Cảm giác không ổn, Tống Thanh Hà thoáng lùi về sau vài bước, run giọng khẽ gọi:
“Kiều thúc, ngươi thế nào?”
Đáp lại gã là những tiếng xì xì nghe như vòi nước bị châm kim.
Và rồi dưới cái nhìn chăm chú của những người đang có mặt tại nơi đây. Cơ thể gã trung niên chợt phun ra vài tia máu đỏ, bay lất phất giống như mưa phùn.
Kết hợp với ánh đèn nhấp nháy, nhìn trông phi thường ma mị.
Nhưng bọn họ chẳng thể nào mê nổi cái khung cảnh đầy ám ảnh này.
Bởi vì tiếp ngay sau đó máu đỏ phun trào dữ dội như dòng lũ phá vỡ đê chắn. Còn cơ thể gã trung niên thì tách ra làm ba khúc, rơi lộp bộp xuống dưới sàn.
Sự việc diễn ra quá đột ngột, đám người có mặt trong phòng liền ngây như phỗng.
Không thấy có tiếng hét chói tai nào vang lên, thay vào đó là những âm thanh bịch bịch.
Toàn bộ sáu cô gái có mặt trong phòng lăn ra ngất xỉu.
Thêm bốn thanh niên góp phần thế là vừa tròn con số mười.
Còn tỉnh táo thì có chung trạng thái, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi tái nhợt.
Máu me đỏ lòm nhìn đã thấy chết khiếp, thêm lòng phèo các thứ bầy nhầy, không sợ xanh mặt mới là lạ. Nhưng đây không phải là tác phẩm của Cao Cường.
Hung thủ là Lão Hổ.
Nhảy tới khua móng vuốt vài cái rồi nhảy về, liền đem người ta cắt ra làm ba khúc. Có thể thấy Lão Hổ thực lực không tệ, dư dả để chiến đấu vượt tiểu bậc.
Có điều lần đầu tiên giết người mà Lão Hổ xuống móng vuốt hơi bị dã man.
Lão Hổ hẳn cũng nhận ra bản thân làm hơi quá, giờ còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa luôn.
“Không việc gì” – Cao Cường xoa đầu Lão Hổ, cười cười nói:
“Chỉ cần ghi nhớ không được tổn thương người vô tội. Còn đã là địch nhân của chúng ta thì nhóc ngươi cứ việc tuỳ tiện băm vằm hắn thành trăm ngàn mảnh”
“Meo..” – Lão Hổ gật đầu khẽ kêu một tiếng đáp lại hắn, xong nó ngước nhìn tới chuột béo đang nhô đầu ra khỏi túi áo mà xả một tràng miêu ngữ dài dằng dặc.
Cao Cường nghe hiểu sẽ chết liền, nhưng với cái mặt mèo vênh váo không mèo nào sánh bằng này thì chắc hẳn Lão Hổ đang hứa hẹn bảo kê cho chuột béo.
Chuột béo ánh mắt sùng bái gật đầu lia lịa, Cao Cường càng thêm vững tin vào phán đoán của mình.
Nói chung tràng cảnh máu tanh cũng đã diễn ra rồi, chẳng việc gì phải giữ kẽ thêm nữa. Với lại không mau xuất thủ là bọn chúng quay đầu bỏ chạy hết đấy.
Cao Cường tay phải khẽ phất, vài tiếng phập phập vang lên.
Thủ cấp của tám kẻ đứng sau lưng gã Tống Thanh Hà đồng loạt rơi lộp bộp xuống sàn. Còn lại tám cỗ thi thể không đầu đứng đó với cần cổ phun máu phè phè.
Trước khi ngã đổ rầm rầm xuống sàn, tám cỗ thi thể này còn phun cho Tống Thanh Hà tắm một thân máu đỏ lòm từ đầu tới chân, nhìn trông hết sức doạ người.
Gã lù lù ngay cửa với máu rớt tong tỏng xuống sàn.
Giống hệt như sát nhân hàng loạt trong những bộ phim kinh dị.
Và thế là có thêm vài thanh niên trong phòng lăn ra ngất xỉu ngon lành.
“Ngươi dám giết người của bản thiếu gia?” – Tống Thanh Hà gằn giọng quát hỏi.
Hù doạ không có hiệu quả, xem ra phải tra tấn mới được. Cao Cường phất tay rắc hủ thi phấn lên chín cỗ thi thể, sau đó quay sang vỗ vai Nguyễn Anh Tuấn:
“Thật có lỗi khi khiến các ngươi kinh sợ. Ta đi đây, chơi bời ít thôi kẻo thận hư”
Không đợi Nguyễn Anh Tuấn lên tiếng đáp lại, Cao Cường nói dứt lời liền biến mất. Đương nhiên cùng với hắn còn có gã Tống Thanh Hà cũng biến mất theo.
Chém giết một cách tuỳ tiện.
Cái này mới phản ánh đúng được bộ mặt thật của đám tu sĩ.
Nguyễn Anh Tuấn lắc đầu cười khổ, dặn lòng nên tránh xa loại người máu lạnh này.
---
Lặng lẽ đem xe thu cất vào trữ vật giới, sau đó Cao Cường liền mang theo gã Tống Thanh Hà đã bị gõ bất tỉnh, ngự kiếm bay thẳng một mạch ra ngoại thành.
Tìm một nơi vắng vẻ trong thành là quá phiền phức, ra bên ngoài luôn cho nó nhanh.
Chẳng mấy chốc Cao Cường phát hiện cánh đồng cỏ hoang rộng lớn nằm cách thành phố ba dặm. Không cần phải suy nghĩ, hắn ngay lập tức đáp xuống.
Để một thân máu thế này không tiện làm việc, Cao Cường vung tay quăng gã Tống Thanh Hà ra đất, thuận tiện còn thả lên người gã một tấm Tịnh Hoá Phù.
Tạm thời cứ để gã nằm đó, Cao Cường tranh thủ dọn dẹp cỏ dại, dọn ra một khoảnh đất trống rộng rãi bằng phẳng, rồi từ trữ vật giới lấy ra vật dụng cần thiết.
Ngoài bút lông còn có một bình hỗn hợp chu sa màu đen ngòm như nước cống.
Cùng với năm lọ thuỷ tinh chứa đựng đầy máu của rắn, bọ cạp, rết, cóc và trùng độc.
Cao Cường trước tiên mở bình chu sa, nhúng ướt bút lông rồi mau chóng tại mặt đất vẽ một vòng tròn. Bên trong vòng tròn là những đường thẳng liên kết hình thành ngôi sao năm cánh. Tại bên trong mỗi cánh lần lượt hoạ vẽ đồ đằng rắn, bọ cạp, rết, cóc và trùng độc.
Bên trong ngũ giác chính giữa ngôi sao thì hoạ vẽ chữ “Sát”.
Nhìn là biết hắn bày ra không phải thứ tốt đẹp gì rồi.
Đây là ngũ độc tuyệt sát, tà thuật nguyền rủa.
Cao Cường không nhớ đoạt được từ địch nhân nào. Chỉ biết có cuốn tà thuật nằm lẫn trong đống chiến lợi phẩm, lâu lâu rảnh háng liền lấy ra đọc cho nó đỡ buồn.
Mỗi tội chỉ là tà thuật cấp bậc mẫu giáo, gần như không có giá trị.
Cao Cường lần đầu dùng tới, lại còn tự tiện thay đổi một chút, thành ra chẳng nói trước được điều gì.
Căn bản máu nhện quá khó tìm, đành dùng máu trùng độc thay thế.
Xác định máu trên người gã Tống Thanh Hà đã bay sạch, Cao Cường liền xé áo gã. Rồi nhanh chóng hoạ vẽ lên ngực gã linh văn đồ đằng giống y hệt tại mặt đất.
Khác biệt duy nhất là bôi thêm máu của năm loài độc vật lên hình đồ đằng tương ứng.
Xong xuôi Cao Cường đặt gã nằm ngay ngắn bên trên chữ Sát trong hình ngũ giác.
Không thể thiếu được điểm huyệt tránh gã dãy dụa, sau đó là một cái bạt tai.
“CHÁT..”
“Ui da, cái @#$%..”
“CHÁT..”
“Là ngươi, cái @#..”
“CHÁT..”
“Đại ca, ngươi hỏi gì hỏi đi, đừng tát nữa”
Sau ba cái bạt tai, Tống Thanh Hà mặt liền sưng mũm mĩm, gã khoé mắt rưng rưng ấm ức van xin.
“Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất” – Cao Cường giọng lạnh như băng: “Kẻ khởi xướng kế hoạch tận diệt Cao Gia là ai? Hắn hiện giờ đang ở đâu?”
“Kế hoạch của Tống Thanh Duy” – Tống Thanh Hà ngay lập tức trả lời:
“Hắn là tự mình xuất ngoại, không ở cố định một nước nào. Ta nghe lén biết được hắn liên tục qua lại giữa các vương quốc tận phía tây đại lục. Ngươi cần gì thì cứ hỏi, nếu biết ta sẽ nói toàn bộ. Hi vọng xong việc ngươi xuống tay dứt khoát chút”
Ồ, mặt hàng này thế mà lại coi nhạt cái chết?
Chắc hẳn sống tại Tống Gia cũng không thoải mái gì.
Cảm nhận được gã này là thật tâm muốn chết, Cao Cường từ bỏ ý định dùng Mê Tâm Phù tra hỏi lại. Cũng chẳng còn hứng thú tra tấn tra khảo.
Suy cho cùng thì có bắt được linh hồn kẻ chủ mưu rồi giam lỏng tra tấn, cũng chẳng thể giúp cha mẹ với đệ đệ và những người đã khuất sống lại được. Hay để nói đúng hơn thì việc làm này còn khiến nỗi đau trong lòng hắn càng thêm kéo dài dai dẳng.
Có những thứ nên để nó qua đi, đặc biệt là nỗi đau.
Cơ mà..
“Rất xin lỗi” – Cao Cường áy náy nói:
“Ta cũng muốn giúp ngươi tại nguyện, nhưng cần dùng ngươi làm vật dẫn chôn vùi toàn thể Tống Gia. Thôi thì ngươi cắn răng chịu đựng đau đớn một chút đi”
Nói dứt lời hắn liền điểm lên huyệt câm của Tống Thanh Hà. Sau đó búng hai tia chân khí kích hoạt linh văn đồ đằng dưới mặt đất với trên ngực gã.
Hai vòng Linh văn đồ đằng ngay tức thì tuôn ra nhàn nhạt hắc vụ.
Hẳn là do tà thuật tác động, chỉ thấy bất chợt nổi lên cuồng phong, như thể giông bão sắp kéo đến.
Phát hiện hắc khí từ bốn phương tám hướng tụ tập tới nơi này, giống hệt lời miêu tả trong cuốn tà thuật mẫu giáo, Cao Cường liền có thể yên tâm.
Hai vòng linh văn đồ đằng không ngừng cắn nuốt hắc khí, vốn màu nước cống đen ngòm, chậm rãi chuyển thành màu đen lóng lánh như nhũ.
Đúng lúc này năm giọt máu độc vật trên ngực gã Tống Thanh Hà chợt phát sáng, lúc thì màu huyết hồng, khi lại màu xanh lục, rồi cả màu hổ phách.
Khi chúng hoàn tất chuyển đổi năm loại màu sắc, liền cùng vòng linh văn đồ đằng chậm rãi từng chút dung nhập vào cơ thể của Tống Thanh Hà.
Nhìn gân xanh nổi lên cuồn cuộn khắp cơ thể thế kia.
Cao Cường thừa hiểu Tống Thanh Hà hiện đang phải đón nhận muôn vàn đau đớn.
Đành rằng không nên mủi lòng, nhưng cứ tàn nhẫn thế này thì hơi quá, cần nghiêm túc kiểm điểm.
“Rít.. Két.. Khè..”
Từ xa vọng tới những âm thanh không tốt nghe cho lắm, Cao Cường ngay lập tức ôm theo Lão Hổ với chuột béo, ngự kiếm bay lên không trung.
Chẳng mấy chốc những tiếng động nghe muốn sởn gai ốc này vang lên càng thêm rõ rệt, hơn nữa gần như nối tiếp kéo dài triền miên không dứt.
Kèm với đó là những tiếng sàn sạt phát ra từ bụi cỏ.
Và rồi đủ thứ rắn, rết, bọ cạp, cóc, trùng độc từ bốn phương tám hướng ùa tới nơi này. Nhung nhúc với số lượng phải lên tới hàng chục ngàn con.
Thánh họ nhà nó mò tới nhiều vậy?
Tống Thanh Hà sẽ không bị gặm còn mỗi khung xương chứ?
Rất nhanh thì Cao Cường có được đáp án rõ ràng.
Nói chung mấy chục ngàn độc vật ồ ạt lao tới tấn công, hết cắn lại đến chích, khá điên cuồng nhưng tuyệt nhiên không thấy trường hợp gặm ăn.
Hơn nữa Tống Thanh Hà vừa ngừng thở là chúng lập tức rời đi.
Để lại gã trơ trọi nằm đó với cơ thể đen xì cùng với chi chít những vết chích cắn.
Ngũ độc chạy tới giết người, chứng tỏ Cao Cường vận dụng tà thuật thành công. Nhưng đây là tà thuật nguyền rủa mang tính chất liên luỵ huyết mạch trực hệ. Nếu độc vật cũng tấn công những người khác của Tống Gia thì mới được tính là có hiệu quả.
Có điều không việc gì phải vội vàng.
Cao Cường phất tay rải xuống dưới chục tấm Hoả Cầu Phù, kiên nhẫn chờ cho hoả diễm thiêu đốt thi thể Tống Thanh Hà thành tro tàn, xong mới ngự kiếm bay về hướng thành phố.
Đã đến lúc tìm tới hỏi thăm sức khoẻ cao tầng Tống Gia.
Không, nói đúng hơn là hỏi thăm sức khoẻ đám tu sĩ mà Tống Gia cung phụng. Đám này mới là rào cản cần phải vượt qua, chứ người Tống Gia thì chạy trời không thoát khỏi nắng.