Mục lục
Dương Gian Phán Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao một mình Cao Cường xuất chiến thì chỉ có chính hắn và Tiêu Diễm Phượng là biết rõ.

Chứ còn Hoàng Đại Hùng mấy người bọn họ thì hoàn toàn mù tịt.

Diên Khánh bởi đã phần nào đoán ra được nguyên nhân, liền hiệu lệnh tạm dừng trận pháp phòng hộ, sau đó đem gã Trương Huy Quân xuống rồi phất tay cho phép trận đấu bắt đầu.

Dưới cái nhìn mịt mờ đầy khó hiểu của nhóm người quan khán, bức tường phòng hộ lần nữa dâng lên, và chẳng mấy chốc thì hình thành một chiếc lồng trong suốt bao phủ lấy võ đài. 

Trên võ đài.

Sau khi từ đai lưng to bản rút ra một thanh liễu kiếm, Lâm giáo đầu đắc ý cười lạnh:

“Tiểu tử ngươi thực lực rất không tồi, nhưng mơ tưởng đánh thắng được ta thì lại ngây thơ quá đáng rồi. Có điều rất nhanh thôi, bản giáo đầu sẽ giúp cho ngươi tỉnh mộng. Hắc hắc”

“Ghê vậy?” – Cao Cường tròn mắt ngạc nhiên, sau đó vẫy tay đầy khiêu khích: “Xông tới mà đánh chém cho ta tỉnh mộng luôn đi. Đừng có đứng đó sủa bậy sủa bạ như chó dại nữa”

“Chó dại.. sủa bậy sủa bạ như chó dại?” – Lâm giáo đầu nghe mà ngỡ ngàng, rất nhanh tức tối quát: “Láo toét, cha mẹ ngươi không dạy phải biết ăn nói cho nó đàng hoàng sao?”

“Ai gù, ngươi nói trúng phóc” – Cao Cường thở dài đáp: “Ta chẳng được dạy dỗ thành ra hỗn láo không ai sánh bằng. Nhưng xin đính chính ta gọi là láo xược, không phải láo toét”

Phía dưới nghe thấy, Hoàng Đại Hùng liền dơ cao tay thật thà nói:

“Cái này ta có thể làm chứng, Cao Cường hắn biệt danh đúng là láo xược. Nếu không tin ngươi có thể hỏi đội trưởng mà xem, tối hôm qua nàng vừa đặt biệt danh cho hắn xong”

Khắp quảng trường tức thì vang lên những tiếng phì cười nghiêng ngả.

Không ngờ đã từng này tuổi rồi mà còn bị đám nhóc con đùa giỡn.

Lâm giáo đầu hai mắt khép lại, cảm giác toàn thân như thể muốn bốc khói. Gã phải hít sâu vài hơi đến căng phồng luôn cả lồng ngực thì mới kìm nén được cơn tức này xuống.

Cảm xúc ổn định đôi chút, Lâm giáo đầu mở mắt, tay phải vung kiếm chỉ hướng Cao Cường mà quát:

“Tiểu tử ngươi là láo chó láo mèo gì cũng được, hôm nay ta cam đoan sẽ dạy dỗ ngươi cẩn thận”

Nhưng mà tiểu tử láo xược đâu?

Lâm giáo đầu ngơ ngác nhìn phía đối diện không bóng người.

Và rồi nghe cái “oành”, Lâm giáo đầu cảm nhận thấy gò má trái gặp phải trọng kích. Nện cho mặt gã ngoặt phắt sang bên phải, thiếu chút nữa là vặn gẫy luôn cả xương cổ.

Đầu óc có điểm choáng váng, xương gò má trái xuất hiện vết rạn nho nhỏ, vài chiếc răng hàm lung lay. Thêm nữa là xái xương cổ, cùng với nửa bên mặt tê tê như bị điện giật.

Có thể nói Lâm giáo đầu khu thần kinh trung ương khá là nhanh nhạy, làm việc hiệu suất vô cùng cao, thoáng một cái đã tổng kết được gần hết những thương tổn vừa gặp phải.

Nhưng là..

“Phanh.. Phanh.. Phanh.. Phanh..” – Liên tiếp là những âm thanh va chạm đinh tai nhức óc vang lên.

Tổng cộng có tất cả là 15 tiếng vang, và chúng tương ứng với số lần mà vị trí tại chính giữa lồng ngực của Lâm giáo đầu trúng phải nặng nề trọng kích.

Đáng sợ ở chỗ 15 lần trọng kích diễn ra trong nháy mắt. Và chỉ có những kẻ tu vi thực lực khá một chút thì mới nghe được rạch ròi 15 lần tiếng vang kia.

Chứ còn dưới cái nhìn chăm chú của đa số khán giả đang theo dõi trận đấu..

