Mục lục
Dương Gian Phán Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu điều kiện cho phép thì Cao Cường rất muốn được hỏi người anh em Tạo Hoá là tại sao nữ nhân lại có thể lật mặt nhanh đến như vậy?

Nửa giây trước còn lạnh như băng..

Nửa giây sau đã ngượng ngùng e thẹn..

Nữ nhân cứ nắng mưa thất thường kiểu này thì bố ai mà chiều được.

Nghĩ đi nghĩ lại Cao Cường liền cảm thấy đến hiện tại còn độc thân cẩu chưa hẳn đã là chuyện gì xấu.

Mà thôi, không nên lãng phí thời gian vào việc suy nghĩ vớ va vớ vẩn. Ngạ Quỷ còn đang ngây ngốc ngồi đó chờ bị xử lý đây này.

Bởi vậy Cao Cường liền xua tay ý tứ Đào Thu Hồng không cần câu nệ.

Xong xuôi hắn ngồi xổm xuống, mau chóng từ cặp xách lôi ra mấy món đồ vật đông tây.

Trong đó có mười cây nến tự chế màu đen nhánh, một hộp chứa chu sa dịch, một cây bút lông sói.

Tiếp theo là một tấm phù xếp thành hình cây kiếm, lâu lâu loé lên thứ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.

Sau cùng là một chai thuỷ tinh, bên trong đựng thứ nước xám xịt đục ngầu không sai biệt nước cống.

Thấy mấy món đồ này “Đào Thế Mạnh” không gầm gừ mắng chửi nữa, thay vào đó là nhìn hướng Cao Cường với một nụ cười vô cùng thân thiện và nói:

“Huynh đệ, chúng ta không thù không oán, cần gì phải làm tuyệt như vậy. Có đem ta tống cổ về Âm Phủ thì ngươi cũng có được cái gì đâu. Không bằng chúng ta hợp tác làm ăn thế nào? Đừng thấy ta yếu ớt mà lầm tưởng, ta có thể chiếm xác đám nhà giàu, giúp ngươi đoạt hết tài sản, hợp lý không?”

“Hừ..” – Cao Cường còn chưa lên tiếng, Đào Thu Hồng đã làm ra phản ứng rồi.

Chỉ thấy nàng ta lần nữa chạy xồng xộc tới trước mặt “Đào Thế Mạnh”, rồi vừa mắng chửi, vừa vung tay vả vào mặt hắn cứ đôm đốp:

“Này thì hợp lý này. Chát..”

“Thứ đồ hư hỏng gì đâu này. Chát..”

“Không mau cút khỏi thân thể đệ đệ ta. Chát..”

“Lại còn dám có ý đồ xằng bậy này. Chát.. Chát.. Chát..”

Đang sửa soạn đồ đạc, chứng kiến cảnh này Cao Cường không khỏi ngán ngẩn mà lên tiếng hỏi:

“Ta nói này, thường ngày đệ đệ ngươi khó ở lắm hay sao mà giờ tranh thủ đánh hắn ghê vậy?”

Câu hỏi không khác gì lời cảnh tỉnh, khiến Đào Thu Hồng khẽ rùng mình, ngay lập tức ngừng tay.

Chỉ có điều cũng đã muộn, bởi vì khuôn mặt “Đào Thế Mạnh” lúc này có thể nói là thê thảm vô cùng.

Ngạ Quỷ chiếm lấy cơ thể rồi ăn uống no say nhưng chưa kịp tăng cân đâu. Khuôn mặt vốn gầy gò xương xẩu là thế, sau một hồi ăn liên hoàn vả liền béo múp míp.

Từ hai bên gò má, cặp mắt, mũi, miệng, đâu đâu cũng sưng tím.

Khốn khổ hơn nữa là máu mồm máu mũi chảy ra lênh láng đỏ lòm.

Ngạ Quỷ phi thường muốn tố khổ, đáng tiếc là môi bị tát cho sưng vù. Thành ra mở miệng để nói lại chỉ phát ra được những âm thanh ngọng ngịu chẳng ai nghe hiểu được gì.

Đào Thu Hồng cũng không khá khẩm là mấy, tát người thì nhiệt tình lắm. Giờ thì hay rồi, chân tay xoắn quẩy run cầm cập. Nhìn là biết nàng ta đang lo sốt hết cả vó rồi đây mà.

Định mặc kệ nàng ta mà thấy có chút tội nghiệp, Cao Cường đành nhỏ giọng nói một câu:

“Chút thương tổn ngoài da mà thôi, chỉ một hai ngày sẽ bình phục, không cần phải lo lắng”

Tuy nhiên Đào Thu Hồng sắc mặt không có tốt lên là mấy. Sau khi ngắc ngứ gật đầu đáp lại, nàng ta lầm lũi trở về đứng ở vị trí cũ.

Cao Cường là đến diệt quỷ, không phải để dỗ dành ai cả. Nàng ta có khóc lóc như phụ mẫu qua đời cũng chẳng can hệ gì hắn.

Bởi vậy khuyên nhủ một câu xong hắn liền mặc kệ, đem tinh thần tập trung vào việc bày trí đồ vật ra.



Đầu tiên là đem mười cây nến bố trí thành một vòng tròn xung quanh “Đào Thệ Mạnh”.

Sau đó là nhúng bút lông vào chu sa dịch đã pha chế sẵn từ trước. Rồi cứ thế đưa bút vẽ ra từng đường thẳng dưới sàn nhà.

Những đường thẳng này cũng không phải vẽ bừa bãi, mà chúng vừa khéo đem kết nối mười cây nến đen đúa kia lại với nhau.

Không khó để nhận ra những đường thẳng kết nối hình thành biểu tượng ngôi sao mười cánh, với mỗi đỉnh là một cây nến.

Cao Cường tiếp tục đưa bút vẽ thêm đường viền vòng tròn phía bên ngoài, đem công đoạn này hoàn tất.

Tử Tinh Tru Tà Đăng.

Trận đồ có cái tên gọi nghe oai như cóc tía.

Xong thực tế chỉ có thể diệt sát đám quỷ hồn sâu bọ dạng như Ngạ Quỷ.

Cũng không thể đòi hỏi gì nhiều, bởi vì đây thực tế thì chỉ là phiên bản đơn giản hoá một cách triệt để từ Tử Tinh Tru Tà Đăng chính phẩm mà thôi.

Bản chính bố trí từ mười ngọn bảo đăng pháp khí, chẳng cần vẽ vời đường vân chu sa chi cho mệt. Cứ bày ra và kích hoạt là tự kết nối được luôn.

Bản đơn giản hoá này thì dùng có mười ngọn nến. Luyện chế ra từ một lô một lốc các thứ thảo dược rẻ tiền, kèm với vài giọt máu của Cao Cường.

Đã vậy lại còn không thể tái sử dụng, cứ châm lửa thắp lên, dùng không hết cũng đành đem vứt bỏ.

Nhìn chung phí tổn không quá lớn, luyện chế cũng dễ dàng. Có hiệu quả tiêu diệt quỷ hồn là tốt lắm rồi, Cao Cường hắn không có đòi hỏi gì nhiều.

“Xoẹt..”

“Phừng.. Phừng.. Phừng..”

Quẹt một que diêm, Cao Cường mau chóng thắp cháy toàn bộ mười ngọn nến.

Nhìn màu sắc đen bẩn là vậy, xong khi cháy lên thì những ngọn nến này lại toả ra mùi hương thảo mộc khá là thơm, hít vào thấy vô cùng dễ chịu.

Có điều đó là cảm nhận của Cao Cường với Đào Thu Hồng mà thôi.

Chứ còn Ngạ Quỷ dưới lốt “Đào Thế Mạnh” thì không thoải mái một chút nào.

Hay nói đúng hơn là khi toàn bộ mười ngọn nên cháy lên, “Đào Thế Mạnh” liền luôn miệng rít gào, kèm với đó còn có dãy dụa phi thường dữ dội.

“Khè.. Khè..”

“Cạch.. Cạch.. Cạch..”

Nhìn tình huống này, Đào Thu Hồng rốt cuộc không nhịn được tò mò mà mở miệng ra hỏi:

“Ta có chút sợ. Ngươi có thể cho ta biết hắn đây là làm sao không?”

Cao Cường vân vê tấm phù lục trong tay, ngắn gọn mà trả lời:

“Vì nhận ra ta muốn diệt nó một cách triệt để”

Đào Thu Hồng càng thêm tò mò mà hỏi:

“Diệt triệt để là sao?”

Cao Cường bất đắc dĩ tiếp tục trả lời:

“Sau khi bị trục xuất ra khỏi cơ thể đệ đệ ngươi. Nó sẽ ngay lập tức bị những ngọn nến này thiêu rụi. Đồng nghĩa sẽ triệt để biến mất khỏi thế gian này, như chưa từng có sự tồn tại”

Cảm thấy nói vậy chưa đủ, Cao Cường liền bổ sung thêm:

“Giả sử ta không xuất hiện, nó đem linh hồn tỷ đệ các ngươi cắn nuốt. Như vậy tỷ đệ ngươi sẽ không còn cơ hội xuống Âm Phủ gặp cha mẹ. Giờ thì hiểu triệt để biến mất là gì rồi chứ?”

“Nha..” – Đào Thu Hồng chép miệng gật đầu, ra điều đã hiểu ý tứ của hắn.

Thấy vậy Cao Cường liền tiếp tục công đoạn tiếp theo, đó là quán thâu chân khí, đem kích hoạt tấm phù hình thanh kiếm trong tay.

Ngay tức thì tấm phù toả ra thứ ánh sáng vàng nhạt. Đưa tay chạm vào có cảm giác như đang nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời.

Tịnh Hoá Phù.

Công dụng của loại phù lục này là khá nhiều. Xong hiệu quả lớn lao nhất thì phải kể tới khả năng thanh tẩy tiêu trừ uế khí tà khí.

Mặc dù đã sớm luyện chế ra Tịnh Hoá Phù, xong Cao Cường mới chỉ dùng vào việc thả trong phòng trọ để đuổi chuột đuổi gián.

Phải đến hôm nay mới có đất cho Tịnh Hoá Phù bộc lộ ra oai phong.

Mục đích của Cao Cường là vừa mau chóng trục xuất Ngạ Quỷ, vừa đảm bảo cơ thể nạn nhân không gặp phải những thương tổn.

Muốn được như vậy thì phải dùng tới biện pháp hai mặt giáp công.

Phải thẳng thắn một điều, cho tới trước khi Cao Cường kích hoạt Tịnh Hoá Phù, trong lòng Đào Thu Hồng phần lớn vẫn là ngờ vực.

Đầu tiên đệ đệ của nàng điên điên khùng khùng. Khoa học có thể nhận định bằng một vài căn bệnh, ví dụ như đa nhân cách chẳng hạn.

Tiếp theo gã thần bí này bày nến với vẽ vời dưới sàn nhà. Đào Thu Hồng dễ dàng liên tưởng tới đám giáo phái tà đạo chuyên lừa đảo.

Thế nhưng tâm tư ngờ vực chỉ tồn tại được tới khi thanh kiếm bé xíu bằng giấy kia toả sáng.

Thứ ánh sáng ấm áp cực kỳ dễ chịu.

Và nếu như chỉ có mỗi ánh sáng mà thôi. Thì khoa học vẫn giải thích được, đây là chiêu trò phù phép hỗn hợp các loại hoá chất nào đó mà thành.

Có điều gã thần bí vừa đem thanh kiếm giấy dán lên lồng ngực của đệ đệ. Trong nháy mắt “Đào Thế Mạnh” liền làm ra phản ứng vô cùng dữ dội.

Vừa ra sức dãy dụa, vừa kêu gào thảm thiết.

Chắc chắn đang phải nếm trải cảm giác đau đớn vô cùng lớn.

Và diễn biến tiếp theo thì Đào Thu Hồng dám khẳng định cho dù có là cao thủ từng nhận giải Nobel Khoa Học cũng không thể nào mà giải thích được.

Bởi vì từ cơ thể “Đào Thế Mạnh” toát ra làn khói đen tanh tưởi hôi hám.

Và bởi vì từ cơ thể “Đào Thế Mạnh”, hiện lên bóng một con quái vật trông vô cùng đáng sợ.

Quái vật đang dãy dụa kịch liệt để bám trụ lại trong cơ thể của Đào Thế Mạnh. Nó nhe nhởn hàm răng sắc nhọn, rít gào ra thứ âm thanh lanh lảnh, nghe mà ớn lạnh cả người.

Chỉ dựa vào vài món đồ lôm côm mà tạo ra được hình ảnh sống động hơn cả phim 3D chiếu rạp thế này. Thì đám làm phim nổi tiếng trên thế giới nên giải nghệ về quê được rồi đó.

Sự thật về chuyện Đào Thế Mạnh bị quỷ nhập đã hiển hiện ra trước mắt. Chút ngờ vực còn sót lại trong lòng lập tức tan biến, thay thế vào đó là cảm giác vui mừng khi thoát nạn.

Được chứng kiến những điều không tưởng, đối với Đào Thu Hồng mà nói thì hôm nay có ý nghĩa vô cùng trọng đại. Bởi nó là ngày mà thế giới quan trong nàng sụp đổ tanh bành.

Thế nhưng khi nhìn về hướng người thần bí đang lúi húi cứu chữa cho đệ đệ.

Sự vui mừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Đào Thu Hồng ngay tức khắc biến chuyển thành nghiêm túc.

Nhìn chung thì những việc diễn ra ngày hôm nay là rất khó để một người bình thường có thể tiếp thu nổi.

Đến bản thân nàng là người nợ ơn của hắn, mà khi nhìn về hắn, trong lòng nàng nhiều hơn lại là sự sợ hãi. Nhiều đến nỗi lấn át cả sự cảm kích và lòng biết ơn.

Vậy thử hỏi khi những người xa lạ khác biết được đến sự tồn tại có phần quá đặc biệt là hắn. Họ sẽ còn thấy sợ hãi và dè chừng nhiều đến nhường nào nữa đây?

Nàng rốt cuộc đã hiểu lý do vì sao hắn phải che đậy diện mạo.

Và nàng cũng đủ thông minh để hiểu rằng không nên mở miệng hỏi quá nhiều. Những gì đã nhìn thấy ngày hôm nay, cũng như sự tồn tại của hắn, nàng phải đem chôn thật sâu vào tận trong đáy lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK