Mục lục
Dương Gian Phán Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thả chuôi kiếm vừa mới hoàn tất khắc hoạ linh văn xuống bàn, Cao Cường vươn vai vặn eo cho đỡ mỏi. Sau đó mau chóng thu cất vật dụng vào trữ vật giới, dự định chạy đi ăn trưa.

Đúng lúc này vài tiếng “cộc cộc” vang lên, và rồi Tiêu Diễm Phượng đẩy cửa tiến vào phòng.

Nữ nhân điên này nghịch ngợm chưa chán?

Cao Cường mặt nhăn như quả táo tàu quay ra hỏi:

“Ngươi rốt cuộc muốn gì? Tính dội nước bẩn lên đầu ta?” 

Tiêu Diễm Phượng tò mò nhìn chuôi kiếm trên bàn giây lát, rồi mới nói:

“Đi thôi, theo ta ra ngoài làm nhiệm vụ”

Vụ việc xảy ra cho tới nay đã bước sang ngày thứ sáu, nắm giữ nhiều thủ đoạn ác tâm như sư phụ mà còn chưa giải quyết xong thì kể ra nghe vô lý đùng đùng.

Thêm nữa hôm nay cũng vừa đúng ngày Cao Cường hết hạn bị cấm túc. Cái này do tội phế bỏ đan điền gã Trương Huy Quân kia, lĩnh hình phạt cấm túc 5 ngày.

Đúng kiểu phạt mang tính hình thức, phạt cho có, chứ nửa xu răn đe giáo dục gì đó cũng không.

Về phần Lâm giáo đầu thì đã thông cáo vạch trần thân phận gián điệp của gã. Có công phế bỏ gián điệp, Cao Cường đương nhiên không bị buộc tội này nọ gì đó.

Nhưng là phần thưởng cũng chẳng có luôn, đám cao tầng Cấm Quân nói chung là quá ư keo kiệt.

Trở lại với hiện tại.

Suốt mấy ngày nay chỉ loanh quanh trong sân cư xá.

Như cá trong chậu, như chim trong lồng, thực sự là quá bí bách.

Giờ thì ngon, nghe thấy ra ngoài làm nhiệm vụ, Cao Cường lập tức đứng phắt dậy. Nhưng mà bất chợt cảm thấy không ổn, hắn vội vàng hướng Tiêu Diễm Phượng hỏi:

“Ngươi đừng có nói chỉ có hai chúng ta ra ngoài thi hành nhé?”

“BINGO!!!” – Búng tay cái toách, Tiêu Diễm Phượng vui vẻ trả lời:

“Đoán đúng rồi, chỉ ta và ngươi thôi. Thấy hạnh phúc chứ?”

“NGỪNG! NGỪNG! NGỪNG!”

Liên tiếp quát ba tiếng, Cao Cường xoa huyệt thái dương nói:

“Làm ơn trở lại bình thường hộ ta cái. Ngươi cứ điên khùng, ta sợ nhịn không được liền đánh ngươi”

“Linh tinh” – Tiêu Diễm Phượng phong tình vạn chủng lườm mắng, tiếp đó tiến lại gần rồi phốc một cái quàng tay hắn, vừa lôi kéo xềnh xệch vừa nói: “Đi mau thôi”

Quàng.. quàng tay như tình nhân?

Mềm mềm khối.. mặt lạnh nữ nhân này cũng biết chơi trò tì đè..?

Cao Cường cứng ngắc như khúc gỗ, cứ thế bị Tiêu Diễm Phượng kéo ra khỏi phòng.

--- 

Mười phút sau, ngoại vi doanh trại Cấm Quân.

Cao Cường điều khiển chiếc Harley Davidson chạy băng băng.

Tiêu Diễm Phượng thì ngồi tại đằng sau, vòng cả hai tay ôm chặt lấy bụng hắn. Đương nhiên với cái kiểu ôm ấp này thì không thể thiếu được tì đè cấp bậc cao hơn nữa.

