Hắn không trở về thành phố Tân Long.
Mà theo lịch trình định sẵn, lái xe thẳng về hướng Tây.
Thực ra sư phụ lo lắng hắn đơn độc rồi nảy sinh suy nghĩ tiêu cực, mới cố tình đưa thư cho Lão Phệ giữ. Trong thư còn bảo hắn kiếm lấy tấm bằng đại học nữa chứ.
Cao Cường cũng đã ngồi xuống suy nghĩ thật cẩn thận.
Vốn ban đầu dự định nhờ Lão Phệ chạy cho vào học trường mỹ thuật công nghiệp. Cố học lấy kỹ thuật tạo hình, sau này đem áp dụng sáng tạo mỗi khi luyện khí.
Cường Desinger nghe cũng ha oai phết đúng không?
Nhưng có lẽ sư phụ chưa tính đến nước hắn nằm xuống liền là ba năm. Hơn nữa khi tỉnh dậy tu vi đã là nửa bước Nguyên Anh, có thể đột phá vào bất cứ lúc nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đành từ bỏ ý định lần nữa đi học.
Thay vào đó là giải quyết mối thù gia tộc, rồi tranh thủ “phượt” đại lục một phen.
Suốt hai tuần lễ cứ hễ gặp thành phố là hắn ghé vào nghỉ ngơi, thuận tiện mua hạt giống cây trồng, lương thực nhu yếu phẩm, cùng sách vở đồ dùng học tập.
Chẳng mấy chốc liền chồng chất thành từng núi lớn trong trữ vật giới. May mà nhẫn của sư phụ có không gian tương đương một toà thành nhỏ, nhồi nhét thoải mái.
Tuần thứ ba kể từ ngày rời khỏi thành phố Bạch Long, hắn lái xe tiến vào địa phận vùng đồi núi thuộc phía tây vương quốc, đường xá chưa đến mức quá tệ hại.
Nhưng đúng như báo đài vẫn thường đưa tin.
Rất nhiều thôn làng có hoàn cảnh đời sống cực kỳ khó khăn.
Không thiếu những căn nhà được dựng lên bằng cách chắp vá từng tấm ván gỗ cọc cạch lại với nhau. Vừa chật chội vừa tối tăm, và chẳng có nổi hơi thở của sự ấm cúng.
Không thiếu những đứa trẻ thay vì cắp sách đến trường, lại cả ngày ngồi co ro sưởi ấm bên đống lửa. Còn cha mẹ chúng dĩ nhiên đang làm việc quần quật trên nương rẫy.
Đáng thương nhất hẳn phải kể tới những đứa trẻ tầm 10 tới 15 tuổi.
Đứa phụ giúp cha mẹ trên nương, đứa ra sông ra suối bắt cá, đứa vào rừng vào núi nhặt củi hái quả.
Hiện đang tiết trời mùa đông, nhiệt độ tại vùng núi này xuống tới chỉ còn khoảng 5 6 độ C. Mặc áo bông chẳng ăn thua, đứa nào mặt mũi tay chân cũng đều đỏ bừng vì lạnh.
Tất nhiên cũng không thiếu những hộ gia đình có đời sống ấm no hạnh phúc. Càng không thiếu những đứa trẻ ngày ngày cùng bạn bè cười đùa tíu tít đạp xe tới trường học.
Nhưng mà Cao Cường có rảnh háng đâu mà quan tâm đến những gia đình khá giả.
Hắn chỉ săn lùng những hộ nghèo thật là nghèo, rồi âm thầm phân phát những thứ mua dọc đường.
Thành thật để mà nói thì Cao Cường muốn giúp nhiều hơn, nhưng khổ nỗi lại chẳng biết giúp thế nào. Cũng không tiện can thiệp quá nhiều vào vận mệnh của thường nhân.
Sau cùng đành học theo những bài báo viết về sao này sao kia khi đi làm từ thiện.
Cứ mỗi nhà thả vài bịch hạt giống cây trồng, chục cân lương thực, nhu yếu phẩm với đồ dùng học tập. Ấy vậy mà nhoằng cái đã phát hết veo, phải mua thêm ở thôn huyện.
Có điều Cao Cường chỉ là tiện đường đi ngang qua, thấy hoàn cảnh nào khó khăn thì âm thầm hỗ trợ. Chứ không chơi trò chạy ngược chạy xuôi phát quà như ông già Noel.
Để rồi hai tuần sau, hắn đi vào địa phận khu rừng biên giới.
Vượt qua quãng đường rừng dài cả ngàn dặm, sẽ bước sang địa phận vương quốc Tây Lan.
Vương quốc này mặt bằng kinh tế khá giả hơn, sao nọ sao kia xểnh ra là chạy sang du lịch nghỉ dưỡng. Cao Cường trong lòng cũng có chút háo hức được tận mắt trải nghiệm.
Lái xe băng qua ngàn dặm đường rừng thì có mà mệt chết, ngự kiếm phi hành cho nhanh. Không chần chừ thêm nữa, hắn lập tức thu xe vào trữ vật giới rồi triệu hồi phi kiếm.
