Thực ra hắn đã cố gắng làm mặt trơ trơ rồi đấy nhé, nhưng thực sự là chịu không nổi ánh mắt cổ quái của hai nàng Tiêu Diễm Phượng và Yến Tử.
Con gái con lứa gì đâu vô duyên, quá thể quá đáng.
Không quản hắn dở hơi dở hồn, Nhàn lão hướng Tiêu Diễm Phượng nói:
“Làm gì thì làm đi, xong thì vào hậu viện gặp lão phu”
“Vậy ta về qua phòng một chút” – Tiêu Diễm Phượng lập tức gật đầu đáp lại, sau đó lôi kéo Yến Tử nhanh chân tiến vào bên trong Tiền Gia.
“Chúng ta cũng vào thôi” – Nhàn lão quay sang nói với Đàm lão một câu, rồi đi phía trước dẫn đường.
Rất nhanh thì đi vào tới hậu viện, Nhàn lão phân phó Vân Phong đi pha trà, còn mình thì cùng Đàm lão và Yến lão ngồi tại bàn đá dưới mái hiên.
Vừa ổn định chỗ ngồi, Đàm lão liền lên tiếng dò hỏi:
“Nhàn lão đầu, chỗ đó thế nào? Liệu có quá nguy hiểm không?”
Nhếch miệng khẽ cười, Nhàn lão mới lắc đầu trả lời:
“Không có gì trở ngại đâu, chỉ như một chuyến dạo chơi thế thôi”
Đàm lão nghe xong liền gật đầu, sau đó cẩn thận hỏi:
“Vậy nơi đó có thể sử dụng với mục đích lâu dài hay không?”
Một lần nữa khẽ lắc đầu, Nhàn lão thẳng thừng nói ra:
“Các ngươi bắt buộc phải đầu tư vốn liếng cũng như nhân công thì mới về lâu về dài được. Chứ muốn ăn sẵn mặc bền thì không có cửa, đừng mơ mộng hão huyền”
Đúng lúc này Tiêu Diễm Phượng với Yến Tử đi tới, Nhàn lão liền ra hiệu kết thúc câu chuyện tại đây. Đàm lão hiểu ý nên không có mở miệng hỏi thêm cái gì nữa.
Tiêu Diễm Phượng vừa cùng Yến Tử ngồi xuống, Nhàn lão liền đưa tới cặp thủ sáo và nói:
“Thứ này giao cho nha đầu ngươi, chỉ có điều khí linh hiện còn yếu ớt nên đừng vội đem ra sử dụng. Trước tiên nhận chủ xong ôn dưỡng khoảng hai tháng đi đã”
Không một chút chậm chễ, Tiêu Diễm Phượng ngay lập tức đứng dậy, cúi đầu kính cẩn nói:
“Đa tạ Nhàn lão”
“Không cần phải câu nệ” – Nhàn lão mỉm cười xua tay nói: “Gọi ngươi tới cũng chỉ có mỗi việc này thôi. Giờ trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn khởi hành sớm”
“Vậy ta xin phép về phòng” – Tiêu Diễm Phượng ngoan ngoãn thưa gửi, rồi quay sang cúi chào Đàm lão với Yến lão. Xong là liền lôi kéo Yến Tử cùng nhau rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Diễm Phượng dần xa khuất, Đàm lão dở giọng đầy ghen tị nói:
“Ta cái này bằng hữu mấy chục năm mà không thấy ngươi cho được thứ gì ra hồn. Lão thất phu ngươi xem lại thế nào, chứ sống như vậy là không có được đâu”
“Già rồi bớt ham hố vớ vẩn đi” – Nhàn lão nghe xong buồn bực liếc xéo Đàm lão và nói:
“Thực ra cặp thủ sáo này đã bước đầu thai nghén khí linh, ta chỉ là tác động nho nhỏ đẩy nhanh quá trình hình thành mà thôi. Nói tóm lại không phải cứ muốn là luyện chế linh bảo được ngay. Trừ khi lão gàn dở ngươi đưa ra vài khối linh thiết thì lại là một chuyện khác”
Linh thiết? Trong bảo khố của Triều Đình còn chẳng có nổi tinh thiết thượng phẩm nữa là.
Đàm lão nghe xong liền cười khổ, khỏi cần mơ tới linh bảo gì đó làm chi cho mệt.
---
Sáng hôm sau, một đoàn gồm hai mươi chiếc xe ngựa rời khỏi Vương Đô.
Vừa ra khỏi cổng thành, phu xe liền đua nhau quất roi thúc cho ngựa tăng nhanh bước chạy, theo đó đoàn xe chạy rầm rầm về hướng Tây.
Căn bản hiện giờ có cho tiếp tục thi đấu cũng chẳng nghĩa lý gì, khẳng định không có tuyển thủ nào dám lên võ đài ăn thua đủ với Cao Cường.
May mà Nhàn lão mở lời để cho toàn bộ tuyển thủ lọt vòng bốn được phép tiến nhập nơi kia, Tiêu Gia mới không rơi vào tình huống khó xử.
Về phần khán giả phản ứng ra sao thì để mấy lão đầu Cấm Quân chịu trận đi vậy. Nghe nói đang gấp rút an bài một giải đấu khác để thay thế.
Hành trình cũng khá xa, vào khoảng hơn ngàn dặm đường, ngựa phi nhanh như ô tô mà ngồi ê cả mông tận nửa ngày mới chỉ gần tới nơi thôi.
Cái này là bởi thỉnh thoảng lại gặp bẫy rập do đám thổ phỉ bố trí cài cắm giữa đường. Bắt buộc phải dành ra đôi chút thời gian để xử lý dọn dẹp.
Nói thật là chôn bẫy quá khốn nạn, không khác gì đám chuyên rải đinh trên đường quốc lộ. Chém đầu trăm ngàn lần cũng chưa hết được tội.
---
Mãi tới giữa trưa thì đoàn xe dừng đỗ tại ngoài rìa của một vùng đồi núi khô cằn.
Phạm vi rộng lớn hơn nhiều so với dãy núi mà nhóm Cao Cường trú ẩn tại rừng cấm. Thế nhưng theo quan sát thì thấy không có nổi dù chỉ một nhánh cây ngọn cỏ.
Rõ ràng khí hậu ôn hoà, chẳng có nửa xu dấu hiệu khắc nghiệt.
Kẻ ngốc cũng nhìn ra nơi đây có gì đó khuất tất.
Sau khi phất tay ra hiệu để cho nhóm xe ngựa quay trở về Vương Đô. Tiêu Chiến Hoàng liền gật đầu với mọi người rồi cùng Hắc Long nhanh chân đi trước dẫn đường.
Đi cuối đoàn người, Cao Cường có điều hiểu ra, liền truyền âm:
“Sư phụ, cứ nơi nào có môn phái trú ẩn là hoàn cảnh môi trường sẽ cằn cỗi như thế này?”
“Làm gì có chuyện đó” – Nhàn lão mỉm cười, truyền âm đáp lại:
“Thực ra thì môi trường bên ngoài góp phần cải thiện hoàn cảnh bên trong sơn môn. Ngay đến đám tà tu cũng ý thức được việc gìn giữ môi trường quan trọng thế nào. Chỉ có những kẻ vừa ngu dốt vừa ích kỷ mới không hiểu điều này, để rồi tự khiến môn phái dần suy tàn”
“Như nạn phá rừng” – Cao Cường hiểu ra vấn đề liền truyền âm:
“Thay vì có bầu khí quyển trong lành, thay vì có rừng cây chắn lũ, cứ chặt cho cố rồi hứng chịu đủ loại thiên tại địch hoạ. Còn như những tu tiên môn phái thì môi trường cằn cỗi, đồng nghĩa nồng độ linh khí trong sơn môn suy giảm, tu hành mới càng lúc càng khó khăn”
“Chính là như vậy đó” – Nhàn lão hài lòng gật đầu, lý giải thêm:
“Nơi đây là do môn phái bị diệt vong, sơn môn phong bế không tiết ra linh khí nữa. Vấn đề là vẫn đang không ngừng hấp thu linh khí bên ngoài, mới khiến môi trường xung quanh hỏng bét. Sau này bắt gặp nơi nào có hoàn cảnh khác thường, nhớ tìm kiếm thoáng qua”
---
Rất nhanh thì đoàn người tiến sâu vào bên trong.
Và chẳng mấy chốc liền ngừng chân trước dãy núi đá đen kịt thẳng đứng, bề ngang trải dài mấy dặm, nhìn trông cực kỳ hùng vĩ đồ sộ.
Có điều dãy núi đá này chỉ là ảo cảnh do đại năng nào đó dựng lên nhằm che đậy sơn môn bên trong, không có núi để mà leo lên đâu.
Lý do vì sao vị đại năng kia chạy đến đây diệt đi một môn phái cùi bắp rồi đậy lại thì bố ai mà biết được.
Cao Cường cũng không dám hỏi, bởi hỏi ngu là sẽ bị sư phụ tẩn cho mềm người đấy.
Mà đại năng thi triển phong ấn là vô cùng bá đạo, Tiêu Gia cùng nhóm tu sĩ hải vực hợp lực lại cũng chỉ mở được khe nhỏ đủ một người chui vào mà thôi.
Và tại sao lại nhường quyền do thám cho một tuyển thủ giành chức vô địch giải đấu ư? Vì sợ chết nên không dám tự mình chui đầu vào chứ còn gì nữa.
Hiện giờ Nhàn lão đứng ra nhận trách nhiệm mở thông đạo, nhưng để cho Cao Cường với đám tuyển thủ vào chơi đùa, chứ đám lão đầu thì nghỉ khoẻ nhé.
Đúng lúc này có ba thân ảnh lao ra từ trên một ngọn đồi ngay gần đây. Nhìn lại thì thấy là ba vị lão giả, trong đó có hai vị khí tức không thể đùa được đâu.
Tiêu Diễm Phượng ngay lập tức nói thầm vào tai Cao Cường:
“Mặc long bào là ông nội ta, Thiên Khí Cảnh duy nhất của vương quốc”
“Trông cũng ra gì phết đấy” – Cao Cường khẽ gật đầu đáp lại: “Khí tức không phập phù như cha ngươi, nếu chú tâm tu luyện thì hẳn là còn tiến xa thêm”
Những lời này lọt vào tai, Tiêu Chiến Hoàng trên trán nổi đầy gân xanh. Cái gì mà khí tức phập phù? Bản hoàng là bận việc quốc sách có biết không?
Sớm đã nhận được thư tín, vừa đáp xuống mặt đất, Tiêu Chiến Long cùng hai vị lão giả liền nhanh chân đi tới trước mặt Nhàn lão rồi cung kính cúi chào:
“Ra mắt Nhàn tiền bối”
“Không cần phải câu nệ” – Nhàn lão gật đầu xua tay, rồi hướng tới Tiêu Chiến Long cười nói:
“Ngươi vốn liếng không sai, hẳn phải sớm đạt tới tầng thứ cao hơn rồi mới đúng. Thiết nghĩ nên dành thời gian xông xáo hải vực tìm kiếm cơ duyên đi”
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở” – Tiêu Chiến Long không dám chậm chễ, ngay lập tức chắp tay đáp.
Vỗ nhẹ vài cái lên vai Tiêu Chiến Long, xong Nhàn lão liền đi về hướng dãy núi. Đến khi khoảng cách còn đúng năm mét thì lão nhân gia dừng bước.
Cũng không thấy Nhàn lão có thao tác gì quá đặc biệt, đơn giản chỉ là tuỳ tiện phất tay đánh về hướng dãy núi một vòng linh văn đồ án màu trắng tinh.
Vòng linh văn bay tới cách ngọn núi một mét thì đụng phải bức tường trong suốt cản lại. Có điều chỉ trong nháy mắt liền đã dung nhập vào bức tường này.
Sau đó một khung ánh sáng hình chữ nhật xuất hiện. Chẳng cần phải giải thích, mọi người cũng hiểu đây chính là cánh cổng để tiến nhập vào bên trong.
Lúc này Nhàn lão mới hướng Cao Cường cùng đám tuyển thủ căn dặn thêm:
“Cánh cổng sẽ đưa các ngươi đến những vị trí ngoài rìa sơn môn, cái này là tuỳ thời truyền tống nên có thể sẽ bị tách ra riêng rẽ. Cần lưu ý bên trong còn có yêu thú tồn tại, đám nhóc các ngươi tốt nhất đề cao cảnh giác, kẻo lại làm thức ăn cho bọn chúng”
“Đã rõ thưa Nhàn lão!!!” – Ngay tức thì, cả đám đồng thanh hô vang đáp lại.
“Vậy thì tiến vào đi thôi” – Nhàn lão hài lòng gật đầu, tuỳ tiện phất tay ra hiệu.
“Sưu.. Sưu.. Sưu..”
Lão nhân gia vừa dứt lời, hàng loạt âm thanh xé gió vang lên. Không phải do có địch tập kích hay gì đâu, mà là bởi đám tuyển thủ tranh nhau lao tới cánh cổng.
Ôm theo tâm lý sợ vào muộn thì sẽ bị người khác nhặt hết chỗ tốt rồi đây mà.
Mặc kệ đám ngốc này gấp gáp vội vàng, Cao Cường bình thản đứng nguyên tại chỗ. Hai bên trái phải hắn còn có hai cô nàng Tiêu Diễm Phượng và Yến Tử.
Đợi cho những kẻ khác vào trong hết cả rồi, Cao Cường mới vỗ tay một phát.
Sớm đã bàn bạc kế hoạch từ trước đó, Tiêu Diễm Phượng với Yến Tử ngay lập tức quàng lấy tay hắn, sau đó cả ba chậm rãi từng bước đi về phía cánh cổng.
Trông rất có phong phạm trái ôm phải ấp, nhưng không phải Cao Cường muốn khệnh khạng mà bày trò đâu đấy. Cái này là để tránh bị tách ra riêng rẽ mà thôi.
Mọi người nhìn là đoán ngay ra mục đích, tuy nhiên trên trán vẫn là nổi đầy gân xanh. Tiểu tử này thực quá biết cách khiến người khác phải ghen tị đỏ cả mắt.
Sư phụ cường đại khiến người tức chết.
Đệ tử diễm phúc cũng khiến người tức chết.
Đám lão đầu chợt nhận thấy tạo hoá quá bất công.