thấy mình da dày thịt béo muốn tìm đánh?”
Hiếm lắm mới có dịp ngầu lòi một phen, chưa gì đã bị phá đám, Lão Phệ trong lòng thật sâu mất mát. Không khỏi theo thói quen đưa điếu xì gà lên miệng rít một hơi.
Bị chửi có một câu thôi, cần thiết tỏ ra buồn bã cứ như vợ bỏ nhà theo trai thế không? Tống Đại Lực khoé miệng co giật, hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng ân cần nói:
“Thế rốt cuộc mập mạp ngươi có gì muốn nói hay không đây? Mà bớt diễn trò đi, dù gì ngươi cũng đã 40 tuổi đầu rồi, đâu còn bé bỏng gì mà nghịch ngợm nhố nhăng a”
“Phùùùù..” – Nhả ra làn khói trắng, Lão Phệ lắc đầu đầy tiếc hận:
“Không một kẻ nào chịu để ý xem lão nhân gia đang có khúc mắc gì. Các ngươi sống quá vô tâm”
Không để ai kịp lên tiếng, Lão Phệ hướng Tống Đại Lực nói:
“Ngươi cả ngày chỉ biết đến mớ rau miếng thịt, nào có để ý gì ai”
Tiếp theo Lão Phệ quay sang nhìn Thạch Trung và Tử Lan:
“Còn hai ngươi thì suốt ngày cắm đầu vào đống dược liệu hoa cỏ”
Sau đó là nguyên chục người bị Lão Phệ điểm mặt trách cứ:
“Các ngươi thì chỉ nhăm nhăm rình cơ hội để xem phim hoạt hình”
Kiên nhẫn nghe cho xong, Tống Đại Lực mới bĩu môi đáp trả:
“Những thứ ngươi vừa nói ra đều là việc làm hết sức bình thường. Có nhất thiết nói quá lên như vậy? Hay mập mạp ngươi ăn no rảnh háng ngồi săm soi vớ vẩn?”
“Vậy mới nói các ngươi vô tâm” – Lão Phệ lắc đầu thở dài: “Đã khi nào các ngươi chủ động hỏi han xem lão nhân gia cần gì hay chưa? Như mỏi lưng muốn được xoa bóp chẳng hạn? Qua mấy ngày quan sát, ta thấy trong các ngươi không có một kẻ nào là tinh ý tế nhị”
Lão Phệ vừa nói dứt lời, liền thấy đám người có mặt trong phòng đồng loạt quăng tới ánh mắt phi thường quen thuộc, hay còn gọi là ánh mắt “đang nhìn thằng ngu”.
“Thần kinh”
“Mập mạp ngu ngốc”
“Đi uống thuốc đi mập mạp”
Tiếp theo đó là một tràng sỉ vả như cơn mưa đánh úp tới, khiến Lão Phệ giây lát toàn thân cứng ngắc.
Trong lòng rất là không phục, Lão Phệ bất mãn đập bàn:
“Ta nói không đúng sao? Một đám bảo thủ, không biết tốt xấu”
Dùng khăn lau sạch miệng, Cao Cường rốt cuộc lên tiếng:
“Phệ ca, thử chạy tới hỏi sư phụ lão nhân gia có cần xoa lưng bóp vai hay không đi, cam đoan ngươi liền bị treo lên đánh nhừ tử. Tất nhiên ngươi nói cũng không sai, có điều là ứng với người thường mà thôi. Tu sĩ tuổi thọ lâu dài, suốt ngày quan tâm hỏi han chỉ gây phiền”
“Ách..” – Lão Phệ giật mình, tiếp đó ngại ngùng cười nói: “Do mọi người ở đây sinh hoạt chẳng khác biệt gì thường nhân, làm ta quên khuấy Nhàn lão là một tu sĩ đấy á”
Khe khẽ gật đầu, Tống Đại Lực hướng Lão Phệ mà nói:
“Đây là ở thành phố, có phải núi sâu rừng thiêng nước độc đâu mà sinh hoạt khác biệt thường nhân? Mập mạp ngươi hút xì gà ít thôi, ngáo ngơ hết thuốc chữa rồi”
Bị nói cho ngẹn họng, Lão Phệ buồn bực vô cùng. Chưa khi nào hắn nghĩ đến sẽ có lúc sỏi trong đầu lại trở nên vô dụng như bây giờ. Làm sao gỡ gạc thể diện đây?
Nhớ ra còn một đối tượng chưa sờ đến gáy.
Lão Phệ rít một hơi xì gà, nhả khói bay bổng, giọng điệu lão làng hướng Cao Cường nói:
“Không chỉ mỗi Nhàn lão khác thường, mà tiểu Cường ngươi cũng vậy. Không rõ vì cái gì mà ngươi cả ngày cười tủm tỉm, Nhàn lão hẳn bận tâm bởi chuyện này. Nhân tiện đây nói cho mọi người nghe xem, ngươi là đang nhăm nhe cô em xinh tươi nào đúng không?”
Biết ngay Lão Phệ lại trêu đùa không đứng đắn.
Cao Cường mệt mỏi đưa tay xoa vuốt huyệt thái dương.
“Hắc hắc” – Trưng ra nụ cười khả ổ, Lão Phệ đắc thắng tiếp tục nói: “Đùa ngươi chút cho vui vậy thôi. Có điều ca dám khẳng định là bởi ngươi hôm nay đầu óc thiếu tập trung, mới khiến Nhàn lão bận tâm. Ngươi chuẩn bị giải thích với lão nhân gia đi là vừa đấy”
Chép miệng bất đắc dĩ, Cao Cường lắc đầu cười khổ:
“Ta cũng vừa nghĩ tới khả năng này đây. Các ngươi tiếp tục thong thả dùng bữa, ta chạy vào hậu viện gặp sư phụ xem sao. Chứ ngồi đoán mò chẳng ích gì”
Nói dứt lời Cao Cường liền đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Lão Phệ ra điều tiếc hận nói:
“Tiểu tử này có vốn liếng mà không biết sử dụng a. Lão Phệ ta mà được cái vẻ ngoài ngon ăn như hắn, không mê chết đám nữ nhân xinh đẹp thì lại quá uổng công sống kiếp người”
“Đáng tiếc ngươi không được” – Vừa nhai nhồm nhoàm, Tống Đại Lực vừa chọc một dao: “Mập mạp ngươi mà không chịu nôn tiền ra, xin lỗi chứ, có chó nó mới thèm theo ngươi”
“Xách..” – Lão Phệ ngả lưng dựa vào ghế, đưa tay khẽ gẩy mái tóc bóng lộn: “Trinh phục nữ nhân bằng tiền hay bằng ngoại hình thì có khác gì nhau? Hai thứ này cho cùng chỉ là hình thức vốn đầu tư ban đầu. Vấn đề là có đủ bản lĩnh để giữ chân được nữ nhân đó ở bên mình hay không”
Híp mắt nhìn chằm chằm Lão Phệ thật lâu, Tống Đại Lực mới thản nhiên nói:
“Ta thấy ngươi ngoài tiền với luôn tự nhận đầu lắm sỏi thì chẳng còn gì khác. Đã xác định phải chi tiền giữ chân nữ nhân cho đến lúc chết già chưa? Nếu chưa thì tập xác định đi là vừa”
Khoé miệng không ngừng run rẩy, Lão Phệ không hiểu tại sao Tống Đại Lực lại cứ nhằm mình cà khịa. Tức nước là phải vỡ bờ, Lão Phệ liền trợn mắt hỏi thẳng:
“Lực đầu bếp, ta đắc tội gì ngươi ư? Sao cứ phải chống đối với ta vậy hả?”
Dứt khoát lắc đầu, Tống Đại Lực nhún vai tuỳ tiện đáp:
“Không có, chỉ là thấy thú vị, liền cà khịa mập mạp ngươi cho đỡ buồn thôi”
Nếu đánh thẳng được đối phương, Lão Phệ xin thề sẽ cho gã đầu bếp này đẹp mặt. Đáng chết ở chỗ Tống Đại Lực có thực lực vượt trội hơn hẳn so với Lão Phệ.
Cũng không thể nhờ vả Hà Đông tẩn cho Tống Đại Lực một trận. Thành ra trước mắt đành phải nín nhịn xuống, sau đó chăm chỉ rèn luyện cái gì gì. Chờ đợi đến ngày có được thực lực khá khẩm hơn một chút thì thách đấu báo thù rửa hận cũng được.
Lão Phệ cũng hiểu rằng kế hoạch này không được khả thi cho lắm.
Nhưng khổ một nỗi là Lão Phệ hết cha nó cách rồi. Mà đằng nào cũng phải rèn luyện “võ công” theo yêu cầu của Nhàn lão, vậy liền biến “đánh cho Tống Đại Lực thấy mụ nội” trở thành động lực tiến tới đi nha. Biết đâu lại thành công viên mãn ý chứ a.