Diễn biến vừa rồi vỏn vẹn chỉ là Lâm giáo đầu tự dưng nhắm mắt. Cao Cường nhanh như chớp tiếp cận, với tay phải móc một quyền nện lên gò mà gã, và tay trái móc một quyền nện vào ngực gã.

Hai quyền dứt khoát gọn gàng, tương tự như võ sĩ quyền anh áp đảo đối thủ.

Kết quả có thể nghĩ, Lâm giáo đầu mặt ngoặt sang hẳn một bên, thân thể thì cong như con tôm bay ngược ra sau. Nặng nề va đập lên bức tường phòng hộ rồi bắn văng trở lại sát mép võ đài.

Bọn họ không hề hay biết rằng đã có tổng cộng tất cả 16 quyền được đánh ra.

Nhìn chung chỉ thấy sau khi ăn trọn hai quyền nặng trịch, Lâm giáo đầu vừa rơi xuống mép võ đài liền lăn vài vòng rồi nhổm dậy, để lộ nửa bên mặt cùng với lồng ngực lây dính đầy tím đen lôi điện.

“Khục.. khục..” – Miệng liên tục trào máu, Lâm giáo đầu nhìn đối thủ với ánh mắt đầy kinh hãi.

Chung quy là bởi nội tại bên trong cơ thể lúc này đang bị lôi điện điên cuồng tàn phá. Thứ lôi điện gì đâu quá quỷ dị, đến nỗi Lâm giáo đầu dù đã gắng sức khống chế bài xuất mà mãi chẳng được.

Chưa cần kể tới kinh mạch bị phá hư, rồi thì lộ tuyến vận hành cương khí bị quấy nhiễu.

Chỉ tính riêng cái khoản toàn thân hiện giờ trong tình trạng bủn rủn vô lực. Chân muốn đứng được cho vững còn khó, mà tay cầm kiếm cũng chẳng xong, vậy lấy cái quỷ gì ra để mà đánh nữa?

Một tiểu tử nguy hiểm với thứ lôi điện kinh tởm.

Lâm giáo đầu bỗng dưng muốn khóc.

Hửm, sao chuôi kiếm đó nhìn quen mắt thế nhỉ? Một giây sau, Lâm giáo đầu bàng hoàng phát hiện ra kiếm đã rời khỏi tay gã tự bao giờ. Đã thế lại còn bị đối thủ cầm lấy vân vê nghịch ngợm.

Trong khi Lâm giáo đầu khoé mắt ẩm ướt, thì Cao Cường hứng thú nhìn thanh liễu kiếm trên tay.

Bản kiếm nhỏ, thân kiếm mỏng, rất phù hợp với danh xưng liễu kiếm.

Lật lên lật xuống xem xét chán chê một hồi, hắn liền thử nghiệm quán thâu chân khí. Chốc lát thân kiếm không ngừng tuôn ra tím đen lôi điện, đi kèm với đó là những tiếng nổ tanh tách nho nhỏ.

Nhưng là.. sau vài tiếng “cạch cạch”, thân kiếm liền nứt rồi gãy ra thành từng mảnh nhỏ.

“Leng keng.. leng keng.. leng keng..” – Và rồi những mảnh nhỏ này rơi vãi xuống mặt sàn võ đài, tạo thành chuỗi âm thanh lanh lảnh nghe phá lệ vui tai.

Nhưng đối với Lâm giáo đầu thì âm thanh này như từng nhát dao cứa vào tim, đau đớn vô cùng.

“Trông thì ngon mà không dùng được” – Cao Cường bĩu môi dè bỉu một câu.

Phần chuôi cầm của thanh kiếm cũng bị hắn quăng ném ra xa như là rác thải.

Sát mép võ đài, Lâm giáo đầu với thân thể run rẩy chậm rãi đứng thẳng dậy. Tròng mắt gã lúc này hằn lên từng tia máu đỏ quạch nhìn trông khá đáng sợ.

Kiếm bị người phá huỷ, Lâm giáo đầu trong lòng trào dâng cơn thịnh nộ.

Giống như người đi một nửa hồn ta mất, cảm giác đắng cay này thực sự khó có thể tả xiết.

Với khí thế không ngừng dâng cao, Lâm giáo đầu bất chợt lao nhanh tới, hai chân gã dẫm nện xuống sàn võ đài tạo thành những tiếng thùng thùng vang dội.

Tốc độ di chuyển không quá nhanh.

Nhưng cũng chỉ sau có vài hơi thở là Lâm giáo đầu đã tiếp cận ngay hướng trực diện.

“Tiểu tử, đi chết đi”

Lâm giáo đầu gầm lên dữ tợn, không lắt léo lòng vòng, gã với bàn tay phải bao bọc kim quang nhằm thẳng tới lồng ngực hắn mà hung hăng nện đánh một quyền.

Dưới ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của đám người quan khán, Cao Cường không né cũng chẳng tránh.

Hắn cứ đứng đó mà ưỡn ngực ra đón nhận một quyền đầy thô bạo của đối thủ.

