Sau hai giờ dày vò, tuy bề ngoài Linh Thú Hộ Oản chẳng hề mảy may biến đổi. Nhưng không gian bên trong thì đã khác biệt hoàn toàn, lúc này ngập tràn hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.
Tất nhiên vẫn dùng để nuôi dưỡng thú sủng được đấy, có điều phải là hỏa hệ yêu thú.
Chứ thả các hệ khác vào thì chẳng mấy chốc sẽ có bữa thịt nướng thơm lừng.
Cơ mà bạch tuộc khí linh đúng thật là biết cách khiến người khác phải câm nín. Nó bố trí thêm có mỗi cái hỏa trận nho nhỏ, xong ngang nhiên chiếm đoạt Linh Thú Hộ Oản làm của riêng.
Lại còn đổi tên Linh Thú Hộ Oản thành Bạch Tuộc Tiên Cư luôn mới kinh tởm chứ?
Tuy nhiên không vấn đề gì, Cao Cường nhân dịp này liền nhờ vả nó cải tạo lại Hắc Tháp.
Căn bản hiện giờ không thích hợp chơi trò bắt nhốt tra tấn gì đó nữa. Thôi thì biến Hắc Tháp trở lại thành pháp khí nuôi dưỡng quỷ hồn, biết đâu về sau cần dùng để nuôi dưỡng quỷ bộc.
Cứ lo lắng mặt hàng này sẽ lại dở trò cân nhắc chính đáng hay không. May thay bạch tuộc khí linh đang vui vì có nhà mới ăn Tết, liền ve vẩy xúc tu hứa hẹn sẽ cải tạo Hắc Tháp thật tốt.
Bạch tuộc khí linh đúng là hơi khốn nạn, nhưng khỏi cần nghi ngờ lời hứa của nó.
Cao Cường liền có thể yên tâm tiếp tục lên đường được rồi.
- --
Suốt cả đêm lái xe chạy như bay trên cát, không thiếu những lần Cao Cường phát hiện tàn tích của ngôi làng nho nhỏ nào đó, nhưng chưa một lần hắn bắt gặp nơi còn người sinh sống.
Ngay cả khi trời chuyển sáng cũng chẳng khá khẩm gì hơn, trước mắt hắn vẫn chỉ toàn cát là cát.
Thật không hiểu nhóm Đặng Khiêm là truy lùng căn cứ điểm của đám khủng bố kiểu gì?
Tuy nhiên đến giữa trưa nắng vỡ đầu thì một thành phố xuất hiện trong tầm mắt hắn. Từ xa quan sát thì thấy không rộng lớn cho lắm, được cái có dòng người ra vào cũng khá là tấp nập.
Không chút nghĩ ngợi, Cao Cường liền cất xe rồi chạy bộ về hướng tòa thành.
Mặc dù hắn cứ chạy xe theo hướng tây là sớm muộn gì cũng ra khỏi sa mạc. Nhưng đề phòng phát sinh tình huống bất ngờ, xác định rõ hiện giờ đang tại vị trí nào trên bản đồ thì tốt hơn.
Rất nhanh liền tiếp cận cổng thành, hắn thấy những chiếc xe tiến vào toàn chở theo đầy ắp hàng hóa. Chứng tỏ tòa thành là trạm dừng chân, hoặc một cứ điểm giao dịch trung chuyển.
Hầu hết là lương thực với các loại nhu yếu phẩm, khả năng là nơi trung chuyển hàng hóa.
Mà tại cổng với trên tường thành có hai dạng binh lính canh gác.
Dạng thứ nhất mặc trang phục vải trắng với trên đầu quấn khăn, rõ ràng là binh lính bản địa. Dạng thứ hai mặc rằn ri giống hệt với đám bị Cao Cường cắt tiết khi giải cứu cha con Lucy.
Binh lính của vương quốc Hoa Mỹ là chắc rồi, đáng tiếc nhóm này không làm phản. Đồng nghĩa chẳng có trang bị vòng “iron man” để hắn tranh thủ kiếm thêm một mớ huyền thiết cao cấp.
Cao Cường cứ nghĩ là lại cảm thấy phi thường khó hiểu.
Đó là tin tức huyền thiết cấp cao xuất hiện tại đại lục, kiểu gì cũng đã truyền tới hải vực. Nếu nó quý hiếm đắt đỏ thì đáng lý ra các thế lực ngoài đó phải cử người chạy vào vơ vét rồi chứ?
Đồ tốt chưa khi nào là dư thừa.
Khả năng đám cầm cân nảy mực tại hải vực đã đưa ra quyết sách nào đó.
Thôi, cái gì khó quá liền bỏ qua, ngồi đoán già đoán non chẳng ích lợi gì. Cao Cường dứt khoát gạt bỏ suy nghĩ dư thừa, rồi “sưu” một cái liền như làn gió xông thẳng vào trong thành.
Căn bản để đám lính hỏi thăm rất phiền phức, dùng tốc độ nhanh lẩn vào cho nó lành.
Trong thành đa số là người bản địa trên thân mặc trang phục hồi giáo, ai cũng quấn khăn rồi để râu ria xồm xoàm như ông cụ. Phụ nữ thì đội khăn trùm kín mít, hở ra có mỗi cặp mắt.
Đúng là buôn bán tấp nập lắm, nhìn như thể tòa thành thực ra là một khu chợ rộng lớn.
Cao Cường đương nhiên nghe không hiểu ngôn ngữ nơi đây, được cái là không thiếu những người phương tây sử dụng English. Hắn liền lấy ra bản đồ rồi lân la chạy tới hỏi thăm.
Sau khi biết được vị trí chính xác của tòa thành này trên bản đồ. Cao Cường thong thả dạo bước khắp nơi trong thành, thần thức toàn lực triển khai nhằm tìm kiếm trang bị “iron man”.
Đáng tiếc là ngay cả một mảnh nhỏ cũng chẳng có.
Thay vào đó là hắn bất chợt nhận thấy đang bị nhìn chằm chằm.
Vấn đề là những người trong thành chỉ nhìn lướt qua hắn rồi thôi, với lại xung quanh cũng không hề có một tu sĩ nào cả. Như vậy cái cảm giác bị người nhòm ngó này từ đâu mà ra?
Ngay sau đó liền là cảm giác nguy hiểm xộc lên đầu.
Tuy rằng chỉ là linh cảm khá mơ hồ, nhưng Cao Cường vẫn quyết định phải ngay lập tức rời khỏi đây. Không riêng gì an toàn của bản thân, mà còn tránh liên lụy đến tòa thành này.
Phương hướng đã ghi nhớ sẵn trong đầu, vừa ra tới cổng thành là hắn liền thi triển Đạp Thiên Bộ lao về hướng Tây. Chạy xa được hơn một dặm mới chuyển sang ngự kiếm phi hành.
Cảm giác nguy hiểm đúng thật là biến mất.
Thế nhưng khốn nạn là chưa đầy một phút sau nó liền quay lại.
Hơn nữa càng lúc càng rõ rệt, điều này chứng tỏ có kẻ đang truy lùng hắn.
Chưa biết mặt mũi địch nhân ra sao đã thấy nguy hiểm, chỉ có sư phụ của tuyển thủ nào đó năm xưa tham dự giải đấu Cấm Quân. Hoặc là tu sĩ hải vực gánh nhiệm vụ truy nã hắn.
Khả năng liên quan tới vụ việc truy nã.
Bởi sẽ huy động được vệ tinh của các vương quốc, hắn vừa vào thành liền bị định vị. Cơ mà thoáng cái liền thấy nguy hiểm luôn, có cần thiết phải cử tới hàng khủng như vậy không?
Giờ một lão đầu xuyên toa hư không tới bắt thì hắn chạy thoát bằng niềm tin à?
Cao Cường toàn lực ngự kiếm bay đi, trong đầu không ngừng chửi thề.
Hắn đã dùng tốc độ ngự kiếm nhanh nhất có thể rồi đấy, khổ nỗi chẳng mấy ăn thua. Không lâu lắm liền cảm nhận thấy một cỗ khí tức khủng bố tiếp cận từ đằng sau.
Kẻ đuổi theo đúng thật là một vị lão đầu râu tóc dài bạc phơ, không ngự kiếm không pháp bảo, đơn giản chỉ là thong thả dẫm đạp từng bước như đi bộ dưới đất bằng.
Cao Cường không khỏi hít sâu một hơi cố xua tan đi cảm giác sợ hãi xen lẫn sự tuyệt vọng trong lòng. Rồi nhanh chóng gia trì các loại thuật pháp phụ trợ lên mình.
Ngay sau đó hai bàn tay cùng lúc xòe mở.
Đồ đằng Hắc Lân và Hắc Quy ẩn ẩn hiện hiện trong lòng bàn tay.
Khoảng cách hai bên càng lúc càng rút ngắn, mới đó đã chỉ còn chưa đầy trăm mét.
Và rồi khi khoảng cách còn có năm mươi mét, lão đầu không nói không rằng liền động thủ. Lão nâng lên bàn tay khô gầy nhăn nheo, cách không vỗ ra một chưởng.
Trong nháy mắt hỏa diễm thủ chưởng khổng lồ ập tới sau lưng Cao Cường, cho dù hắn kịp thời mở lên Thần Quy Hộ Thuẫn nhưng cũng không có nửa xu tác dụng.
Mai rùa bảo hộ vững chắc là vậy, giờ đây như trang giấy mỏng đụng nhẹ liền rách.
Để rồi..
“OÀNH..”
Một tiếng nổ vang dội không trung, hỏa diễm đỏ rực bắn văng tung tóe.
Kèm với đó là thân ảnh Cao Cường như hỏa tiễn văng xa bốn năm dặm. Sau đó nặng nề oanh tạc xuống đồi cát trắng, đánh ra một miệng hố sâu tận hơn chục mét.
Cao Cường nằm dưới hố, tuy cơ thể hắn không bị hỏa diễm thiêu đốt cháy khét, nhưng từ đầu tới chân chằng chịt những vết nứt vỡ giống gồm sứ bị nung quá lửa.
Từ những vết nứt vỡ không ngừng trào ra máu, chẳng mấy chốc liền đem hắn nhuộm một thân đỏ lòm như huyết nhân. Cao Cường nhận thấy nhiệt độ cơ thể đang mau chóng hạ thấp, ý thức cũng từng chút dần mơ hồ. Cảm giác này thế nào lại hơi chút quen thuộc?
Nhớ rồi, năm xưa bị gã côn đồ xiên mấy chục nhát, này là cảm giác tử vong đang tìm tới chứ gì nữa.
Khác biệt là khi đó còn được bác sĩ cứu giúp, với tiên căn thức tỉnh này nọ. Chứ hiện giờ bên cạnh chỉ có lão đầu đang sẵn lòng dập tắt cái mạng nhỏ của hắn thôi a.
Ý thức càng lúc càng mơ hồ, ngay cả đau đớn cũng không còn cảm nhận được. Quả này xác định là xong phim, Cao Cường không khỏi nhếch miệng cười khổ.
Đúng lúc này cơ thể hắn chậm rãi bay lên, là do lão đầu điều động linh khí túm cổ hắn nhấc lên.
Sau khi đưa hắn tới trước mặt, lão đầu mở miệng lạnh nhạt nói:
“Nếu như còn dám một lần làm trái điều lệ do Tiên Các đề ra, vậy không chỉ riêng gì ngươi, mà toàn bộ thân nhân của ngươi cũng đều phải chết. Hãy ghi nhớ thật kỹ trải nghiệm ngày hôm nay, cùng những lời lão phu vừa nói. Tất nhiên muốn báo thù thì cứ tùy tiện đi”
Nói đến đây lão đầu liền nhếch miệng cười nhạt rồi phất tay.
Cao Cường một lần nữa như hỏa tiễn bay xa hơn bốn dặm, được cái lần này oanh tạc xuống nhẹ nhàng hơn trước một chút. Vấn đề là hắn đã hôn mê ngay từ trên không trung, thành ra vẫn chưa kịp thi triển Siêu Phượng Niết Bàn chữa trị thương thế trên người đâu.
Xác định lão đầu đã rời khỏi, bạch tuộc khí linh mới dám từ Linh Thú Hộ Oản chui ra. Cặp mắt trố lồi nhìn Cao Cường đầy bất đắc dĩ, bởi đan dược để hết trong trữ vật giới, mà nó đâu thể mò mẫm trữ vật giới của hắn được? Hết cách, nó liền trở về tiếp tục công việc.
Cao Cường sống hay chết đành phải phó mặc cho số phận vậy.
Chứ sa mạc rộng lớn thế này nó biết mang hắn đi đâu bây giờ? Chẳng may bay tới nơi vắng vẻ heo hút, vậy khác nào tìm chỗ chôn cất hắn? Mà bạch tuộc khí linh sức lực cũng có hạn, bản thân nó không hề nắm chắc sẽ đưa được hắn bay một quãng đường quá xa.
Vả lại chủ nhân từng nói rồi, mệnh hắn cứng lắm, chắc không chết được đâu.
Cao Cường đúng thật là mệnh cứng như con gián chứ đùa.
Nằm đó chưa bao lâu thì có một đoàn xe chở hàng đi qua, chẳng hiểu vận số đưa đẩy thế nào bọn họ phát hiện miệng hố, lại còn dừng xe chạy tới kiểm tra nữa.
Phần lớn những người trong đoàn xe cho rằng hắn khó sống nổi, hầu hết đưa ra ý kiến vùi cát chôn luôn. Tuy nhiên có vài người phương tây không đồng quan điểm.
Hơn nữa chủ nhân của lô hàng cũng không đồng ý việc làm đó. Người này không chút nghĩ ngợi liền ra lệnh đem hắn lên xe, tất nhiên không một ai dám phản đối.
Ngốc trong Linh Thú Hộ Oản, bạch tuộc khí linh đầy nhân tính thở phào một hơi.
May mà vừa rồi không ngu xuẩn mang hắn bay đi lung tung.