Vừa mới khẽ vận công một cái, cơ thể hắn đã như một cỗ máy hút siêu cấp vậy. Đem lôi hệ linh khí từ bốn phương tám hướng hấp dẫn tới nơi đây, chớp mắt đã ngập tràn gian phòng.
Lôi hệ linh khí nồng đậm đến nỗi khiến thi thoảng lại vang lên những âm thanh mát sát trong không khí. Nhìn kỹ sẽ phát hiện đồ đạc khắp phòng bắt đầu có hiện tượng bị tích điện.
Không chỉ có vậy.
Khi nhìn tới Cao Cường liền thấy được cảnh tượng còn kinh hoàng hơn.
Bao phủ bên ngoài cơ thể hắn, ngang dọc chằng chịt bởi những tia chớp lôi điện. Chúng giống như những đầu mãng xà hung tợn liên tục va đụng vào nhau, toé ra những tia lửa điện trông khá doạ người.
Nhưng đó chỉ là người ngoài nhìn vào thì thấy e ngại như vậy.
Chứ bản thân Cao Cường là người trong cuộc, lúc này lại đang thoải mái vô cùng.
Để mà nói thì lôi điện bao phủ đem cho hắn cảm giác giống như đang được ngâm mình trong dòng suối nước nóng vậy. Bao nhiêu căng thẳng mệt nhọc, phút chốc liền bị xua tan hoàn toàn.
Cũng may tinh thần lực không phải dạng quá yêu nhược, nên hắn vẫn còn giữ được đầu óc tỉnh táo. Chứ thiếu chút đã bị cái cảm giác thư thái lâng lâng này làm cho lăn ra ngủ gật luôn rồi.
Đáng tiếc rằng cái giây phút thoải mái này cũng không kéo dài được bao lâu.
Chỉ sau mười phút tu luyện bằng Vô Thượng Lôi Kinh, kinh mạch của hắn liền ăn không tiêu được nữa. Cao Cường dù vạn phần không muốn thì cũng đành phải tạm dừng việc tu luyện ở đây.
Lúc trước có thể ngồi hơn 2 giờ hấp thu linh khí, hiện tại chỉ được 10 phút. Với cái tốc độ hấp thu linh khí nhanh gấp hơn chục lần, đủ để thấy Vô Thượng Lôi Kinh bá đạo như thế nào rồi đấy.
Tất nhiên khi mà cường độ thể chất của hắn đạt được tới trình độ ngày càng cao hơn nữa, thì thời gian mỗi lần ngồi xuống tu luyện cũng sẽ kéo dài ra được hơn nhiều.
Cao Cường lúc này cũng phần nào hiểu được vì sao Vô Thượng Lôi Kinh lại hướng tới kiêm tu toàn diện. Chỉ có thể chất cương đại, dùng nó tu luyện mới không uổng phí a.
Ngoài sự trợ giúp để hắn có được tốc độ hấp thu linh khí nhanh đến chóng mặt, thì Vô Thượng Lôi Kinh còn đem chân khí mà hắn tích luỹ những ngày qua tinh lọc một lần.
Việc này khiến lượng chân khí tích luỹ trong đan điền của hắn bị giảm bớt đến chín phần mười.
Thế nhưng cũng nhờ đó mà chân khí của hắn lúc này bắt đầu bộc lộ ra tính chất cuồng bạo bá đạo mà lôi điện chi lực phải có. Chứ không còn vô vi vô vị như trước nữa.
Cao Cường dám chắc khi hắn thi triển võ kỹ, lực sát thương tạo ra sẽ khủng bố hơn nhiều. Đương nhiên đi kèm với đó còn có tốc độ mọi mặt cũng gia tăng một mảng lớn.
Mặc dù chân khí tích luỹ bị giảm bớt đáng kể, nhưng cũng qua quá trình tinh lọc mà có thứ biến lớn hơn.
Đó là mầm mống tiên căn đang lặng lẽ phiêu phù tại trung tâm không gian đan điền.
Khi trước nó chỉ nhỏ như hạt bụi, không kỹ tính có khi chẳng nhìn ra. Hiện tại thì nó lớn cỡ sợi tóc, có hình dáng là một tia chớp mang màu tử hắc, thi thoảng loé lên ánh hoàng kim lấp lánh.
Giống như một đầu hung xà đang bị giam cầm, nó liên tục vặn vẹo, thể hiện ra bộ mặt vô cùng dữ tợn.
Bảo sao gã quỷ Bạch Lãnh kia lại nói tiên căn của hắn có vấn đề.
Nhìn cái bộ dáng quằn quại hung tợn thế này, kẻ đui mù cũng biết nó không phải là thứ đồ gì tốt rồi.
Và có vẻ như tu luyện bằng Vô Thượng Lôi Kinh, giúp thứ đồ quỷ này đang phát triển phi thường nhanh chóng đây. Dám chắc Cao Cường mà không nỗ lực để rồi sớm ngày đạt tới Nguyên Anh kỳ như Bạch Lãnh nhắn nhủ, thì sẽ thực sự bị nó nuốt chửng cũng chưa biết chừng.
Tóm lại thì lo lắng nhiều cũng chẳng ích lợi gì, thà dành thời gian chăm chỉ tu luyện còn hơn.
Ngoài sự biến đổi của tiên căn, khi nội thị đan điền, Cao Cường còn phát hiện tín vật Phán Quan thế quái nào cũng đã chạy vào trong đan điền của hắn ngây ngốc luôn rồi.
Không hiểu lắm vì sao nó lại làm cái việc này, có điều nó chui vào đây cũng tốt. Chứ mỗi lần ra đường phải đeo găng tay để mà che đậy thì kể ra nhìn có hơi ngớ ngẩn.
Mà theo những gì được truyền đạt thì thứ này không phải để trưng cho đẹp mắt thôi đâu. Thế nhưng vẫn còn một thử thách nữa thì Cao Cường mới thực sự làm chủ được nó.
Chó chết ở chỗ thử thách cái khỉ khô gì thì vẫn còn là một dấu hỏi to đùng. Càng chó chết hơn khi mà một chút gợi ý nho nhỏ bằng cọng lông thôi, hắn cũng không được cho.
Thà rằng muốn hắn đi giết người cướp của thì cứ nói thẳng mẹ nó ra cho nhanh. Đằng này lại cứ úp úp mở mở như mèo dấu cứ.., quá chọc người cảm thấy khó chịu.
Mang tiếng là một tổ chức lớn siêu cấp, mà Âm Phủ lại cứ làm việc với cái kiểu dây dưa lằng nhằng không dứt khoát. Thành thật mà nói thì Cao Cường bắt đầu mất dần đi sự hứng thú được làm chủ cái tín vật Phán Quan này luôn rồi.
Trước mắt những gì do tu luyện bằng Vô Thượng Lôi Kinh đem lại, đã nắm được không sai biệt lắm. Hắn liền chuyển sang xem xét những kiến thức truyền thừa khác.
Một cuốn thư tịch với cái tiêu đề “Tu Tiên Bí Sử”, đọc qua giới thiệu thì có thể thấy đây là một cuốn bách khoa toàn thư, giúp người đọc có cái nhìn cận cảnh hơn về con đường tu hành.
Trong đó bao gồm rất nhiều kiến thức bổ ích, phải kể tới như là các mốc cảnh giới tu vi cùng với mô tả tương quan. Rồi thì thuật pháp cùng với ngọn nguồn xuất xứ của chúng.
Kiến thức cũng là một loại sức mạnh, Cao Cường nhất định phải đọc, chỉ có điều chưa phải vào lúc này.
Bởi vì tiếp theo đó còn có một cuốn thư tịch nữa, và đây cũng là thứ sau cùng mà hắn có thể xem được.
[Nhập Môn Thuật Pháp]
Chiêu Hồn Chú Lễ, Truy Hồn Phù Chú, Phục Ma Quyền Ấn, Thanh Tâm Điểm Huyệt …
Cuốn thư tịch này mà ném cho đám thần côn đạo sĩ học tập, sau đó đi hành nghề cúng lễ ma chay thì chuẩn không bao giờ phải chỉnh nữa luôn đây.
Hắn vô cùng mong chờ vào những thể loại thuật pháp như phi đao gió, bắn hoả cầu, phun nước gì đó cũng được. Thế nhưng mà chẳng tìm thấy đâu cả.
Truyền thừa kiểu này là muốn Cao Cường hắn phải chú tâm học những thứ liên quan tới bắt ma bắt quỷ đây mà. Có gì thì phải học nấy thôi chứ biết làm sao.
Cuộc sống là như thế đấy, đôi khi phải biết cách chấp nhận.
Cho nên vẫn cứ là Ok đi.
Chuông đồng hồ báo thức vang lên, báo hiệu đã gần bốn giờ sáng.
Cao Cường vì thế không có thời gian để tiếp tục xem thêm những kiến thức mới mẻ này nữa. Hắn mau chóng sửa soạn quần áo này nọ, rồi xuống lấy xe ra để đi làm.
Trước khi tới cửa hàng làm việc thì phải lót dạ gì đó cho ấm bụng cái đã. Cho nên vừa chạy xe tới cổng tây của chợ, hắn liền dừng lại rồi ghé vào quán bún mọc.
“Tiểu Cường, ngồi bên này a” – Trùng hợp thay Cửu ca cũng đang ăn sáng ở quán bún này. Gã nhìn thấy Cao Cường tiến vào vội lớn giọng mà gọi hắn.
Cửu ca hô hào ầm ĩ để Cao Cường xấu hổ đừng hỏi, thế nhưng giờ mà ngó lơ thì gã còn hò hét ầm ĩ hơn nữa. Bất đắc dĩ hắn đành tiến lại gần rồi ngồi xuống.
Đương nhiên không thể thiếu cau mày quay sang trách mắng một phen:
“Cửu ca, ngươi khống chế cái miệng một chút, cứ gào thét như thế thì ra cái thể thống gì?”
Cửu ca cười xoà chẳng quan tâm mà đáp:
“Ôi dào, hơi đâu để ý chuyện vặt vãnh. Làm chén rượu cho ấm người chứ hả?”
Cao Cường nghe mà muốn ngã ngửa, ngán ngẩm lắc đầu:
“Mùa hè chứ mùa đông quái đâu mà làm chén ấm người? Ngươi uống đi, ta không dùng”
Cửu ca cũng không có nài ép, khẽ nhấp một ngụm rượu rồi nói:
“Tối qua ta loáng thoáng nghe thấy lão bản đang tính nhờ ngươi việc gì đó, chuẩn bị tâm lý đi a”
Cao Cường mặt thoáng lên vẻ phẫn nộ:
“Hừ, ta còn chưa tìm Bình thúc tính sổ vụ Huyền tỷ đâu. Nhờ việc? Đừng có mơ ta làm giúp”
Bản thân cũng là một đối tượng có liên quan, cho nên Cửu ca ngay lập tức im re không nói thêm lời nào. Gã sợ lỡ mồm một cái, lại bị Cao Cường kẹp cổ nữa thì quá mất mặt rồi.
Rất nhanh hai người dùng xong bữa sáng, để nhận lỗi nên Cửu ca đứng ra thanh toán tiền. Có bát bún mà thôi, cũng chẳng đáng là bao nên Cao Cường không từ chối.
Tới cửa hàng, Cao Cường cũng không vội đi hỏi xem Bình thúc cần nhờ cái gì. Mà hắn xắn lên tay áo, trước tiên hoàn thành công việc bốc dỡ hàng hoá của mình cái đã.
Thực ra hắn đây là cố tình để Bình thúc phải tự thân ra gọi, qua đó gỡ gạc chút ấm ức cho bản thân. Nào ngờ vị đại lão bản này cứng cựa lắm, chẳng thèm mò ra ho lấy một câu.
Cuối cùng để duy trì định luật bảo toàn tiền lương, Cao Cường đành mang theo bộ mặt buồn bực mà đi vào bên trong cửa hàng.
Để rồi nhìn thấy Bình thúc thong thả ngồi đó uống trà, hắn lại càng buồn bực hơn gấp bội.
Bình thúc gừng càng già càng cay, không đúng, phải nói càng già mặt càng dày mới chính xác.
Đã làm sai không chịu xin lỗi lại còn mặt mũi tỉnh bơ. Ài, thôi được rồi, lão bản luôn luôn đúng. Làm công ăn lương, thấp cổ bé họng thì phải chịu thôi.
Cao Cường mặt mũi muộn phiền, ngồi phịch xuống ghế rồi hỏi:
“Nghe nói Bình thúc tìm ta? Là có việc gì sao?”
Mặt dày không mọc nổi râu, xong Bình thúc vẫn đưa tay lên vuốt cằm, dáng vẻ đạo mạo đáp:
“Ta cần phải khảo sát vườn trái ở thôn Hưng Dương, đi khoảng năm tới bảy ngày. Để tiểu tử Đại Dương ở nhà một mình ta không yên tâm, cho nên ngươi liền chuyển sang nhà ta ở tạm vài ngày đi”