Mãi không thấy nàng ta buông ra, Cao Cường nhịn không nổi liền nói:

“Ngươi ngừng diễn trò đi được rồi đó. Mà có chuyện gì khiến ngươi phải dùng tới hạ sách thế này? Chẳng lẽ phía vương đô bắn tin muốn đem gả ngươi ra ngoài?”

“Không phải” – Tiêu Diễm Phượng khẽ lắc đầu nói: “Bởi vì muốn tạo động lực thúc đẩy cho nhóm thành viên cấp thấp nỗ lực tu luyện hơn, Đàm lão nhờ ta làm thế này”

Đàm lão đầu?

Cái @#$%@#$%!!!

Trong lòng bực tức muốn chết, Cao Cường phiền muộn gắt gỏng:

“Cái kiểu kích thích vớ vẩn này mà lão gàn dở kia cũng bày ra được? Còn ngươi nữa, nghĩ gì lại đồng ý tham dự cái trò điên khùng này? Không ngại mất hình tượng?”

“Xì..” – Bĩu môi phát ra tiếng, Tiêu Diễm Phượng đầy kiêu ngạo nói:

“Không một ngàn thì cũng cỡ tám trăm, dám chắc hiện giờ đang có đống lớn cõi lòng vì ta mà tan nát. Ngươi chuẩn bị tâm lý phải liên tục đón nhận lời khiêu chiến đi”

“Khiêu chiến ta ư?” – Cao Cường nghe xong khinh thường hừ lạnh:

“Dám đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió? Tốt lắm, đến kẻ nào, ta liền phế kẻ đó”

“Cái này..” – Bất chợt, Tiêu Diễm Phượng ngại ngùng khe khẽ hỏi:

“Hung hăng như thế làm gì? Hù doạ những kẻ có ý đồ đập chậu cướp hoa?”

“Ngươi đủ rồi a” – Thực sự chịu hết nổi, Cao Cường liền van nài:

“Ngươi trở về làm mặt lạnh nữ nhân đi, chứ thế này ta thấy rất không quen”

“Ta cũng từng là cô bé hồn nhiên nhí nhảnh” – Tiêu Diễm Phượng thở dài khẽ nói: “Cho đến một ngày phát hiện những người mà ta luôn yêu quý, lại đang tâm muốn giết hại ta. Mọi thứ sụp đổ tan tành, niềm tin vụn vỡ. Ngay đến việc có sống tiếp hay không mà ta còn đắn đo lựa chọn”

Pha bẻ lái thần thánh đây này, đang yên đang lành đi tâm sự chuyện xưa?

Chép miệng vài cái, Cao Cường bất đắc dĩ nói:

“Vì mảnh đất có mấy chục mét vuông mà anh em ruột thịt còn chém nhau toác đầu. Huống chi ngươi sinh ra trong gia đình đế vương, thứ tranh giành là quyền lực cai quản thiên hạ. Tuy nhiên, thế gian này không thiếu những điều đẹp đẽ, hãy gạt bỏ màu sắc u ám của quá khứ đi thôi”

“Ta hiểu” – Tiêu Diễm Phượng cười khổ nói:

“Nhưng ngay đến phụ hoàng từng luôn hết mực yêu thương ta cũng thay đổi. Điều này luôn canh cánh trong lòng ta, nó bám rễ quá sâu, thực sự là không dễ để gạt bỏ một chút nào”

Dứt khoát lắc đầu, Cao Cường chậm rãi phân tích:

“Với hiện trạng võ lực xếp trên hết thảy, chẳng thế lực nào ngu ngốc ruồng bỏ một kẻ có thiên phú đâu. Hơn nữa ngươi đủ giá trị để đánh đổi nhiều lợi ích, ví dụ hôn nhân chính trị chẳng hạn. Nói chung ta thấy phụ hoàng ngươi chưa hẳn thay đổi, khả năng còn kỳ vọng rất nhiều ở ngươi”

Thoáng chút suy nghĩ, Tiêu Diễm Phượng liền hỏi:

“Ngươi chèn cái câu hôn nhân chính trị vào làm gì? Ta có cảm giác ngươi là đang bôi đen thêm”

“Haha” – Cao Cường cười xấu hổ, lập tức giải thích:

“Ý ta muốn nói là đem ngươi gả ra ngoài, còn đổi được một chút lợi ích. Chứ để ngươi bị giết hại thì nửa đồng xu cũng chẳng có. Đằng này phụ hoàng ngươi lại để mặc cho ngươi chạy lung tung, đủ hiểu hắn có tính toán khác trong đầu. Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của riêng ta mà thôi”

Nghe xong Tiêu Diễm Phượng liền đắm mình vào suy tư.

Vài phút sau nàng ta mới lại lên tiếng, giọng điệu vô cùng kiên quyết:

“Tiêu Diễm Phượng ta sẽ chỉ sống vì mình. Hắn tính tốt xấu gì mặc kệ, ý đồ lợi dụng, ta liền đánh hắn”

Đòi đánh luôn cả lão cha? Con với chả cái!!! Cao Cường thực sự không biết nên nói gì vào giờ phút này.

Hoang mạc lời, hạn hán lời, khô lời!!!

Mà khoan, hai cái khối mềm mềm vẫn đang tì lên lưng? Cô nàng này..

Cao Cường bất đắc dĩ lần nữa lên tiếng:

“Ngươi buông ra được rồi đó. Nam nữ thụ thụ bất thân có biết không?”

“Xuỳ..” – Tiêu Diễm Phượng bĩu môi nói:

“Được tiện nghi lại còn lắm chuyện? Thời đại nào rồi còn thụ thụ bất thân”

“Tiện nghi?” – Cao Cường khổ sở nói:

“Ngươi thích thì ôm người khác đi. Ta thực sự là không thoải mái chút nào”

“Nha..” – Tiêu Diễm Phượng bá đạo nói:

“Nguyên nhân bởi ngươi vẫn còn giai tân đồng tử. Hay là ta cho ngươi?”

Cao Cường: “…”

Hay là ta cho ngươi??? Nghe xong mà tim đập thình thịch, máu nóng muốn từ đỉnh đầu phun ra!!!

Quỷ thần thiên địa ơi!!! Cao Cường phi thường muốn ngửa mặt lên trời để mà khóc lớn. Nữ nhân này quá âm độc hiểm ác, đáng sợ hơn Huyền tỷ gấp cả trăm ngàn lần.

Nàng ta đích thị là yêu quái.

Tôn Ngộ Không đâu, mau đến quất nàng ta một gậy.

--- 

Hơn một giờ phóng xe bạt mạng, chiếc Harley Davidson rẽ vào công viên giải trí toạ lạc phía Tây thành.

Bởi án vụ dính líu lĩnh vực siêu nhiên, thành ra toàn bộ hoạt động vui chơi giải trí đã được tạm dừng. Đương nhiên kèm với lệnh sơ tán, cũng như đã tiến hành phong toả.

Nhìn đồng phục của người dẫn đường, Cao Cường hướng Tiêu Diễm Phượng hỏi:

“Này là nhân viên vòng ngoài của Cấm Quân?”

Tiêu Diễm Phượng gật đầu cái rụp, thuận tiện thấp giọng giải thích cho hắn hiểu:

“Nhóm này được tuyển dụng đặc biệt, chuyên phụ trách phong toả hiện trường. Chứ đám quan binh kia thì không nhờ vả được, đã vô dụng lại còn hở ra là đem bán tin tức”

Bán tin tức thì đúng là xin quỳ!!!

Rất nhanh người nhân viên vòng ngoài dẫn Cao Cường và Tiêu Diễm Phượng tới một hồ nước rộng lớn.

Một người đàn ông trung niên mau chóng chạy lại gần, sau khi chào hỏi theo nghi thức của quân đội, người này liền hướng Cao Cường và Tiêu Diễm Phượng báo cáo:

“Hai vị thủ trưởng, sáng nay tại đây xảy ra một vụ lật thuyền con vịt. Không chỉ hai du khách ngồi trên thuyền chìm nghỉm, mà còn thêm hai người khác nhảy xuống cứu cũng mất tích theo. Giám đốc nơi đây cho thuê đội thợ lặn trục vớt, tiếp tục mất tích thêm hai người nữa”

“Vậy được rồi” – Tiêu Diễm Phượng không kiễn nhẫn liền cắt ngang, sau đó hướng Cao Cường khẽ hỏi: “Hồ nước rộng thế này có hơi phiền toái. Là thứ gì đang tác quái?”

Hai mắt híp lại, Cao Cường chép miệng nói:

“Là một dạng biến dị thuỷ quỷ, tu vi còn không thấp. Vấn đề là sự xuất hiện của nó hơi kỳ lạ”

“Quản nhiều như vậy làm gì?” – Tiêu Diễm Phượng liếc xéo hắn và nói: “Đã quỷ thì ngươi làm việc đi, giải quyết cho nhanh còn kiếm hàng quán lót dạ, ta đói bụng rồi”

Nữ nhân này thực sự quá kỳ cục.

Không buồn đáp lại nàng ta, Cao Cường cứ thế lầm lũi đi tới mép nước và ngồi xổm xuống.

Dưới ánh mắt hiếu kỳ của Tiêu Diễm Phượng cùng với mấy người nhân viên phong toả. Hắn nhúng thẳng bàn tay phải xuống nước, giây lát từ dưới liền ánh lên màu tím sẫm.

Trên mặt nước bắt đầu xuất hiện những tia lôi điện, màu tím sẫm cũng dần lan toả rộng rãi. Chẳng mấy chốc lôi điện đã lan tới quá nửa hồ, dần vươn sang phần nửa còn lại.

Kèm với đó là những tiếng nổ “lách cách lạch tạch” liên hồi.

Nhìn tôm cua cá nổi phềnh lên, Tiêu Diễm Phượng vểnh môi nói:

“Không có biện pháp nào khác à? Cái hồ này vì ngươi hỏng bét luôn rồi”

Nửa xu giác ngộ sai lầm cũng không, Cao Cường nhún vai đáp:

“Chúng bị nhiễm âm khí, lưu lại sớm muộn trở thành một đống thuỷ quỷ”

Hắn mặt mũi tỉnh bơ, nhưng Tiêu Diễm Phượng biết thừa tên láo xược này đang nói bậy.

“ĐÙNG.. ĐÙNG.. ĐÙNG..” – Đúng lúc này từ giữa hồ vọng tới những tiếng nổ như boom. Nhìn lại thì thấy liên tiếp dâng lên mười mấy cột nước cao tận chục mét.

“NGAAAAA NGAAAAA NGAAAAA” – Âm thanh kêu gào như dã thú không ngừng vang vọng.

Không khó để Tiêu Diễm Phượng thấy được lẫn trong những cột nước là một bóng đen to lớn bầy nhầy.

Trông tương tự một đống bùn, khác biệt là nó có cặp mắt đỏ quạch, cái miệng rộng cùng hàm răng mọc chi chít như bàn chông với những chiếc gai nhọn hoắt.

Cao Cường lúc này nâng lên tay trái, ngón chỏ chỉ thẳng hướng bóng đen.

Vòng linh văn hiển hiện trước đầu ngón tay.

Và rồi nghe “sưu” một tiếng.

Lôi tiễn xé gió lao đi, nhưng là tiễn này hơi không giống tiễn, bởi trông mụ nội nó to cứ như cột điện.

“OÀNHHHHH..”

Kết quả có thể nghĩ, sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, bóng đen bầy nhầy liền bị tạc nổ thành tro bụi.

Cao Cường thu tay đứng dậy, hướng Tiêu Diễm Phượng mỉm cười:

“Đi thôi, ta mời ngươi ăn món ngon”

Cứ thế liền xong rồi? Quỷ gì dễ giết quá vậy? Tiêu Diễm Phượng máy móc đi theo hắn rời khỏi nơi đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK