May mà gió thổi đi hướng khác, chứ thổi vào nhà thì thấy kỳ cục sao sao đấy..
“Ồ..”
Phát hiện trên mặt đất nằm một món đồ, Cao Cường ngạc nhiên khẽ hô, khua tay cách không chụp lấy.
“Hộ oản?”
Nắm món đồ trên tay, hắn mau chóng nhận ra đây là loại hình pháp khí nào. Đúng vậy, chính là một chiếc đen xì hộ oản. Xem ra được luyện chế từ tài liệu phẩm cấp không tồi.
Thực ra hắn mới phân biệt được phàm thiết và tinh thiết mà thôi. Thành ra chỉ cần xác định tài liệu thuộc cấp bậc tinh thiết trở lên liền mặc định dùng “phẩm cấp không tồi” để đánh giá.
Hộ oản bản rộng vào cỡ ba đốt ngón tay, độ dày tương đương với đồng tiền xu. Thân màu sắc đen nhánh tôn lên sự nổi bật của những đường hoạ tiết linh văn ánh hoàng kim. Toàn bộ những linh văn này nối tiếp với nhau rồi tề tụ đến một khối ngọc thạch hình thoi có màu trắng sứ.
Cao Cường chỉ mới được học linh văn loại hình công kích thuộc tính là chính, thành ra xem không hiểu đống linh văn khắc hoạ trên hộ oản có tác dụng gì.
Nhưng trong đó có một loại mặc dù chưa được học, xong hắn vẫn nhận ra được.
Cụ thể là linh văn có hoạ tiết hình đám mây, hắn vẫn gọi vui là “điện toán đám mây”. Sở dĩ gọi như thế bởi vì linh văn này là chủ đạo linh văn luyện chế không gian chứa đồ trên trữ vật giới. Thấy hoạ tiết na ná với icloud kho lưu giữ tài liệu trên mạng, liền thuận miệng gọi vậy cho vui.
Chỉ là “điện toán đám mây” này nhìn kỹ thì hơi khác so với trên trữ vật giới thì phải. Có nên tích cái huyết nhận chủ? Mà thôi, để mai mang đến cho sư phụ thoáng kiểm tra cái đã.
Nghĩ liền làm, Cao Cường đem cất vào trữ vật giới rồi về nhà tu luyện.
---
Sáng hôm sau, Cao Cường chạy tới Nhàn Vân Các sớm hơn thường lệ nửa giờ.
Vào đến phòng ăn, thấy Nhàn Vân Lão Nhân đang ngồi ăn sáng. Hắn chạy tới ngồi xuống bên cạnh, đưa ra chiếc hộ oản và nói:
“Sư phụ, chiến lợi phẩm tối qua. Lão nhân gia ngài nhìn xem có phải pháp bảo không gian?”
Húp một thìa nước phở, Nhàn Vân Lão Nhân liếc mắt một cái, gật đầu đáp:
“Là loại hình chứa được sinh mệnh thể hẳn hoi, nhưng không gian bên trong quá nhỏ hẹp. Cũng chỉ có cái đám chuyên ôm ấp sâu bọ mới ham hố món đồ này”
Chẹp, còn tưởng vớ được bảo vật quý giá rồi đâu. Đúng là đồ đoạt được của dế nhũi có khác, quanh đi quẩn lại chỉ là thứ hủi lậu. Cao Cường tiếc nuối dò hỏi:
“Vậy giờ tính sao sư phụ? Đem hoà tan rồi tái chế chứ nhỉ?”
Nhàn Vân Lão Nhân xì xụp nốt bát phở dang dở, dùng khăn lau sạch miệng rồi mới lên tiếng:
“Để sư phụ cải tạo một chút. Sau ra ngoài lang bạt, ngươi liền có chỗ để tiểu miêu trú ẩn khi khẩn cấp”
Cũng đúng đấy, sau này ra ngoài tất nhiên phải đưa theo Lão Hổ. Không thể lúc nào cũng ôm nó khư khư trong lòng, có pháp bảo liền sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Đem hộ oản giao cho sư phụ xong, Cao Cường tranh thủ xin phép:
“Sư phụ, có gì lát nữa ta hộ tống Trung ca đi thu dọn đồ đạc một chuyến”
Sớm đã có tính toán từ trước, Nhàn Vân Lão Nhân liền xua tay đáp:
“Ngươi ăn sáng rồi cứ theo lịch trình rèn luyện. Tiểu Lực sẽ theo giúp Tiểu Trung một chuyến”
Thực ra cũng đâu có gì để mà phải lo lắng, Cao Cường chẳng qua nghĩ phụ giúp chuyển đồ sẽ nhanh gọn hơn nhiều thôi. Biết có Lực ca theo giúp vậy được rồi.
Đúng lúc này Tống Đại Lực bưng một bát phở to bự chảng, đem đặt xuống bàn trước mặt Cao Cường, rồi cười ha hả thúc dục nói:
“Tiểu Cường, mau ăn rồi nói cho ca cái cảm nhận xem nào”
Nhìn nhìn Tống Đại Lực tạp dề ngang hông, Cao Cường cười đùa nói:
“Lực ca, ta thấy ngươi hợp với mở hàng ăn hơn là buôn bán dược liệu đấy”
Liên tục xua tay lắc đầu, Tống Đại Lực vẻ mặt nghiêm nghị giảng giải:
“Ca ưa thích nấu ăn, nhưng là ưa thích nấu cho người thân của mình ăn. Chứ ca không rảnh trứng đi phục vụ đám người ngoài”
Nhàn Vân Lão Nhân ngồi một bên thở dài, mặt nhăn khá là bất đắc dĩ:
“Trước đây ta cũng nói với hắn nếu thích thì cứ mở cái hàng ăn. Tiểu tử này liền khóc lóc hỏi ta có phải muốn đuổi cổ hắn không?”
Cao Cường có cảm giác sư phụ hình như còn muốn bồi thêm câu “bà mẹ nó”. Có điều vì giữ gìn thể diện nên mới không văng ra á.
---
Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
Cao Cường kéo vòi nước ra sân tưới cây theo nhiệm vụ sư phụ giao cho.
Hắn vẫn luôn coi công việc nhẹ nhàng này như thể bước khởi động trước khi xuống tầng hầm liều mạng với đám mộc nhân khốn nạn.
“E.. Ò.. E.. Í.. E.. Ò.. E..”
Bỗng dưng bên tai hắn nghe thấy tiếng còi hú của loại xe chuyên dụng kêu réo ầm ĩ. Vốn tưởng là có xe cứu hoả chạy ngang qua đây.
Thế nhưng một lúc sau, hắn để ý kỹ thì thấy hình như chiếc xe có lắp đặt còi hú inh ỏi này dừng đỗ trước cửa Nhàn Vân Các thì phải á?
Nhàn Vân Lão Nhân cứ như ma hiện thân ở giữa sân, đối với hắn xua tay nói:
“Ngừng đi, có người Cấm Quân tới”
Cấm Quân tới? Lũ thần kinh, hú còi không thấy điếc tai? Cao Cường khoá lại vòi nước đem đi cất, thuận tiện thầm mắng vài câu.
Khi hắn trở lại ngoài sân, liền thấy được cái bản mặt ngốc tử của gã cao lớn Hoàng Đại Hùng, cùng với cái dáng vẻ rụt rè của gã Diên Lộc. Cứ tưởng tai to mặt lớn nào của Cấm Quân đến diện kiến sư phụ, không ngờ lại là người quen.
Đúng lúc này Nhàn Vân Lão Nhân đối hắn nói:
“Có vụ án cần tới ngươi hỗ trợ. Cụ thể thế nào các ngươi nói cả nhau đi”
Mang theo nghi hoặc, Cao Cường quay sang hỏi Diên Lộc:
“Vụ án gì vậy? Lại phát hiện quỷ hồn sao?”
Đưa tới một tập hồ sơ, Diên Lộc thuận tiện giảng giải:
“Thời gian trước một ngôi làng ở ngoại thành bùng phát bệnh dịch. Bên quan phủ cho tiến hành cách li, có điều bên Y Tế đã làm đủ mọi cách mà không tài nào tìm ra nguyên nhân, càng không có cách chữa trị. Vụ việc mới được báo cáo tới Cấm Quân ba ngày trước”
“Y sư của Cấm Quân chạy tới phối hợp chữa trị nhưng cũng chỉ cầm chừng, không giải quyết được dứt điểm bệnh tật. Tuy nhiên qua đó điều tra ra trong phạm vi ngôi làng tà khí vô cùng nồng nặc. Nguyên nhân dịch bệnh lây lan chính là thông qua bầu không khí”
Lật mở tập hồ sơ, ghi chép bệnh án đọc không hiểu nên Cao Cường auto bỏ qua. Hắn chỉ chăm chú quan sát những tấm ảnh chụp dấu hiệu trên cơ thể của những người bị nhiễm bệnh, cùng với những ảnh chụp bao quát một vài góc độ không gian trong ngôi làng.
Diên Lộc một bên quan tâm vội hỏi:
“Có nhìn ra được gì sao?”
Cao Cường nghi hoặc nhíu mày:
“Gân đen nổi khắp cơ thể, bệnh nhân sụt cân nhanh chóng, lại trong trạng thái vô lực nửa tỉnh nửa mê, đây là dấu hiệu nhận biết Phiến Quỷ đang tác quái. Thế nhưng đây chỉ là loại quỷ hồn yếu nhược, muốn trị bệnh cũng không khó. Cấm Quân không giải quyết được thì kể ra quá kỳ lạ rồi”
Nhàn Vân Lão Nhân hiếu kỳ xen vào hỏi:
“Trị như thế nào? Dược thuỷ sao?”
Cao Cường lật tay từ trữ vật giới lấy ra một tấm bùa:
“Chỉ bằng Thanh Khí Phù thôi sư phụ, một loại phù lục trung cấp”
Nhàn Vân Lão Nhân cách không chộp lấy, rồi ngắm nghía tầm phù lục xếp thành hình đoá hoa sen này. Xem chán chê liền tháo mở để quan sát linh văn đồ án.
Tiên sư cha nhà nó, tháo xong không xếp lại được, Nhàn Vân Lão Nhân thầm mắng một câu. Cố giữ dáng vẻ thản nhiên, ném trả lại cho hắn và phân tích:
“Đúng là linh văn chỉ ở trình độ trung cấp. Có điều trong chiến đấu thì loại phù lục dạng này quá vô dụng, từ lâu đã chẳng ai buồn để ý. Có bị thất truyền cũng phải thôi”
Vừa đem xếp lại thành hình, Cao Cường vừa cười ha hả nói:
“Ta luyện chế ra cũng toàn để ném trong nhà cho sạch. Bầu không khí thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều so với khi dùng Tịnh Hoá Phù thanh tẩy. Nói chung không tệ lắm”
Tìm được cơ hội để lên tiếng, Hoàng Đại Hùng làu bàu dò hỏi:
“Xếp cái gì đơn giản không được sao? Ta thấy ngươi thao tác quá lằng nhằng rắc rối”
Có hơi ngại ngùng, xong Cao Cường vẫn thẳng thắn nói ra:
“Thực ra ta cũng không nắm rõ nguyên lý. Chỉ biết rằng khi thử nghiệm gấp thành loại hình khác, linh văn chồng chéo đứt đoạn, phù lục vì thế mà mất luôn tác dụng”
“Haha” – Nhàn Vân Lão Nhân vuốt râu, thể hiện ra trí thức uyên thâm:
“Sở dĩ kiểu dáng loại hình bị bó buộc, bởi liên quan tới phương diện tính biểu tượng. Lấy ví dụ ngay từ tấm Thanh Khí Phù này đi, ý nghĩa nhân văn ta là không nói đến. Nhưng hoa sen từ xưa tới này vốn là biểu trưng cho sự tinh khiết và thanh tao. Cổ nhân vận dụng tạo hình đoá hoa sen để sáng tạo ra Thanh Khí Phù, có thể nói là không gì thích hợp hơn”
Cao Cường không rõ lắm sư phụ chém có chuẩn, hay là còn phải chỉnh.. Bởi vì Hoả Cầu Phù tạo hình là phi tiêu đấy nhé, lạc quẻ với hoả cầu hoả diễm cứ phải gọi là 100%.
Chỉ là cái này mặt mũi, có gì thầy trò nói riêng thôi.
Hoàng Đại Hùng không quá hiểu ý tứ mà Nhàn Vân Lão Nhân giảng giải. Nhưng nghe xong hắn trong lòng có điểm phi thường tò mò, cười cười ngờ nghệch hỏi:
“Nhàn lão, vậy vì sao phải gấp thành hình như vậy? Chứa đựng kỳ diệu sao?”
Nhàn Vân Lão Nhân mỉm cười, vuốt vuốt chòm râu nói:
“Phù Lục gấp xếp thành hình thực ra là tầng thứ thấp nhất của Phù Bảo. Mà phù bảo uy lực phi thường khủng bố, không thua kém so với pháp bảo là bao. Thế nhưng phải luyện chế theo tạo hình quy chuẩn, chứ cố tình làm theo sở thích cá nhân, tuy vẫn sử dụng được nhưng uy năng giảm đi nhiều”
Phù Bảo?
Cao Cường cũng đã đọc tới cụm từ này trong Tu Tiên Bí Sử. Có điều chỉ là tiểu tiết đi kèm theo mẩu truyện kể về chiến tích của một vị tu sĩ trời ơi đất hỡi nào đó mà thôi. Cho nên đến hiện giờ được nghe sư phụ giảng giải, khái niệm phù bảo trong hắn mới ít nhiều giảm bớt đi sự mơ hồ.
Có lẽ Cao Cường và Diên Lộc, đều hứng thú dạt dào với phù bảo.
Nhưng cao lớn Hoàng Đại Hùng thì không, hắn vẫn thích quyền đầu mà nện hơn. Thành ra ngốc tử này nghe xong liền gãi gãi đầu mà cười nói:
“Quá lằng nhằng, ta nghĩ hiện giờ nên chạy đi giải quyết án vụ thì hơn”
Nhàn Vân Lão Nhân: “…”
Cao Cường: “…”
Vò vò vị trí mi tâm một hồi, Diên Lộc ngại ngùng đối Nhàn Vân Lão Nhân nói:
“Nhàn lão, tình huống nơi kia đúng là gấp gáp, chúng ta xin phép cáo từ. Ngày sau có dịp xin được tới vấn an làm phiền lão nhân gia ngài”