Ngự kiếm bay qua những ngọn cây, thực sự phê pha hơn hẳn khi ngự kiếm bay qua những mái nhà. Không còn thấy chật chội bức bối, thay vào là cảm giác tiêu diêu tự tại.
“Hửm”
Đang lim dim tận hưởng, Cao Cường chợt nghe thấy tiếng khóc, tiếng la hét.
Mà âm sắc này thì rõ ràng phát ra từ đám trẻ nhỏ.
Không chút nghĩ ngợi, hắn liền toàn lực thả ra thần thức dò xét, cũng như ngay lập tức điều động phi kiếm bay về hướng âm thanh vừa phát ra.
Rất nhanh hắn liền biết được đã có chuyện gì.
Chính xác là có sáu đứa trẻ đi trên cầu treo, khổ nỗi cây cầu đã quá cũ nát. Một đứa dẫm gẫy tấm ván rơi tõm xuống dòng sông chảy xiết bên dưới.
Cao Cường mau chóng đáp xuống gần bờ sông phía cuối dòng. Làm như tình cờ ngang qua trông thấy liền nhảy ùm xuống mà bơi đi cứu người.
Kết quả có thể nghĩ.
Khi hắn đưa đứa bé này lên bờ, năm đứa còn lại trên cầu lập tức nhảy nhót hoan hô ầm ĩ.
Cao Cường không khỏi cười khổ, lớn tiếng hô lên:
“Mấy đứa đừng nhảy nữa, kẻo lại rụng xuống sông cả lũ giờ”
Lời này đương nhiên có hiệu quả, năm đứa bé trên cầu ngay tức thì ngoan ngoãn trở lại. Hơn nữa còn học được khôn, bám theo dây cầu mà đi.
Đặt đứa bé tạm thời nằm trên mỏm đá, Cao Cường nhanh chân chạy tới gốc cây rồi từ trữ vật giới lấy ra một chiếc balô cùng vài bộ quần áo sạch.
Hắn thay cho mình và đứa bé quần áo mới xong, cũng là lúc năm đứa bé còn lại đi đến nơi. Không để chúng phải lo lắng, Cao Cường cười nói:
“Bạn của mấy đứa sợ hãi nên mới lịm đi, chốc nữa sẽ tỉnh lại”
“Cảm ơn thúc” – Cả năm đứa bé lễ phép đáp lại.
Trong đó đứa bé gái lớn nhất hiếu kỳ hỏi:
“Thúc là người từ thành phố đến đây du lịch thám hiểm sao?”
Cao Cường khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
“Đúng vậy, của đáng tội là chọn bừa địa điểm trên tấm bản đồ thôi”
“Vậy thúc nên trở ra đi” – Đứa bé gái lớn nhất nghe vậy liền hạ thấp giọng nói: “Sâu trong kia có nhiều toán lâm tặc hung ác. Đáng sợ lắm, không cho ai vào rừng”
Lâm tặc chiếm rừng xưng vương luôn?
Chẳng lẽ biên phòng với kiểm lâm không làm gì được?
Không suy nghĩ quá nhiều, Cao Cường xua tay, cười nói:
“Thúc chuẩn bị quay trở về thành phố rồi, sẽ không vào sâu trong rừng. Thế thôn làng mấy đứa có ở gần đây không? Nếu cách xa thì để thúc cõng bạn mấy đứa về”
Thoáng chút suy nghĩ, đứa bé gái lớn nhất ngại ngùng nói:
“Còn cách hơn nửa giờ đi đường, vậy xin làm phiền thúc”
Và thế là Cao Cường cõng đứa bé ngất xỉu trên lưng, đi theo năm đứa bé trở về thôn làng của chúng.
Vừa đi vừa hỏi chuyện, mới biết thôn làng của đám nhóc cũng không có nhiều người.
Chỉ gồm hơn ba mươi hộ gia đình, cộng chán cộng chê mới được hơn trăm người.
Có điều đừng hiểu lầm bọn họ là thuộc dân tộc thiểu số, chẳng qua mỗi thôn dân cư ít ỏi như vậy thôi. Chứ nằm dọc theo rừng biên giới có hàng trăm thôn đấy.
Mỗi thôn ở đây đều khá tương tự với gia tộc trong thành phố.
Theo đứa bé gái lớn nhất giới thiệu thì thôn mấy đứa được gọi là Y thôn. Đặt theo họ của những người trong thôn và đứa bé gái có cái tên rất không tệ là Y Lan.
Sau hơn nửa giờ băng rừng lội suối, rốt cuộc cũng đi tới nơi.
Nằm trong rừng nhưng Y thôn không khó khăn như những thôn làng Cao Cường từng tặng đồ.
Theo quan sát thì thấy mỗi hộ gia đình dựng căn nhà gỗ trên một ngọn đồi riêng biệt. Là nơi reo trồng các loại cây lương thực, kết hợp chăn nuôi gia súc gia cầm.
Nói chung nghe Y Lan kể thì thôn dân nơi đây có thể tự cung tự cấp nhiều đời rồi. Cũng chưa có khi nào bọn họ cần phải lo lắng chuyện bị thiếu thốn lương thực.
Đáng tiếc duy nhất là không có điện, và vấn đề quan ngại nhất là nếu ốm đau bệnh tật thì phiền toái. Nghe kể phải chạy sang thôn khác để xin mời thầy lang.
Nhưng có vẻ những người ở đây hiện đang rất hài lòng với cuộc sống của mình. Thiếu thốn này nọ chỉ là cảm giác riêng của kẻ ngoại lai như Cao Cường mà thôi.
Không có ý định tiếp xúc với thôn dân, Cao Cường trao đứa bé ngất xỉu cho Y Lan rồi rời khỏi.
Cơ mà hắn chưa vội tiếp tục hành trình vượt biên trái phép đâu.
Thay vào đó là lòng vòng tìm kiếm một nơi vắng vẻ.
---
Rất nhanh Cao Cường tìm thấy một hang động thông thoáng, liền thả Lão Hổ với chuột béo ra ngoài.
Sau khi được hắn gật đầu cho phép, hai nhóc này co cẳng chạy biến đi luôn.
Khỏi cần lo lắng cho chúng, Cao Cường mau chóng lấy ra vật dụng cần thiết rồi bắt tay vào công việc. Nào là lò bễ bàn đe, rồi búa chuy và hàng đống kim loại.
Ngoài ra còn có sự xuất hiện của một chiếc lô đỉnh đỏ sẫm.
Đáng tiếc là sư phụ lo ngại hắn ỷ lại vào nơi trú ẩn, nên không giao cho Nhàn Vân Các. Chứ nếu có thì chui vào đó làm việc sẽ thoải mái hơn trăm ngàn lần đấy.
Mồi lửa lò bễ xong, Cao Cường quay sang đá cho lô đỉnh một cước và nói:
“Uây dậy mau, có việc nhờ ngươi đây”
Khí linh liền từ lô đỉnh chui ra, nó cau có khó chịu nhìn hắn, nghiêm túc nói:
“Chủ nhân căn dặn không được tuỳ tiện giúp ngươi luyện chế đồ vật”
Với cái thái độ khó ưa của khí linh bạch tuộc đỏ hồng này, Cao Cường thầm ước nó là động vật sống, khẳng định sẽ đem nó chế biến thành đủ các loại món ăn.
Khổ nỗi tương lai còn phải nhờ vả nó nhiều, không thể dùng lời lẽ khó nghe.
Cao Cường mỉm cười thật duyên, chỉ tay tới đống kim loại và nói:
“Ta muốn làm một cây cầu treo để đám trẻ vượt sông đi học được an toàn. Đây là việc rất chính đáng, ngươi giúp ta nung chảy rồi tuốt thành sợi mảnh và dài đi”
“Nghe ngươi nói hẳn là chính đáng thật” – Bạch tuộc khí linh ve vẩy xúc tu: “Vậy ta liền giúp ngươi, nhưng nếu để ta biết ngươi lừa gạt thì đừng có trách đấy”
Dứt lời bạch tuộc khí linh một lần nữa vẩy xúc tu, đem đống kim loại thu vào trong lô đỉnh. Bản thân nó cũng chui trở về, ngay sau đó lô đỉnh bốc cháy hừng hực.
Ài, chẳng qua là kim loại thông thường nó mới dễ dàng nhận lời như vậy. Chứ ném ra vài khối tinh thiết thì đừng hòng thứ đồ khí linh chó chết này luyện giúp cho.
Cao Cường tiếp tục từ trữ vật giới lấy ra vài khối phàm thiết thả vào lò bễ.
Đợi đỏ hồng liền chuyển sang bàn đe rồi nện búa.
Không ngó ngàng tới thì cũng thôi, chứ đã làm thì phải làm sao cho thật tốt. Phần trụ đỡ hai bên đầu cầu với những linh kiện ráp nối phải dùng tinh thiết mới được.
Mà nung đỏ phàm thiết rồi tinh luyện thì sẽ nhanh hơn là gõ chay.
Cầu có chiều dài khoảng 25 mét, khẳng định sẽ tốn không ít thời gian.
Cơ mà đám nhóc khi đi trên cây cầu mới tinh, vừa chắc chắn vừa an toàn, chắc hẳn sẽ thích lắm nhỉ? Vừa nện búa “keng keng keng”, vừa tưởng tượng tới hình ảnh mấy đứa nhóc nhảy chân sáo trên cầu. Chẳng hiểu sao Cao Cường thấy trong lòng vui vẻ lạ kỳ.
Bạch tuộc khí linh len lén chui ra, thấy hắn cười đến ngu liền chui vào trở lại.
Chủ nhân từng nói cứ khi nào hắn cười ngu ngơ là đang làm việc đứng đắn, có thể yên tâm được rồi.