“ĐÙNG…” – Âm thanh trầm đục vang lên.

Thế nhưng Cao Cường không có bị đánh bay như đám người phía dưới tưởng tượng.

Ngoài việc chiếc áo sơ mi khoác trên người bị đánh nổ tung thành mảnh vụn, thì hắn vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ, trông sừng sững cứ như một bức tượng.

Thậm chí ngay cả một chút xê dịch thân hình cũng không.

Đã không làm gì được đối thủ thì chớ, tay phải hiện giờ lại còn máu me bầy nhầy. Lâm giáo đầu kinh hãi, theo bản năng vung tay trái đánh một quyền lên mặt hắn.

Có điều chỉ nghe “kịch” một tiếng, quyền này đã bị Cao Cường nhấc tay dễ dàng cản lại.

Chính xác là hắn xoè tay phải ra đón lấy một quyền của đối thủ đánh tới. Vừa ngăn chặn lại, vừa thuận tiện nắm chặt lấy, không cho gã có cơ hội thu tay trở về.

Sau đó hắn liền phát lực bóp mạnh một cái, nắm tay trái của gã Lâm giáo đầu cứ thế bị bóp cho nát bét. Dòng máu đỏ từ hắn kẽ tay bắn phọt ra trông như tương ớt.

Không hiểu sao nhìn cảnh này, nhiều người phía dưới nhớ tới hồi còn nhỏ tới trường.

Trong sách giáo khoa môn Lịch Sử có ghi chép về sự tích một vị tướng thời cổ đại bóp nát quả cam.

Diễn biến không chỉ gây bất ngờ đối với nhóm người quan khán, ngay cả Lâm giáo đầu thân là người trong cuộc cũng bị choáng ngợp, gã cứ ngơ ngác mà nhìn.

Mất vài giây gã mới cảm nhận thấy đau đớn, và thế là ngửa mặt lên trời:

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..”

Mặt hàng này giới tính nam đàng hoàng mà không hiểu sao tiếng thét nghe cực kỳ chói tai. Thé thé bén nhọn như thể muốn chọc thủng màng nhĩ người khác luôn.

Đứng gần như vậy, Cao Cường đương nhiên khó mà chịu nổi.

Tay phải khẽ buông, người hơi khom xuống, hắn tay trái như chớp nện vào bụng gã một quyền.

Lâm giáo đầu miệng khẽ rên một tiếng, thân thể cong gập xuống. Cũng là lúc Cao Cường vung tay phải đấm móc từ dưới lên, thô bạo một quyền nện vào phần cằm của gã.

“CỘP..”

Nghe thứ âm thanh này, đám người phía dưới có cảm giác quai hàm muốn rơi rụng.

Trên võ đài, Lâm giáo đầu lĩnh trọn hai quyền xong, liền như tàu vũ trụ thẳng đứng bay lên không trung.

Cao Cường cũng ngay tức khắc nhún chân nhảy vọt lên theo, quan sát cẩn thận sẽ thấy trên cả hai mu bàn tay của hắn đều có linh văn đồ án liên tục nhấp nháy.

Đạt tới tầm cao ngang bằng đối thủ, Cao Cường liền vung hai tay đánh ra một chuỗi liên hoàn quyền.

Tốc độ xuất quyền nhanh khủng bố, phần lớn những người bên dưới căng mắt ra nhìn cũng chỉ thấy những vệt tím đen oanh tạc lên khắp cơ thể Lâm giáo đầu.

Ngay cả những tiếng nổ “oành oành” cũng là chồng chất lên nhau, khó mà dựa vào để mà nhẩm đếm xem Cao Cường liệu đã xuất ra tổng cộng bao nhiêu quyền.

Nói chung là nhanh đến nỗi khi hắn thu tay lại rồi thì cơ thể Lâm giáo đầu mới chịu bắn văng đi, và sau đó là một lần nữa va đụng cực mạnh lên bức tường phòng hộ.

Khác biệt lần này Lâm giáo đầu không có ngay lập tức bị lực phản chấn văng ngược trở lại. Thay vào đó bức tường phòng hộ liên tục phát ra những tiếng lạch cạch.

Đến khi chuỗi động tĩnh lạ lùng này ngừng vang lên, cũng là lúc Lâm giáo đầu cơ thể theo dọc bức tường trượt thẳng xuống, và sau đó là nằm im không nhúc nhích.

Vẫn còn hơi thở, chưa chết.

Nhưng là thân thể nát bươm, thiếu chút không nhìn ra hình thù.

Đáng nói là những tiếng xì xì khe khẽ kia, báo hiệu Lâm giáo đầu đan điền cũng xong rồi.

Dự báo thời tiết hôm nay trời nắng đẹp lắm cơ mà? Thế quái nào bỗng dưng lại thấy lạnh lẽo quá vậy? Trong đầu nhóm khán giả lập tức nghĩ đến phương án trở về mặc thêm áo bông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK