Rất nhanh chiếc xe sang trọng này nổ máy và mau chóng lăn bánh rời khỏi nơi đây.
Vừa rồi Cao Cường vận dụng phù lục kết hợp điểm huyệt, tương tự như thôi miên. Thành ra không mất nhiều thời gian, toàn bộ tài sản của Phúc Gia liền sang tên cho Lão Phệ.
Trên danh nghĩa là Lão Phệ bỏ tiền mua, có điều Phúc Gia một xu cũng không được hưởng. Thay vào đó Lão Phệ nhận lấy trách nhiệm chi tiền ra tiến hành các hoạt động từ thiện.
Mà khối tài sản của Phúc Gia quá khổng lồ.
Bởi vậy sau một hồi bàn bạc, những thứ như tiền trong ngân hàng, vàng bạc châu báu, rồi những khối bất động sản tại nhiều nơi, toàn bộ sẽ dùng để thành lập một quỹ từ thiện.
Còn đống cổ phần tại các công ty tập đoàn thì Cao Cường muốn Lão Phệ ôm lấy.
Kế hoạch là như vậy, nhưng chỉ riêng số cổ phần này cũng đã nằm ngoài khả năng chi trả của Lão Phệ.
Vị lão ca mập mạp này chẳng cần ngồi xuống tính toán cụ thể, đã xác định luôn rằng dù có ăn tiêu tằn tiện hết sức, cũng phải làm từ thiện mất mấy đời thì may ra mới chi trả xong.
Cái này dễ hiểu, Phúc Gia là ăn thêm nhiều lĩnh vực hắc ám mới in ra lắm tiền như vậy, chứ Lão Phệ quyết tâm làm ăn thanh bạch, dù ôm đống lớn cổ phần cũng thua kém xa.
Cao Cường tuyệt đối không ép buộc gì, hắn còn khuyên Lão Phệ làm từ thiện được bao nhiêu thì làm. Nói chung tuỳ theo khả năng, chẳng hơi đâu cứ phải miễn cưỡng bản thân.
Thậm chí tặng luôn Lão Phệ số cổ phần để làm vốn lập nghiệp tại thành phố Tân Long này cũng được.
Nhưng không, Lão Phệ nhất quyết tiến hành phương án chi ra 95% doanh thu làm từ thiện. Đã vậy còn vỗ ngực cái gì mà coi như động lực để cố gắng hơn trong việc kinh doanh.
Ok fine!!!
Với 5% doanh thu cũng đã đủ để Lão Phệ sống như ông hoàng trong các ông hoàng rồi còn đâu.
Cho nên tuỳ Lão Phệ làm trò ra oai đi, Cao Cường chẳng buồn ý kiến thêm nữa.
Dù sao mục đích chính của Cao Cường là đùn đẩy trách nhiệm đi làm từ thiện lên đầu Lão Phệ. Nói lắm quá mặt hàng này giận dỗi không làm nữa thì biết đẩy lên đầu ai bây giờ?
Trở lại với hiện tại trong xe.
Tay cầm vô lăng, Lão Phệ trong đầu không ngừng miên man suy nghĩ.
Thật lâu sau Lão Phệ mới lấy hết dũng khí lên tiếng dò hỏi Chu lão đang ngồi ngay bên ghế phụ:
“Chu lão, tiểu Cường hắn thật sự sẽ diệt sát toàn bộ người Phúc Gia sao?”
“Không chỉ riêng Phúc Gia” – Chu lão khẽ cười đáp: “Mà là toàn bộ những thế lực gia tộc có dính líu tới sự sụp đổ của Cao Gia, rồi sẽ có ngày thiếu gia tìm tới nhổ cỏ tận gốc”
Dù mới chỉ tiếp xúc với thời gian ngắn ngủi vài tiếng đồng hồ, nhưng Chu lão dám khẳng định điều này.
Có thể là bởi ánh mắt quá đỗi hờ hững, hoặc cũng có thể là do thủ đoạn máu tanh kia.
Tóm lại Chu lão vững tin rằng thiếu gia khi giết người tuyệt đối không thấy ghê tay.
“Đến giờ ta vẫn không tin được Cao Gia đã..” – Lão Phệ nghe xong thở dài: “Tu sĩ hành xử quá đáng sợ, xểnh ra là diệt tộc. Ài, tiểu Cường hắn tương lai thật không dễ dàng gì”
“Ngươi quá xem nhẹ thiếu gia” – Chu lão cười nhạt nói: “Với những gì được chứng kiến đêm nay, ta khẳng định thiếu gia đã hoàn toàn quen thuộc với lối sống của một tu sĩ. Thứ duy nhất còn trói buộc chỉ là hoàn cảnh đô thị này mà thôi. Sớm muộn gì thiếu gia cũng sẽ đi nơi khác, nơi mà hắn thuộc về”
Nơi mà hắn thuộc về? Thâm sơn cùng cốc, hoang sơn dã lĩnh?
Hoặc là ẩn tu núi rừng môn phái gì đó?
Nhìn bản mặt cổ quái của Lão Phệ hiện giờ, Chu lão thừa hiểu mập mạp này đang nghĩ tận cung trăng, không khỏi chép miệng ngán ngẩm hỏi:
“Mập mạp, vậy ngươi có nhìn ra ý tứ mà thiếu gia ngầm nhắn nhủ hay không?”
“Ngầm nhắn nhủ gì? “ – Lão Phệ tức thì mặt mũi biến ngu, có cảm tưởng sỏi trong đầu đã bị trộm hết. Nhíu mày suy ngẫm mãi mà không rõ tiểu tử kia ý tứ cái gì?
“Chậc chậc chậc” – Chu lão liên tục lắc đầu tặc lưỡi, sau đó chép miệng nói:
“Ta nội thương còn chưa trị hết, có tham gia chiến đấu cũng chỉ làm vướng tay vướng chân. Thiếu gia thừa biết điều này nhưng vẫn yêu cầu ta đi theo, nói không có lý do gì thì ai mà tin? Thiếu gia chắc chắn có ý nhắn nhủ đến chúng ta, chẳng qua bất tiện nói thẳng”
Nghe xong Lão Phệ liền lâm vào trầm tư, thật lâu sau mới cười khổ lên tiếng:
“Nếu không lầm thì tiểu Cường ngay từ đầu đã có ý định đưa ta theo vào. Là muốn ta tận mắt chứng kiến tu sĩ có bao nhiêu tàn nhẫn, muốn ta nhìn tình cảnh của Phúc Gia và lấy đó làm gương. Cái này rõ ràng lo nghĩ ta vì kiếm tiền mờ mắt nên mới âm thầm cảnh tỉnh”
“Ta cũng có suy nghĩ tương tự” – Chu lão mỉm cười tiếp lời: “Nói chung chẳng có ai là chê tiền nhiều, nhưng đừng vì thế mà làm xằng bậy, để rồi kẻ đi đến bước đường cùng có khả năng chính là ngươi, chưa nói đến sẽ liên luỵ thân nhân cũng như bằng hữu”
“Làm gì cũng nên lưu lại một đường” – Lão Phệ gật gù đáp, sau đó cười càng thêm khổ: “Đạo lý này mặc dù ta đã sớm ghi nhớ trong lòng, nhưng nếu không có trải nghiệm đêm nay thì e rằng sớm muộn gì cũng sẽ làm trái. Cái này trải nghiệm tanh máu khắc quá sâu”
“Haha, tính nết thật giống lão gia” – Chu lão bất chợt cười lớn: “Lão gia cũng có thói quen tật xấu là tâm tư quá mức phức tạp. Làm việc gì cũng ý tứ đủ đường, giống như một bài toán. Có điều ra đề chẳng đâu vào đâu, chỉ cần nghĩ thoáng qua thôi đã giải được rồi”
“Chu lão” – Lão Phệ có chút tò mò hỏi: “Vậy tiểu Cường hắn nhắn nhủ gì tới lão nhân gia ngài?”
“Cái này..” – Chu lão trầm ngâm rồi lắc đầu đáp: “Việc này không tiện nói với mập mạp ngươi”
“Vậy thì..” – Lão Phệ vẫn chưa hết hiếu kỳ hỏi: “Thế lão nhân gia ngài là thế nào làm hộ vệ cho Cao Gia? Là vì trả ơn cứu mạng gì đó sao? Ta hồi trẻ cũng là cứu mạng Hà Đông, sau hắn liền một mực đòi theo làm hộ vệ cho ta, đến nay cũng đã gần hai mươi năm”
“Cũng tương tự” – Chu lão bất chợt cười khổ: “Nhưng chiếm nhiều yếu tố hài kịch hơn. Chuyện là khi đó ta trọng thương chạy trốn tới Bạch Long thành. Cạn kiệt khí lực ngã vật giữa đường, đám đông quây lại xem như xem khỉ, còn vu ta là giả bị xe đụng lừa tiền”
“Nhục nhã không biết để đâu cho hết, ta mới âm thầm phát thệ giờ có kẻ cứu giúp liền hộ vệ cho hắn 1 năm, rồi cứ thế số năm trong lời thề tăng dần lên. Oái oăm là ta bực quá phát thệ làm hộ vệ cho đến khi ta chết, vừa dứt lời lão gia liền rẽ đám đông chui vào”
“Cái này.. cái này..” – Lão Phệ lắp ba lắp bắp: “Sao giống lão tặc thiên chơi xỏ Chu lão ngài vậy?”
