Dám chắc ngay cả hoàng đế mà làm gì để lão ngứa mắt, có khi cũng bị lão chỉ tay thẳng vào mặt mắng chửi te tua.
Thực ra điểm này cũng không quá khó hiểu, bởi xét trên mặt bằng trung tại đại lục, Đàm lão tu vi thực lực đứng vào hàng ngũ thuộc tốp đầu.
Và lão là võ môn tu sĩ, tu vi đạt tới Địa Khí cảnh hậu kỳ.
Nghe nói lão đầu gàn dở này khi xưa cũng nắm cái chức quan võ to lớn tại vương đô.
Chắc hẳn bởi vì cái tính nết quá ư là chạm nọc, sau này mới bị tống cổ tới thành phố Tân Long nắm giữ cái chức vụ tổng thống lĩnh phân bộ Cấm Quân.
Nói chung hiện tại đại lục có chút biến thiên nên chưa rõ thế nào. Chứ còn trước đây thì Đàm lão chỉ xếp dưới có mỗi bốn kẻ tu vi Thiên Khí cảnh mà thôi.
Tuy cách cục đại lục nảy số, nhưng Đàm lão thực lực đâu quá tệ, vậy mà đến nỗi phải báo nguy thế này, vẫn khiến Nhàn Vân Lão Nhân có chút ngạc nhiên.
Không lẽ lão đầu gàn dở này va chạm kẻ nào đó xuất thân hải vực?
Hoặc là đụng độ tu sĩ từ vương đô chạy tới ám sát nha đầu Tiêu Diễm Phượng?
Vốn định toả ra thần thức xem xét, sau đó thả một chiêu viễn trình công kích là xong. Cơ mà ngẫm nghĩ lại liền thấy trợ giúp qua loa như vậy thì có vẻ hơi coi nhẹ bằng hữu.
Bất đắc dĩ, Nhàn Vân Lão Nhân đành tự mình chạy đi một chuyến, thân ảnh theo đó hoá mơ hồ.
---
Hiện thân trên bầu trời một vùng núi đồi hoang vu tại ngoại vi phía đông Tân Long thành phố.
Tức thì cảm nhận thấy tà khí nồng nặc khắp nơi, Nhàn Vân Lão Nhân lại càng thêm phần bất đắc dĩ.
Căn bản xen lẫn trong tà khí còn có mùi hôi thối, cái này rõ ràng là thi khí, đồng nghĩa đám Cấm Quân bọn họ tại đây tiến hành đào móc mộ huyệt cương thi.
Thế nhưng đào thì đào thôi, gọi lão phu đến đây làm gì?
Chẳng lẽ lão gàn dở kia đánh không lại cương thi thối tha? Cái này liền kỳ quái.
Có điều Đàm lão đầu tuyệt đối sẽ không làm những chuyện dư thừa. Chắc chắn tình huống nơi đây phải cực kỳ hỏng bét thì lão gàn dở đó mới đành bóp phù báo nguy.
Thần thức toả ra dò xét, ngay tức thì Nhàn Vân Lão Nhân thấy được có rất đông Cấm Quân thành viên, hiện giờ đang quy tụ tại một khu lán trại dựng lên khá tạm bợ.
Trong đó bao gồm sự hiện diện của Đàm lão, chỉ là tình trạng trông có vẻ không được tốt cho lắm.
---
Dựng ở tận cùng khu lán trại là chiếc lán quân dụng khá lớn.
Bên trong lúc này có mặt không ít người, ai nấy khí thế đều không tầm thường. Chỉ là bọn họ ngồi tại xung quanh chiếc bàn quây với dáng vẻ nhìn trông hết sức ngưng trọng.
Tại ghế chủ vị trên cùng là Đàm lão, cùng với ngồi hai bên trái phải lần lượt là thống lĩnh Đàm Văn Giác và phó thống lĩnh Diên Khánh.
Cả ba có trung đặc điểm đó là nhìn trông hết sức chật vật.
Quần áo rách rưới, đầu tóc rối tung, may mà mặt mũi người ngợm chưa đến nỗi nhem nhuốc bẩn thỉu. Chứ không thì đã bị lầm tưởng là Cái Bang một thành viên.
Thường ngày cả ba khí thế uy nghiêm doạ người, lúc này mặt mũi cau có nhăn nhó cứ như mất sổ gạo. Có thể nói là khi nhìn vào liền thấy buồn cười vô cùng đấy.
Đáng tiếc tình cảnh hiện giờ khiến những người còn lại không có tâm trạng để mà cười đùa cho nổi. Trong lòng bọn họ ai nấy đều đang ngập tràn lo lắng đây.
Ngồi tại ghế bên trái, thống lĩnh Đàm Văn Giác nhìn chằm chằm nhúm ngọc vỡ vụn trên mặt bàn thật lâu. Rốt cuộc vẫn là không nhịn được, hắn liền mở miệng hỏi:
“Cha, thực sự có thể giải quyết sao? Không phải ta muốn hoài nghi, thế nhưng thứ kia quá khủng bố”
Vốn là người thẳng tính, Đàm lão dứt khoát huỵch toẹt nói ra:
“Trước ta đã từng tiết lộ Nhàn lão đầu có thực lực vô cùng cường đại. Nay không ngại mất mặt nói thẳng để cho đám nhóc các ngươi được biết. Nhàn lão thất phu cường đại đến mức chỉ cần toát ra khí thế thôi, liền khiến ta đây là Địa Khí cảnh hậu kỳ phải nằm úp sấp”
“Kinh khủng như vậy?” – Đàm Văn Giác mặt mũi đầy kinh hãi.
Ký ức năm xưa như thước phim bất chợt hiện lên trong đầu hắn. Nhớ ngày đó Thái Thượng Hoàng cũng tức là hộ quốc Thiên Khí cảnh cao thủ, muốn dùng khí thế chèn ép cha hắn mà thất bại. Sau cùng phải động thủ thì mới có thể phân định ra được thắng thua đấy.
Tuy chỉ 2 hay 3 chiêu gì đó là trận đấu kết thúc, nhưng dù sao cũng là đối chiến vượt hẳn một tầng thứ. Cha hắn trụ được qua vài chiêu như vậy đã là rất khá rồi a.
Ấy thế mà Nhàn lão chỉ cần dùng khí thế cũng đủ làm cha hắn nằm sấp. Cái này Thiên Khí cảnh là không làm được, vậy Nhàn lão đã khủng bố đến trình độ nào đây?
Diên Khánh với những người còn lại cũng kinh hãi chẳng thua kém gì Đàm Văn Giác.
Đám bọn họ bất cứ ai cũng đã từng đen đủi bị Đàm lão ít nhất một lần chỉnh đốn. Bởi vậy dám vỗ ngực tuyên bố thấu hiểu Đàm lão có thực lực đáng sợ ra làm sao.
Giờ nghe Đàm lão thú nhận bị người ta chỉnh cho không ngóc đầu lên nổi. Tin tức oanh động này quá ư doạ người, thực sự là đám bọn họ có muốn không kinh hãi cũng khó mà làm được. Hơn nữa trong lòng đồng loạt mong chờ giây phút diện kiến vị Nhàn lão gì đó kia.
Chứng kiến cả đám sắc mặt từ kinh ngạc chuyển biến sang vẻ háo hức mong chờ. Ngồi tại ghế chủ vị, Đàm lão đoán ra nguyên nhân, trong lòng vừa thẹn vừa tức.
Có điều tự mình nói ra thì phải chấp nhận mất mặt chứ biết làm sao. Cũng không thể vô lý quát mắng, thôi thì ghi sổ nợ, sẽ tính toán với đám tiểu tử này sau vậy.
Âm thầm làm ra quyết định xong, Đàm lão mới tiếp tục lên tiếng:
“Qua trận đánh vừa rồi, ta dám khẳng định Nhàn lão đầu dư thừa khả năng giải quyết tình cảnh nơi đây. Hơn nữa đám nhóc các ngươi đừng quên đệ tử của lão là chuyên gia xử lý thứ dơ bẩn. Là kẻ dạy dỗ ra, chắc chắn Nhàn lão đầu nắm giữ lại càng nhiều cách thức”
“Đàm lão đầu, ngươi nói xử lý thứ dơ bẩn là ý gì? Là muốn nói lão phu chuyên đi quét dọn rác?”
Đúng lúc này một giọng nói già nua truyền tới tai đám người ngồi trong lán. Mặc dù lời lẽ rõ ràng là đang trách móc, nhưng giọng điệu thì không có vẻ gì là tức giận.
Không ai bảo ai, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn ra hướng cửa lán.
Đập vào mắt bọn họ là một vị lão giả diện mạo hiền hoà, với mái tóc bạc trắng được búi lại gọn gàng, cùng chòm râu dài cũng thuần một màu trắng phau phau.
Thế nhưng mà trên người bận vải nâu y phục, chân xỏ guốc mộc.. cái này là bực nào phong cách?
Trường bào, chiến giáp, thần thái cao nhân đi đâu mất rồi?
Cả đám đồng loạt quay phắt lại, dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi thăm Đàm lão.
Chỉ có điều Đàm lão lúc này không để ý tới bọn họ, mà là đứng dậy chào đón Nhàn Vân Lão Nhân. Đương nhiên không thể thiếu trừng mắt trách ngược trở lại:
“Nhàn lão đầu, ngươi cái này lão thất phu chỉ biết lừa gạt. Ngọc phù vỡ nát đã được năm phút rồi mới thèm chạy tới. Cái này gọi là kịp thời cứu nguy của lão bất tử nhà ngươi?”
Chưa đầy một phút lão phu đã tới mà nói quá lên tận năm phút?
Trong đầu cấp tốc nghĩ ra biện pháp trả đũa, Nhàn Vân Lão Nhân liền nhún vai tỉnh bơ đáp lại:
“Yên tâm đi, khi nào lão gàn dở ngươi bị đánh gần chết, lúc đó lão phu sẽ cứu trợ kịp thời”
“Ngươi..” – Đàm lão ngay tức thì nghẹn họng không nói nổi ra lời.
Trước mặt đám tiểu bối mà bị chọc cho câu này, cứ phải gọi là đau thấu lục phủ ngũ tạng. Thế nhưng đánh không lại, mà chầy cối xằng bậy đáp trả thì quá mất hình tượng. Bỗng chốc Đàm lão liền rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, ức chế đến nỗi phổi trong lồng ngực muốn nổ tung.
Trưởng bối đang nói chuyện mà xen vào thì không phải phép cho lắm. Thế nhưng không thể để lão cha tiếp tục đứng đó nghẹn họng bí bách được.
Bởi vậy Đàm Văn Giác vừa cười nói, vừa đứng dậy nhường ghế:
“Nhàn lão, để lão nhân gia ngài phải vất vả một chuyến. Xin mời ngồi”
Nhàn Vân Lão Nhân liền khẽ lắc đầu, rồi vừa xua tay vừa nói:
“Trục xuất thi khí ra khỏi cơ thể các ngươi cái đã. Để lâu khéo lại phiền toái”
Dứt lời cũng không quản ý tứ của bọn họ, Nhàn Vân Lão Nhân cứ thế đưa tay lần lượt hướng Đàm lão, Đàm Văn Giác và Diên Khánh, cách không mà túm vài túm.
Cả ba người đồng loạt cảm nhận thấy cơ thể kịch liệt đau nhức. Nhưng còn chưa kịp kêu la thì đau đớn đã biến mất tiêu, thay vào đó là cảm giác thoải mái vô cùng.
Bọn họ ngước mắt nhìn liền thấy lơ lửng trên không là ba nhúm khí thể đen kịt hôi thối. Khỏi phải nghĩ cũng hiểu đấy là thi khí mà Nhàn Vân Lão Nhân vừa túm ra.
Nghĩ lại bản thân vận công cố gắng bài xuất đủ kiểu không được, người ta hời hợt túm một cái liền xong. Cả ba mặt mũi đau thương không biết để đâu cho bằng hết.
Cái này chênh lệch có phần quá thể quá đáng..
Như thể đâm thêm nhát dao vào vết thương lòng của bọn họ, Nhàn Vân Lão Nhân búng tay cái toách. Ngay lập tức ba nhúm thi khí trên không bốc cháy hừng hực.
Chỉ sau một nốt nhạc liền biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Đâm chém còn chưa kết thúc khi mà Nhàn Vân Lão Nhân hướng bọn họ và nói:
“Thi khí này cường độ khá là mạnh đây, các ngươi bó tay cũng phải. Mà ta cảm nhận thấy có hai luồng thi khí khác biệt, tình huống là như thế nào? Chẳng lẽ đào lên một ổ cương thi?”
Nghe hỏi tới cương thi, trong lán trừ Nhàn Vân Lão Nhân thì ai nấy mặt mũi cũng đều buồn bã thấy rõ.
Thởi dài một hơi, Đàm lão nét mặt đắng chát lên tiếng trả lời:
“Lần trước đám nhóc cùng với tiểu tử kia diệt cương thi trở về liền đề xuất báo cáo. Cấm Quân chúng ta lập tức cử các tiểu đội toả đi tra xét, qua đó đào móc tiêu diệt kha khá cương thi”
“Càn quét nội thành xong liền toả ra tra xét tại ngoại thành. Thế rồi tiểu đội đi tới khu vực này không thấy trở về. Mà dẫn đội là Huyền Khí cảnh, đủ để thấy tính nghiêm trọng của vụ việc”
“Vốn tưởng bọn họ đụng độ tà tu, nhưng khi ta dẫn quân tới thì nhận thấy thi khí. Sau đó lần tìm ra hố thông đạo dẫn sâu xuống dưới lòng đất, và rồi phát hiện một lăng mộ khá là lớn”