Vừa mở mắt ra, hai nàng liền bị vầng hào quang xanh ngắt rực rỡ hấp dẫn.
Nhìn kỹ lại mới thấy là một đầu quái điểu trông rất đẹp đang bao phủ lên người hắn.
Phải công nhận là đẹp mắt thật đấy, thế nhưng quái điểu này rõ ràng từ lôi điện ngưng tụ thành.
Cảm giác tê dại chợt lan truyền khắp cơ thể, chút xíu ngái ngủ sau cùng liền tan biến không còn dấu vết. Để rồi hai nàng gần như cùng lúc ngửa cổ há miệng hét toáng lên.
Hai tiếng thét bén nhọn như muốn xuyên thủng lớp mái lá bên trên, chỉ có điều nhớ ra đang ở nơi nào, các nàng hốt hoảng vội vàng dùng cả hai tay tự bịt chặt lấy miệng.
Nghĩ tới đám “ác ôn” kia rất nhanh sẽ phát hiện hắn có điểm khác biệt, nghĩ tới cơ hội sống sót cuối cùng đổ bể. Cả hai sắc mặt tái nhợt, ngồi đó không ngừng run lẩy bẩy.
Đám “ác ôn” gì đó bị bạch tuộc khí linh chuốc thuốc mê lăn quay hết cả lũ rồi. Đương nhiên sẽ không thể nào xảy ra tình huống lâm li bi đát mà hai nàng vừa nghĩ đến đâu.
Chẳng mấy chốc Marie với Linda cũng nhận ra có gì đó sai sai ở đây.
Riêng cái việc mọi người xung quanh giờ này còn ngủ ngáy khò khò đã đủ nói rõ lên vấn đề.
Nhớ lại bản thân mình đêm qua ngủ một giấc phi thường ngon lành nữa chứ. Marie với Linda đưa mắt nhìn nhau, liền thấy trong mắt đối phương là thật sâu rung động.
Không ai bảo ai, hai nàng nhanh chóng ngồi xích lại gần bên nhau. Cảm xúc sợ hãi giây lát tan thành mây khói, chỉ còn hai ánh mắt đầy hiếu kỳ nhìn hắn chằm chằm.
Tóm lại đánh cược thắng rồi, không bõ công mấy đêm nằm ôm hắn sưởi ấm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, quái điểu lôi điện mờ nhạt đi trông thấy.
Nhờ đó hai nàng có thể nhìn hắn được rõ ràng hơn.
Nói chung lôi điện đã thiêu rụi toàn bộ bông băng quấn trên người hắn, lúc này để lộ ra hắn với bên ngoài cơ thể bao bọc kín kẽ bởi lớp vảy dày cộp do máu đen kết thành.
Thú thật là nhìn thấy hơi ghê ghê.
Cắm cho thêm cặp sừng nữa là trông hệt như quái vật trong phim kinh dị.
Tuy nhiên khi quái điểu lôi điện hoàn toàn biến mất, lớp vảy đen kịt ngay tức thì hóa thành tro bụi rơi lả tả xuống dưới đất. Và chỉ sau vài nốt nhạc hắn liền trần như nhộng.
“O-M-G!!!” – Linda buột miệng kinh hô, hai mắt căng mở lớn hết cỡ.
Marie thì mặt mũi đỏ bừng bừng, vội quay sang đánh nhẹ lên vai Linda và khẽ nói:
“Cứ để như vậy mắc cỡ chết đi được, mau mau cởi áo che cho hắn”
“Xin lỗi boss” – Linda liền vạch cúc áo lộ ra hai khối cầu trắng mịn, ngại ngùng nói:
“Ở đây nóng quá, ta không mặc phụ kiện. Hay boss che cho hắn đi”
Nghe vậy Marie liền lúng túng, nàng cũng bởi nóng quá mà thả rông đây này. Chẳng lẽ cởi quần ra che cho hắn? No never, Marie chỉ còn cách quay mặt qua nơi khác.
Chẳng có nửa điểm giữ gìn tôn ti trật tự, Linda thò tay sang nắn trộm một nhát. Biết được boss cũng không mặc phụ kiện giống mình, nàng liền bật cười như nắc nẻ.
Cái này chọc cho Marie tức điên, lập tức đè Linda ra hết cấu véo lại tới cù nách.
Phút chốc hai nàng cười đùa oang oang, nào có dáng vẻ của kẻ đang bị giam nhốt?
Cũng chính tiếng cười đùa ầm ĩ này đánh thức Cao Cường. Để rồi khi mở mắt quay sang nhìn, hắn liền thấy hai vị mỹ nữ tóc vàng quần áo xộc xệch, nằm đè lên nhau.
Đây chính là “gái xinh đã ít mà chúng nó còn yêu nhau” trong truyền thuyết phải không?
Mà cứ nhìn người ta cá nước thân mật, kể ra có hơi bị vô duyên.
Nhất là đang chẳng có mảnh vải nào che thân đây này, Cao Cường khóc không ra nước mắt. Vội vàng mặc quần áo, rồi cúi nhặt lấy Linh Thú Hộ Oản đeo vào cổ tay.
Ngồi đợi hai nàng chơi trò tình ái thì có mà đến khuya, hắn đành phải hắng giọng nói:
“È hèm, hai vị có thể tạm ngừng chốc lát được không?”
Giọng nói vang lên quá đột ngột, khiến Marie với Linda giật mình giống như đạo tặc đang trộm đồ thì bị chủ nhà bắt quả tang, cả hai vội vội vàng vàng buông nhau ra.
Của đáng tội là các nàng đùa nghịch có hơi hăng máu quá đà, hai hàng cúc áo hiện giờ đã đứt sạch sẽ. Thành ra khi ngồi dậy vạt áo liền bị rộng mở hẳn sang hai bên.
Hai cặp hung khí căng tròn nẩy nở đập thẳng vào mắt.
Cái này lực sát thương có thể nói là thánh họ nhà nó quá mức to lớn.
May mà Cao Cường phản xạ nhanh, kịp thời đưa tay vuốt sống mũi, nếu không đã mất mặt rồi đấy.
Khác với dự đoán là sẽ có hai tiếng hét chói tai vang lên. Sau khi phát hiện hớ hênh, hai nàng mặt hơi biến hồng một chút, nhanh tay kéo vạt áo che đậy lại mà thôi.
“È hèm” – Cao Cường lần nữa hắng giọng, tỏ vẻ thản nhiên rồi nói:
“Trước tiên xin cảm ơn hai vị đã giang tay cứu giúp, cũng xin chia buồn với những mất mát của hai vị. Hiện giờ ta đã hoàn toàn bình phục, vậy chúng ta tranh thủ rời khỏi đây thôi. Kẻo đến lúc đám phiến quân phát hiện khác thường, mình ta khó lòng đánh lại bọn chúng”
Nghe xong những lời này, Marie và Linda thoáng liếc mắt nhìn nhau.
Hai nàng tin tưởng hắn không nói dối, bởi vì trong thương đoàn cũng có tu sĩ đi kèm. Nhưng vị tu sĩ đó còn không phải bị đám ác ôn kia nhẹ nhõm giết chết hay sao?
Bắt được tia thất vọng lóe lên trong mắt hai nàng, Cao Cường tỏ vẻ nghi hoặc khẽ hỏi:
“Hai vị có việc gì khó nghĩ sao? Cứ nói ra đi, biết đâu ta có thể giúp”
Trong đầu nhanh chóng làm ra quyết định, Marie liền đứng dậy, rồi thẳng thắng nói ra:
“Ta hi vọng ngươi tìm cách giải thoát toàn bộ những người đang bị giam nhốt nơi đây. Ta hiểu rằng đòi hỏi này là rất quá đáng, nhưng xin ngươi hãy ra sức một lần. Tất nhiên nếu ngươi cần gì đó thì nói ra đi, ta sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu trong khả năng cho phép”
“Tại sao?” – Cao Cường đưa mắt quan sát xung quanh, thở dài đầy bất đắc dĩ và nói:
“Tìm cách giải cứu bọn họ, chắc chắn chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm. Đó là chưa kể tới việc di chuyển tại sa mạc cực kỳ khó khăn, tỉ lệ chạy thoát khi dẫn họ theo là vô cùng nhỏ bé. Nếu đã không thân cũng chẳng quen biết, thiết nghĩ không nên mạo hiểm vì bọn họ”
Nghe xong những lời này, Marie lấy hết can đảm đi thẳng đến trước mặt hắn và hỏi:
“Có lẽ ngươi sẽ cười cợt vì những lời ngu ngốc mà ta chuẩn bị nói ra. Thế nhưng ta rất muốn biết ngươi nắm giữ sức mạnh cường đại để làm cái quái gì vậy? Ngay cả việc cứu giúp những kẻ yếu thế cũng không dám làm, ngươi không thấy tự hổ thẹn với lòng ư?”
Cứ tưởng nàng ta sẽ mở một khóa giảng giải đạo lý đầy tính nhân văn gì đó cơ đấy. Hoặc là bày ra một đống những lợi ích to lớn dụ dỗ hắn cứu người chẳng hạn.
Ai ngờ chơi bài dở giọng bá đạo chất vấn, cái này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cao Cường.
Tuy nhiên hắn lại thấy “chim ưng” kiểu cách này hơn mới chết chứ.
Xinh đẹp, thiện tâm, thẳng tính.
Mỗi tội là bách hợp.
Thấy hắn cứ đứng cười tủm tỉm, Marie rất không hiểu liền vội hỏi:
“Ngươi nói gì đi chứ?”
Cao Cường hài lòng mỉm cười, vươn tay xoa đầu nàng ta và nói:
“Tuy ngươi hành xử có ngoài phán đoán của ta, nhưng ngươi đã vượt qua thử thách. Giờ ngoan ngoãn đợi dưới này đi, ta lên trên kia giải quyết đám phiến quân”
Dứt lời Cao Cường liền đi tới đá bay cửa buồng giam, rồi cứ thế nhanh chân rời khỏi.
Để lại Marie với Linda người đứng kẻ ngồi ngơ ngác nhìn nhau.
Nhanh chóng tỉnh táo lại, Linda đứng phắt dậy, hạ thấp giọng dò hỏi:
“Boss, lỡ như hắn một mình chuồn đi thì chúng ta biết làm sao?”
“Đừng có nghĩ xấu” – Marie đánh nhẹ một cái lên bả vai Linda rồi nói:
“Hắn muốn thì đã sớm rời khỏi, cần gì lãng phí nước bọt như thế”
- --
Trong khi hai nàng dưới hầm giam to nhỏ thì thầm, Cao Cường vừa lên tới mặt đất liền cảm nhận thấy nồng nặc tử khí. Có nghĩa rất nhiều người mới mất mạng.
Vẫn biết đám phiến quân chuyên chơi trò chặt đầu, nhưng tử khí dày đặc thế này thì hơi quá.
Hình như có gì đó phi thường sai sai đã diễn ra ở nơi đây.
Cao Cường ngay lập tức thả ra thần thức, để rồi phát hiện thi thể nằm la liệt khắp nơi. Không có dấu vết đã phát sinh chiến đấu, và chẳng hề thấy máu me rơi vãi.
Quan sát cẩn thận một hồi, Cao Cường liền cúi xuống nhìn Linh Thú Hộ Oản.
Này là do bạch tuộc khí linh quăng phấn quá đà, liền mê chết đám phiên quân luôn rồi. Có điểm giống hắn khi trước từng sốc thuốc chết tên trùm buôn ma túy.
Không hiểu bạch tuộc khí linh mà biết chính nó vừa giết mấy trăm mạng người, bản mặt của nó trông sẽ đặc sắc như thế nào đây? Thôi quên đi, tốt nhất giữ kín.
Bạch tuộc khí linh phi thường có nhân tính, chẳng may nó hối hận đến mức bỏ bê công việc thì phiền.
Nghĩ đến đây Cao Cường mau chóng chạy đi thu gom thi thể.
Sau khi lột sạch những đồ vật có giá trị, hắn liền ném ra đống lớn Hỏa Cầu Phù.
Giây lát hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, chẳng mấy chốc hơn năm trăm thi thể chồng chất như núi, chỉ còn là tro tàn theo làn gió hòa vào mênh mông biển cát trắng.
Cơ mà không hiểu sao Cao Cường chẳng thấy một mụn linh hồn nào cả?
Sợ bản quan xử án nhăng cuội, Âm Phủ cử gã Quỷ Sai nào đó chạy tới thu gom rồi ư?
Thực ra hắn dự định hốt một mẻ sau này dưỡng quỷ bộc đấy, giờ kế hoạch đổ vỡ tan tành mất rồi.
Trong lòng vạn phần tiếc nuối, Cao Cường vung tay ném ra mấy chục tấm Tịnh Hóa Phù. Xác định đã tiêu trừ hết tử khí, hắn mới yên tâm trở xuống hầm giam.
Chưa đến mười phút hắn đã quay trở lại, Linda đầy nghi hoặc nhìn tới nhìn lui rồi hỏi:
“Không phải ngươi đi tiêu diệt đám ác ôn ư? Sao y phục vẫn phẳng phiu thế này?”
Chẳng hơi đâu đi giải thích chuyện dư thừa, Cao Cường liền nói với cô nàng “boss”:
“Trước tiên đem loại bỏ tà thuật nguyền rủa trên người ngươi cái đã rồi tính sau”
“Tà thuật nguyền rủa?” – Marie nghe vậy hai trợn tròn, thật lâu không nói nổi lên lời.
Đúng như đã dự đoán, nàng ta hoàn toàn không hề hay biết gì. Cao Cường vung tay ném ra một tấm Tịnh Hóa Phù, hào quang vàng nhạt chậm rãi lan tỏa.
Khi hào quang tiếp xúc thân thể Marie, liền hiện lên những linh văn quỷ dị trên khắp cơ thể nàng ta.
Cao Cường chính là vì những linh văn này mới bày trò thử thách. Bởi giúp người giúp tới cùng, hắn sẽ phải theo nàng ta một chuyến tiêu diệt cái kẻ thi pháp.
Nếu nàng ta là người ích kỷ lươn lẹo, hắn chẳng tội gì lãng phí công sức.
Dẫn rời khỏi nơi đây trả ơn nàng ta cứu giúp vậy là hết nợ.
Cơ mà hai nàng tóc vàng này cũng thật là khó đỡ.
Có mấy cái vòng linh văn quỷ dị chút xíu thôi, cần thiết phải sợ hãi tới nỗi lăn đùng ra ngất xỉu không? Báo hại bản quan phun máu mũi phè phè rồi đây này.