Đau quá cũng cào, mà sướng quá cũng cào, chậc chậc.
Mà thôi, không bàn sâu vấn đề nhạy cảm này.
Thu thập xong thịt vụn, Cao Cường đứng dậy ra hiệu cho Tiêu Diễm Phượng. Nàng ta hiểu ý liền hướng vị nhân viên dẫn đường kia nói:
“Giờ chúng ta đi xử lý hung thủ, các ngươi tiến hành rà soát toàn bộ những nơi vắng vẻ tại tây thành đi. Nếu phát hiện vụ việc tương tự thì cứ cho hoả thiêu là được”
“Rõ thủ trưởng!” – Người này ngay lập tức dõng dạc trả lời.
Không dây dưa thêm, Cao Cường và Tiêu Diễm Phượng liền quay người rời khỏi.
Tiếp đó dưới cái vuốt ngực thở phào đầy nhẹ nhõm của gã binh lính trẻ tuổi. Hai người ngồi trên chiếc hai kỳ dế nhũi mà phóng đi mất hút.
---
Phóng xe ra khỏi cổng làng, Cao Cường lên tiếng hỏi thăm:
“Giờ đợi Hoàng Đại Hùng bọn họ chạy tới? Hay là chỉ hai chúng ta đi giải quyết?”
Suy tư trong chốc lát, Tiêu Diễm Phượng liền nói ra ý định:
“Ngốc tử bọn họ còn lâu mới tới được, trước tiên truy tìm tung tích thứ kia cái đã”
Khẽ gật đầu đáp lại, Cao Cường tay ga vít mạnh, chiếc hai kỳ dế nhũi liền hoá thành hung thần xa lộ, lạng lách đánh võng điên cuồng.
Ngắn ngủi một phút sau, hắn phóng xe vào thẳng một công trường bỏ hoang.
Hết cách rồi, Truy Tùng Phù khi thắp lên phát sáng quá lộ liễu, đành phải tìm nơi vắng vẻ thế này đây.
Mười mẩu thịt vụn được ghim vào mười tấm Truy Tung Phù, lần lượt thắp lên từng tấm, yêu râu xanh kia có mà trốn bằng niềm tin đi nhé.
Rất nhanh tấm thứ nhất được tung lên trời, hoá thành một chùm ánh sáng xanh lè bay vút đi. Trông như thể đàn đom đóm, khá đẹp mắt.
“Cái này trở về cho ta một nắm, thi thoảng thắp lên chơi” – Tiêu Diễm Phượng nhìn chằm chằm bầu trời, vừa lay lay người hắn, vừa nói.
“Cho ngươi một hòm luôn, giờ ngồi im để ta còn lái xe” – Bị nàng ta lay mà thiếu chút xoè, Cao Cường đành phải hứa hẹn cho nó lành.
Cơ mà Truy Tung Phù không tốt chơi đâu, nàng ta định ghim cái gì để thắp?
Chẳng lẽ tự nhổ.. tóc xuống ghim vào?
---
15 phút sau, “đàn đom đóm” bay vào một khu đô thị chung cư cao cấp.
Mà cứ nơi nào dính líu tới hai chữ “cao cấp” là không cho phép tự do ra vào. Trưng ra giấy tờ quá phiền, Cao Cường đành thu cất xe, sau đó hai người lén xâm nhập vào bên trong.
Đàn đom đóm bay vào tận cuối khu đô thị, sau đó lơ lửng phiêu đãng tại bầu trời bên trên toà nhà được đánh số C22. Đồng nghĩa yêu râu xanh đang ngây ngốc trong toà nhà này.
Cao Cường liền quay sang nói với Tiêu Diễm Phượng:
“Tránh phiền toái không đáng có, ngươi báo triệu tập thêm nhóm ngoại vi tới đi”
“Được” – Tiêu Diễm Phượng ngắn gọn đáp một câu, lập tức lôi bộ đàm ra gọi về doanh trại. Thông báo xong xuôi nàng ta liền quay sang hạ thấp giọng dò hỏi:
“Sao không tiếp cận luôn? Chứ để nó phát hiện chúng ta rồi bỏ chạy thì phiền”
Híp mắt quan sát tầng thứ 20 của toà nhà. Sau một hồi tính toán cẩn thận, hắn liền lấy ra một tấm phù đưa cho Tiêu Diễm Phượng và đơn giản nói kế hoạch:
“Dán liễm tức phù tại đan điền xong chúng ta lên, bọn họ tới nơi thì động thủ”
“Được” – Không chút chần chừ, Tiêu Diễm Phượng vạch luôn áo dán đến “bẹp” một nhát. Dán xong vỗ bộp bộp, chán chê mới thèm thả vạt áo xuống rồi nói:
“Nhìn bụng ta mà không phản ứng gì, láo xược ngươi bắt đầu tiến bộ rồi đó”
Nhìn mỗi cái bụng mà phản ứng củ cải gì chứ? Ngươi thử cởi truồng ra xem lão tử có phản ứng không?
Ài, kèn cựa nữ yêu quái này thì có mà hết đời, vẫn là thôi đi.
Nghĩ đến đây Cao Cường dứt khoát ngậm miệng, quay phắt người hướng tầng trệt toà nhà C22 đi tới. Thấy vậy Tiêu Diễm Phượng liền bĩu môi và đuổi theo.
Hai người vừa bước vào cửa, liền có nhân viên bảo an từ phòng trực ban đi ra chặn lại:
“Xin thứ lỗi, cho hỏi hai vị tới tìm ai? Vui lòng nêu rõ tính danh chủ nhà và chờ đợi xác nhận”
Không nói không rằng, Cao Cường nhanh như chớp gõ ngất gã này cùng ba gã khác đang trong phòng trực ban. Sau đó lấy dây trói chặt tay chân của cả bốn.
“Yêu cầu bọn họ phối hợp một chút là được rồi” – Tiêu Diễm Phượng liếc xéo hắn và nói.
“Giải thích tốn thời gian, gõ ngất luôn cho lành” – Cao Cường nhún vai tuỳ tiện đáp lại, nói xong mặt mũi tỉnh bơ hướng thang máy mà đi tới.
“Ngươi đúng là láo xược không ai sánh bằng” – Tiêu Diễm Phượng theo sát hắn vào thang máy, thuận tiện khẽ mắng một câu cho bõ ghét.
Nhìn bụng nàng ta không phản ứng liền bị châm chọc, gõ ngất bốn gã bảo an liền bị mắng mỏ.
Mệnh ta sao mà khổ quá đi, biết sống sao cho vừa đây?
Cao Cường vừa đưa tay nhấn ô số 20 trên bảng, vừa âm thầm thở dài cảm khái.
---
“Ting.. ting..”
Cửa thang máy vừa mở ra, hai người nhanh chóng di chuyển tới nép mình tại lối cầu thang bộ.
“Hửm?” – Thông qua thần thức tìm kiếm yêu râu xanh, chứng kiến dáng vẻ của nó hiện giờ, Cao Cường thoáng có chút kinh ngạc khẽ hô một tiếng.
“Làm sao vậy?” – Tiêu Diễm Phượng vội vàng quay sang dò hỏi.
“Nó phát hiện chúng ta” – Cao Cường hạ thấp giọng để giải thích:
“Nó đặt một chiếc bàn ngay đối diện cửa ra vào, vừa ăn vừa nhìn ra cửa, miệng thì mỉm cười hết sức gọi đòn tìm đánh. Nó chắc hẳn là rất tự tin vào thực lực của bản thân”
“Nó tu vi cao lắm ư?” – Tiêu Diễm Phượng nhíu mày tiếp tục hỏi.
Trầm ngâm chốc lát, Cao Cường liền thẳng thắn nói ra suy đoán:
“Nó là nhục thân quỷ hồn, tương đương với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Mà theo ta thấy thì nó đạt tới cảnh giới này chưa lâu. Thực lực tăng vọt liền rơi vào cảnh ếch ngồi đáy giếng”
“Tóm lại chỉ là dế nhũi?” – Tiêu Diễm Phượng bá đạo hỏi một câu.
“Đúng, một quyền là toi” – Cao Cường liền gật đầu như bổ củi nói.
“Hỏi một câu cuối cùng” – Tiêu Diễm Phượng bất chợt nghiêm túc: “Thành thật nói cho ta biết, nếu bị đá nổ chỗ đó, nó cũng thấy cảm giác đau đớn giống con người chứ?”
Hai chân theo phản xạ khép lại thật chặt, Cao Cường run run nói:
“Có thấy đau, nhưng các tuyến thần kinh còn chưa đầy đủ cho nên nỗi đau không lớn như con người”
“Thấy đau là được rồi” – Tiêu Diễm Phượng hài lòng gật đầu mỉm cười, sau đó liền ra khỏi nơi ẩn nấp.
Cô nàng này cũng thật là, có nóng lòng hành hạ đầu ngốc quỷ kia thì cũng phải hỏi xem nó đang ở phòng nào đã chứ? Cao Cường bất đắc dĩ đi ra tóm tay lôi nàng tay lại:
“Ngươi đi ngược hướng rồi, nó đang ngốc ở phòng 203”
“Không nói sớm” – Tiêu Diễm Phượng tức giận làu bàu quở trách.
Dứt lời liền mặc kệ hắn buồn bực đứng đó, nàng ta xông thẳng tới trước cửa phòng 203 rồi cứ thế vung chân toàn lực đá ra một cước, kết quả có thể nghĩ luôn rồi đấy a.
“Oành..” – Không chút huyền niệm, cánh cửa dầy cộp liền vỡ nát.
Động tĩnh lớn thế này tất nhiên khiến những hộ gia đình khác mở cửa xem xét.
Hết cách rồi, Cao Cường đành phải chạy một vòng đem toàn bộ già trẻ lớn bé gõ cho ngất xỉu. Chứ để bọn họ bù lu bù loa lên thì có mà thành đại loạn đến nơi luôn đấy.
Ài, biết vậy sớm tung ra một đống mê dược cho đỡ phiền phức.
Xong xuôi hắn mới nhanh chóng xông vào phòng 203, may mắn kịp lúc chứng kiến Tiêu Diễm Phượng bộc phát ra tính khí sư tử hà đông, hung hăng thô bạo đừng hỏi.
Nàng ta lúc này cứ từng cước từng cước dẫm uỳnh uỳnh lên khắp cơ thể yêu râu xanh trong hình hài gã thanh niên. Dẫm mạnh đến nỗi căn phòng không ngừng rung lắc.
Dám khẳng định căn phòng bên dưới bị vạ lây, trần thạch cao rơi rụng lả tả là cái chắc.
Tiêu Diễm Phượng thậm chí còn chẳng buồn phóng xuất hoả diễm, trong giây lát đã đem yêu râu xanh đánh cho mềm như sợi bún. Ài, chênh lệch thực sự quá to lớn.
Vớ lấy chiếc ghế ngồi xuống, Cao Cường hiếu kỳ dò hỏi:
“Nổ thì cũng đã nổ rồi, không giết luôn cho nhanh, cần gì lãng phí sức lực thế chứ?”
“Chết chưa hết tội” – Tiêu Diễm Phượng nghiến răng nói:
“Thứ đồ vật bẩn thỉu này lại dám ý đồ làm ta. Muốn chết dễ dàng? Không có cửa đâu”
“Nó lại muốn làm ngươi?” – Cao Cường trợn mắt lên hỏi.
“Đúng vậy” – Tiêu Diễm Phượng vừa dẫm vừa giảng giải:
“Nó nói sớm ngửi thấy mùi của ta, cái gì mà ngồi chờ ta mãi, rồi nóng lòng xé đồ của ta, thô bạo làm ta. Ngươi nghe có tức không? Ta thì tức lộn ruột lên rồi đây”
“Ta cũng tức giận rồi đây” – Cao Cường đứng dậy đi tới, trên tay lập tức xuất hiện hai chiếc đinh đen xì. Rồi cứ thế cắm thẳng vào huyệt thái dương yêu râu xanh.
Khoá hồn con quỷ này lại, muốn tự bảo cũng không nổi.
“Ngươi ngồi nghỉ chút đi” – Hắn hướng Tiêu Diễm Phượng phất tay nói một câu, sau đó liền từ trữ vật giới lôi ra một đống chai lọ đủ loại màu sắc xanh đỏ tím vàng.
Đang tức giận là vậy, nhưng nghe hắn nói xong, Tiêu Diễm Phượng thế mà ngoan ngoãn tới ghế ngồi. Hơn nữa còn cười híp cả mắt, như kiểu vui mừng lắm ý.
Trong khi đó Cao Cường dáng vẻ như một nhà khoa học ham mê nghiên cứu.
Hắn mở nắp hết chai này tới chai kia, mỗi một chai đều rót vài giọt lên người yêu râu xanh. Nói chung bị rót các loại chu sa dịch chuyên dùng để vẽ bùa trị quỷ lên người thì cứ phải gọi là thôi rồi quỷ ơi.
Yêu râu xanh cơ thể không ngừng bốc khói, lúc thì phát xanh lúc thì phát đỏ, sau đó lại đến tím vàng nâu đen trắng biến đổi liên tục. Kèm theo là tiếng kêu gào thảm thiết như thể muốn xé toạc bầu trời.
Nhận thấy yêu râu xanh dùng ánh mắt oán hận nhìn mình, Cao Cường liền vung tay cho cái bạt tai:
“Không biết đường hối lỗi còn dám oán hận? Muốn bị nhúng trong vạc dầu vạn năm?”
“Không muốn” – Yêu râu xanh phát hoảng liên tục lắc đầu, khoé mắt lại còn chảy máu thành dòng:
“Oaa.. Oaa.. Van xin hai ngươi cho ta chết đi, đốt ta thành tro bụi đi, đừng nhúng dầu”
Hắc, quỷ hồn khóc công nhận là thấy cá tính vô cùng, Cao Cường ngoái nhìn Tiêu Diễm Phượng:
“Ý ngươi thế nào? Muốn tiếp tục hành nó ra bã, hay là một mồi lửa giải quyết luôn?”
“Ngươi muốn làm thế nào liền tuỳ tiện đi” – Tiêu Diễm Phượng hai tay chống cằm, cười híp mắt nói.
Cô nàng này bữa tối ăn nhầm khoai ngứa hay sao mà cử chỉ kỳ quặc khác thường. Da mặt khẽ giật giật, Cao Cường lấy ra vài tấm Hoả Cầu Phủ thả lên người yêu râu xanh.
Nháy mắt hoả diễm liền đem yêu râu xanh thiêu thành khói bụi.
Chỉ có điều hoả diễm đốt luôn cả tấm thảm, khói bốc lên dày đặc, thế là hệ thống vòi chữa cháy tự động liền phun nước phè phè. Phun cho cả hai một thân ướt sũng luôn.
“Láo xược!!! Ngươi thấy ta mặc sơ mi trắng liền mưu đồ xấu phải không?”
“Xuỳ!!! ngươi không mặc áo ta còn nhìn rồi, cần gì mưu đồ vớ va vớ vẩn”
“Nha, còn dám nguỵ biện? Vậy kẻ nào mũi cứ giật giật như mũi chó kia?”
“Ngươi đầu óc quá đen tối rồi. Ta đây là bị khói làm cho ngứa mũi đấy a”