Mà việc này đầu đuôi câu chuyện cũng do Cao Cường có những suy nghĩ hơi quá đáng. Mua bán linh hồn như trong phim thì cũng thôi, đằng này còn nghĩ tới mấy cuốn đam mỹ với tình tiết mặn hơn muối.
Một kẻ thê thiếp thành đàn như Bạch Lãnh mà bị ví với gay bóng có thể không điên tiết sao? May mà Bạch Lãnh không thèm chấp vì Cao Cường trẻ người non dạ, chứ nếu không thì giết bất luận tội rồi.
Cao Cường cũng học được thông minh, ngay lập tức nghĩ tới mấy bộ tiểu thuyết ma đầu giết người như ngoé không gớm tay. Lựa chọn này phi thường sáng suốt bởi vì sau đó Bạch Lãnh giọng nói nhẹ hẳn đi:
“Ta truyền thụ là tâm pháp Tu Tiên chính đạo đàng hoàng, nên đừng có lo phải uống máu ăn thịt cái gì. Nhưng như đã nói thì để có thể nhận được nó, ngươi phải trả ra cái giá tương xứng mới được”
“Ta sẽ nói luôn kẻo tiểu tử ngươi lại suy nghĩ bậy bạ. Thứ nhất là vấn đề quy củ, nói thẳng ra thì tâm pháp này chỉ cung cấp cho quan viên của Âm Phủ, ngươi bắt buộc phải trở thành Phán Quan tập sự”
“Không phải ta quyền cao chức lớn có thể tuyển dụng bậy bạ, thì cóc nhái như ngươi có tu tám mươi kiếp cũng đừng mơ nhận được chức vụ này. Cho nên bớt đoán bậy đoán bạ mà tập trung nghe tiếp đi”
Đúng là Cao Cường lại có suy đoán trong đầu, may mà chỉ là những hoài nghi nhỏ nhặt cho nên không khiến Bạch Lãnh tức giận gì nhiều. Sau khi nhẹ nhàng nhắc nhở một câu, Bạch Lãnh tiếp tục giảng giải:
“Để trở thành Phán Quan tập sự, tất nhiên ngươi sẽ phải ký một bản giao kèo. Nó giống như hợp đồng lao động của nhân gian vậy. Có vào được biên chế chính thức hay không thì còn tuỳ nhiều yếu tố”
“Giả dụ như Âm Phủ hài lòng và đồng ý cho ngươi vào biên chế nhưng ngươi không muốn, vậy đợi hết thời hạn giao kèo ngươi sẽ được tự do làm gì tuỳ thích. Cái này rất là công bằng và dân chủ đi”
“Ở chiều hướng ngược lại khi ngươi làm không tốt. Thời gian tập sự sẽ kéo dài gấp hai lần đã ký kết. Hết hạn ngươi sẽ được tự do như trước. Tất nhiên đừng mơ tới vào biên chế chính thức của Âm Phủ nữa”
“Theo những gì mà ta mắt thấy tai nghe thì những kẻ làm không tốt đa phần vì quá vô dụng mà chết sớm. Hi vọng ngươi sẽ nỗ lực làm việc, chứ để cho người tuyển dụng là ta đây phải mất mặt thì.. Kiệt.. Kiệt..”
Mẹ nó, nghe cái tiếng cười này mà Cao Cường thấy ớn lạnh hết cả người. Cao Cường dám chắc bản thân mà làm không tốt.. một tỉ phần trăm sẽ bị Bạch Lãnh cái con quỷ này hành hạ cho bằng chết.
Lần này Bạch Lãnh không thèm phản ứng với suy nghĩ đầy tính nguyền rủa của Cao Cường. Sau khi trưng ra nụ cười kinh tởm với mục đích để doạ nạt chán chê, gã mới tiếp tục những lời còn dang dở:
“Có một đám quỷ hồn trốn thoát khỏi Âm Phủ chạy tới dương gian. Thứ giòi bọ muốn ăn thịt ngươi chính là một trong số đó. Sự xuất hiện của ta ở đây cũng là bởi phải đi truy bắt chúng về”
“Ở đây có danh sách hơn hai mươi quỷ hồn vượt ngục, chúng đều lởn vởn đâu đó quanh thành phố. Giải quyết đám giòi bọ mất nết này chính là cái giá thứ hai mà ta muốn ngươi phải trả”
Quỷ đại ca! Ngươi là muốn cứu hay là muốn chỉnh chết ta đây? Ta dựa vào cái gì để giết quỷ hồn hả? Súng đạn hay dao kiếm? Vừa nghe tới phải đi giết quỷ, Cao Cường trong đầu liên tục kêu gào chất vấn.
Đương nhiên Bạch Lãnh có thể đọc được những câu hỏi mà Cao Cường không cần phải nói ra thành lời này. Khẽ cười lạnh một tiếng, Bạch Lãnh trả lời bằng những lý lẽ mà Cao Cường không thể phản bác:
“Ta có nói ngươi phải ngay lập tức thực thi sao? Bạch Lãnh ta đây không tàn nhẫn đến nỗi đẩy ngươi đi tìm chết như thế. Ta cho ngươi hai năm để tu luyện, muốn mua dao mua súng gì đó là việc của ngươi”
“Thế nhưng 1 năm sau đó mà ngươi vẫn chưa xử lý được một quỷ hồn nào, hoặc 7 năm sau kể từ lúc này mà ngươi chưa giải quyết toàn bộ. Vậy thì chính Bạch Lãnh ta đây sẽ là người bóp nát đầu ngươi ra”
“Đừng nghĩ đây chỉ là những lời hù doạ, Bạch Lãnh ta đã nói là làm. Đám giòi bọ kia chỉ là một lũ rác rưởi yếu nhược, có tận 7 năm mà còn không giải quyết được thì ngươi nên chết đi cho đỡ lãng phí khí trời”
Thì những lời Bạch Lãnh nói đúng là hù doạ còn gì? Có điều Cao Cường tin tưởng Bạch Lãnh không hù doạ cho vui. Vả lại Cao Cường cũng hiểu bản thân mình đang ở tình thế bắt buộc phải ký vào giao kèo.
Không ký ư? Rất có thể sẽ bị gã Bạch Lãnh này bóp chết ngay lập tức. Mà dù Bạch Lãnh nảy sinh lòng nhân từ, thì tiếp theo Cao Cường cũng không có khả năng sống sót nếu lại bị quỷ hồn tới hỏi thăm.
Như tình huống bị hắc vụ hồn ma nhăm nhe đó thôi. Bạch Lãnh không xuất hiện thì giờ này Cao Cường ngay cả mẩu xương nhỏ xíu cũng chẳng còn. Đám quỷ hồn còn lại dám chắc cũng khủng bố cỡ đó đi.
Mà ký kết đồng nghĩa với việc phải liều mạng săn lùng đám quỷ hồn gớm ghiếc kia. Thế nhưng ít nhiều còn nhận được tâm pháp gì đó. Có chỗ dựa vào như thế thì cơ hội sống sót mới nhiều hơn.
Còn có một điều quan trọng đó là Cao Cường thèm khát có được sức mạnh như Bạch Lãnh. Lý do này đủ vượt qua hết thảy để mà hắn sẵn sàng ký kết vào cái bản giao kèo còn chưa hiểu ngô khoai gì kia.
Cao Cường hay bàn tay nắm thật chặt thể hiện sự quyết tâm. Bảy năm giải quyết đám quỷ hồn ư? Chỉ là chuyện nhỏ, Cao Cường còn muốn có một ngày sẽ tẩn cho gã Bạch Lãnh vênh váo này một trận đây.
Nhớ tới Bạch Lãnh đọc được những suy nghĩ xấu xa của mình, Cao Cường kinh hãi gần chết. Bởi lo lắng gã Bạch Lãnh này tức giận đổi ý mà trai tim trong lồng ngực Cao Cường muốn nổ tung luôn rồi.
May mắn thay Bạch Lãnh không rõ vì khinh thường Cao Cường mơ mộng hão huyền hay thế nào. Gã chẳng biểu hiện thái độ tức giận gì cả, chỉ đơn giản là gõ ngón tay trên thành ghế và nhẹ nhàng nói ra:
“Tu hành là một việc rất không dễ dàng. Gian nan vất vả nguy cơ trùng điệp thế nào ta sẽ không nói. Chỉ có ngươi tự mình đi trải nghiệm thì mới thông hiểu được một cách xác thực hơn”
“Còn nữa, phàm trần không phải là nơi phù hợp với kẻ tu hành. Dạo chơi chốc lát sớm muộn rồi cũng có ngày rời đi. Lý do vì sao sau này tự ngươi sẽ hiểu, ta sớm nhắc để ngươi tránh trầm mê quá sâu”
“Cuối cùng đó là trong vòng 10 năm ngươi phải đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ. Nếu không thì linh hồn của ngươi sẽ bị tiên căn nuốt chửng. Hãy cố gắng lên đi, đừng để khi đó ta phải tự tay bóp chết ngươi”
Mấy câu trước đó còn chưa thấy gì, chứ câu nói sau cùng của Bạch Lãnh khiến cho Cao Cường hoá đá luôn rồi. Không phải tu hành tâm pháp là được rồi sao? Thế nào lại tòi ra cái thời hạn 10 năm thế này?
Mà nghe cái giọng điệu cổ vũ “phi thường chân thành” thế kia của Bạch Lãnh, dám chắc muốn đạt tới tu vi Nguyên Anh gì đó kia trong vòng 10 năm là khó khăn vô cùng, có khi còn là điều không tưởng ý chứ.
Thế quái nào suy nghĩ một hồi, Cao Cường cứ có cảm giác đang bị gã quỷ Bạch Lãnh này chơi xỏ cũng nên. Kiểu như là ném ra miếng mồi nhử để Cao Cường có hi vọng sống, sau đó bụp cái đập chết tươi.
Đọc mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Cao Cường mà Bạch Lãnh suýt thì ngã ngửa. Bạch Lãnh thề có Diêm Vương chứng giám những lời gã nói hoàn toàn là sự thật. Chỉ cần nửa lời dối trá trời tru đất diệt.
Bạch Lãnh chẳng hiểu sao tiểu tử Cao Cường trước mặt này cứ thích suy nghĩ ví von này nọ như vậy. Thà dùng thời gian đó mà hỏi những thứ liên quan tới đường lối tu hành có phải tốt hơn không?
Bạch Lãnh biết thói quen là một thứ bệnh thâm căn cố đế. Có quát mắng nạt nộ tin chắc Cao Cường vẫn chứng nào tật đấy mà thôi. Bạch Lãnh liền ném ra bốn món đồ rồi nói với giọng có hơi bất đắc dĩ:
“Ta không muốn phải chịu cái cảnh bị ngươi nghĩ xấu như này một phút giây nào nữa. Đọc nội dung giao kèo rồi ký tên đi, để ta còn sớm rồi khỏi. Những thứ còn lại kia ký giao kèo xong liền là đồ của ngươi”
Bản giao kèo không rõ được làm từ cái gì nhìn cứ như được dát vàng. Có màu hoàng kim lấp lánh trông khá là đắt tiền. Đã thế còn có khổ giấy rất rộng trải gần kín cái giường mà Cao Cường đang nằm luôn.
Ở mép viền xung quanh cũng giống như vòng tròn ở giữa phòng, chằng chịt hoa văn đồ án tối nghĩa trông hơi giống đám giun đang bò lúc nha lúc nhúc. Hai mặt trước sau thì đã sớm ghi đầy chữ là chữ.
Những chữ cái kiểu ký hiệu loằng ngằng cứ như chữ dân tộc thiểu số thế này nhìn lạ hoắc. Nhưng kỳ quái ở chỗ Cao Cường lại có thể đọc và hiểu cứ như tiếng mẹ đẻ vậy, càng nghĩ càng thấy thần kỳ.
Đang mải mê đánh giá bản giao kèo trông khá là sang chảnh trước mặt, Cao Cường bỗng dưng cảm thấy hơi lạnh ở đâu thổi tới. Khẽ rùng mình nhìn lên thì thấy cặp mắt vốn đỏ ngầu của Bạch Lãnh lúc này còn đỏ hơn bao giờ hết.
Đoán chắc do mình mải mê nghĩ ngợi việc không đâu khiến cho Bạch Lãnh tức giận. Cao Cường không dám chậm chễ thêm, thậm chí còn không thèm đọc nội dung trên bản giao kèo ra sao.. cứ thế cắn rách đầu ngón tay rồi dùng máu ký vội tên vào.
Bạch Lãnh hài lòng thu cất bản giao kèo mà Cao Cường đã ký tên. Nhìn gã quỷ này phất tay một cái bản giao kèo liền mất hút. Cao Cường một lần nữa thấy hâm mộ gần chết.
Bạch Lãnh chẳng quan tâm Cao Cường tưng tửng cái gì trong đầu. Đưa tay chỉ vào món đồ có hình dáng vòng tròn bằng kim loại màu bạc, Bạch Lãnh nhìn tới Cao Cường rồi ngắn gọn nói một câu:
“Tích huyết nhận chủ, ngươi sẽ thu được tâm pháp”
Cao Cường có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi liên quan tới tu hành. Thế nhưng vừa nói dứt lời, Bạch Lãnh đã quay người rồi nhanh như chớp chui tọt qua vòng tròn nơi giữa phòng. Trước khi vòng tròn kịp biến mất, chỉ còn một câu nói sau cùng của Bạch Lãnh vang vọng tới:
“Ngươi đã không còn con đường nào khác để lựa chọn. Không muốn chết vậy thì hãy nỗ lực tu luyện đi”