“Ài, liền quy cho số mệnh đi” – Chu lão thở dài đáp, ánh mắt xa xăm tìm về hồi ức: “Nhớ ngày đó lão gia mới chỉ mười tám đôi mươi, là một vị thiếu gia trẻ tuổi anh tuấn. Thoáng cái mà đã hơn 60 năm qua đi, thiếu gia ngày nào giờ đã trở thành lão gia. Ài…”
….
---
Trong khi đó một chiếc xe thể thao dừng đỗ tại cổng ngoài Phúc Gia đại viện.
Camera lập tức quét tới biển số, sau khi hệ thống xác nhận, cánh cổng lớn liền tự động kéo mở.
Tiếng động cơ một lần nữa “grằn grằn” vang dội, chiếc xe theo đó lao vọt vào bên trong với tốc độ có thể nói là nhanh khủng khiếp. Chẳng mấy chốc chỉ còn thấy được ánh đèn chiếu hậu, cùng với tia lửa thi thoảng toé ra từ cụm ống xả.
Ẩn nấp gần đó, Diên Lộc vừa định mở miệng cảm thán, thì nghe “OÀNH” một tiếng.
“Không biết tên kia bên trong làm trò gì” – Hoàng Đại Hùng ngồi bên cạnh liền chép miệng nói: “Hiếu kỳ muốn chết, chẳng lẽ giờ chạy vào nhìn xem”
“Ta cũng muốn vào nhìn xem lắm đây” – Diên Lộc cười khổ nói: “Mà sợ trở về bị đội trưởng tẩn cho, thôi tốt nhất cứ ngoan ngoãn ngồi ngoài này đi a”
---
Bên trong Phúc Gia đại viện.
Đang ngồi tại gian phòng khách, nghe thấy tiếng nổ lớn Cao Cường liền đứng dậy.
Ra tới bên ngoài, đập vào mắt hắn là một chiếc xe đâm vào gốc cây. Phần đầu xe hiện giờ méo mó biến dạng hoàn toàn, khói xám bốc lên nghi ngút.
May mà động cơ tại phía sau, nếu không đã nổ như boom rồi đấy.
Cao Cường mau chóng tiến lại gần xem xét.
Liền thấy được gã Phúc Lâm lúc này đây mặt mũi máu me đầm đìa, với cơ thể không ngừng co giật, miệng thì liên tục ngáp ngáp trào ra bọt máu.
Mùi rượu bia nồng nặc, cái này là say quá lái ẩu đây mà.
Vốn dự định hành hạ cho gã này một trận đấy, Cao Cường tiếc nuối giật phăng cánh cửa xe. Tiếp đó vươn tay túm cổ gã lôi ra và quăng tại mặt đất.
Vài tấm Hoả Cầu Phù ném tới, hoả diễm bốc cháy hừng hực.
Muốn chết thoải mái ư? Không có cửa. Liền cho ngươi chịu đựng cảnh bị thiêu chết đi.
Chẳng mấy chốc hoả diễm lụi tắt, gã Phúc Lâm cũng chỉ còn là một đống tro tàn xám xịt.
“Hửm?” – Cao Cường chợt phát hiện có đồ vật, liền phất tay thổi bay đống tro, lúc này mới lộ ra món đồ bằng kim loại có tạo hình trông khá là kỳ quái.
Để miêu tả thì hơi khó, nó giống như một vòng nẹp, và từ vị trí thì món đồ này là nẹp xương bánh chè, nơi lúc trước bị Cao Cường một cước phế bỏ.
Còn tưởng gã dựa vào linh đan diệu dược gì đó để phục hồi xương bánh chè. Hoá ra nhờ cậy máy móc công nghệ thì mới có thể đứng lên đi lại được.
Nghĩ ngợi giây lát, Cao Cường vẫn là đem vòng nẹp kim loại này thu cất vào trữ vật giới.
Tiếp đó hắn chạy trở lại trước cửa toà đại viện, ném ra thêm vài chục tấm Hoả Cầu Phù thiêu rụi thi thể hai gã trung niên.
Tiếp nữa hắn nhảy xuống hố, nhấc cỗ thi thể của lão giả lên, sau cùng là theo đường cũ mà rời khỏi Phúc Gia đại viện.