Nửa xu hỏi thăm ý kiến cũng không, hắn đỗ xịch xe trước cửa quán cháo lòng tiết canh.
Nhìn quầy hàng với đầy ắp lòng dồi tim gan, tiếp đó là một bàn bày la liệt từng dãy bát tiết canh đỏ lòm. Tiêu Diễm Phượng lập tức vòng tay siết cổ hắn, cười lạnh mà hỏi:
“Ngươi nói đây là món ngon? Đùa giỡn lão nương?”
Cao Cường còn chưa kịp lên tiếng, lão bản của quán cháo đã đi ra trợn mắt mắng:
“Hai ngươi có vào hay không? Nếu không thì biến, đừng có đứng đó cản trở người khác làm ăn”
“Vào chứ” – Kỳ quái là Tiêu Diễm Phượng lại gật đầu đáp lại một câu, sau đó nàng ta xuống xe rồi cứ thế xông thẳng vào bên trong, chọn bàn còn trống và ngồi chiếm chỗ.
Lúc này mới nhìn được rõ diện mạo hắn, quán cháo lão bản càng mắng dữ dội hơn:
“Tiên sư nhà ngươi tiểu Cường, lâu không thấy mặt, lão tử còn tưởng ngươi chết bờ chết bụi rồi đâu”
Trên trán nổi đầy gân xanh lè, Cao Cường mau chóng dựng xe gọn gàng rồi tiến vào bên trong quán. Dứt khoát ngó lơ, không thèm tiếp chuyện lão đầu điên điên này.
Lão bản cũng không có chấp nhặt gì hắn, nhanh chóng theo vào.
Tiêu Diễm Phượng ban nãy tỏ vẻ tức giận, vậy mà lúc gọi món thì “chuyên nghiệp” lắm. Nàng ta thậm chí còn đòi hỏi lòng non phải thế này thế nọ, dồi lợn phải thế lọ thế chai.
Blo Bla đủ thứ.. Cao Cường ngồi nghe mà ù hết cả tai, chóng hết cả mặt.
Rất nhanh món ăn được đưa tới, Tiêu Diễm Phượng đũa gắp cứ phải gọi là hăng say. Miệng nhai không ngừng nghỉ, ăn lòng lợn mà cứ làm như đang ăn bữa tiệc cung đình.
Mà thôi, ăn được là tốt, dễ nuôi.
“Tiểu Cườngggggggggggggg” – Đúng lúc này một tiếng gọi từ xa vọng tới.
Cái này giọng quá mức quen thuộc, khỏi cần ngoái lại nhìn cũng biết chính là Cửu Ca.
Như một vận động viên điền kinh vô địch thế giới. Sau vài giây ngắn ngủi Cửu Ca đã vơ lấy chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, tay bắt mặt mừng cười tươi hớn hở nói:
“Nhìn thấy xe dựng kia, biết ngay tiểu tử ngươi. Dạo này thế nào rồi? Làm ăn tốt không?”
Cao Cường ra hiệu lão bản lấy thêm bát đũa, sau đó mới cười đáp:
“Làm ăn cũng đủ sống qua ngày. Thế ngươi với đám huynh đệ thì sao? Không tính đổi nghề?”
“Làm thêm mấy năm rồi về quê thôi chứ đổi gì” – Cửu Ca cười hắc hắc nói, sau đó ánh mắt mập mờ liếc Tiêu Diễm Phượng và hỏi: “Tiểu tử ngươi cũng biết hẹn hò cơ à?”
Tiêu Diễm Phượng lập tức thả đũa, quay qua quàng tay hắn, hướng Cửu Ca gật đầu tự giới thiệu:
“Ta là Tiêu Diễm Phượng, vợ chưa cưới của Cao Cường”
“Bớt đùa giỡn đi” – Cao Cường liếc xéo nàng ta một cái, rồi quay sang giải thích với Cửu Ca: “Nàng ta là đồng nghiệp thôi, hôm nay cùng nhau ra ngoài xử lý công việc”
“Nha..” – Cửu Ca tặc lưỡi gật đầu, nhưng vẻ mặt thì hiện rõ “lão tử đếch tin”.
Huynh đệ lâu ngày mới gặp lại, đương nhiên phải gọi chai rượu rồi làm vài chén.
Ngồi nói chuyện với nhau khá là vui vẻ, nhưng Cao Cường để ý thấy Cửu Ca thi thoảng hơi ngập ngừng. Vừa bực mình vừa buồn cười, hắn đưa tay vỗ vai Cửu Ca và hỏi:
“Sao mà cứ muốn nói lại thôi thế? Cần bao nhiêu thì nói thử xem, huynh đệ cùng nhau nghĩ cách”
“Không phải tiền bạc” – Cửu Ca lắc đầu đáp, sau đó cẩn thận hỏi:
“Tiểu Cường, ngươi gần đây có lên mạng đọc báo không?”
“Ngươi học đâu cái kiểu rón rén thế?” – Cao Cường nhíu mày nói:
“Ta không thời gian đọc báo, có chuyện gì thẳng tưng đi”
Cửu Ca thở dài thườn thượt, hồi lâu mới đầy tiếc hận mà nói ra:
“Huyền tỷ bị người tạt axit, báo trí khui ra mới biết nàng ta số mệnh có bao nhiêu gian truân”
Cao Cường có chút không tin nổi vào những gì vừa được nghe. Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh Huyền tỷ xinh đẹp, cứ lâu lâu lại chạy tới cửa hàng quấy phá hắn.
Thấy hắn sững sờ, Tiêu Diễm Phượng vươn tay kéo vạt áo hắn và nói:
“Nếu quan tâm thì tìm hiểu xem tin tức thế nào đi chứ”
Quan tâm ư? Không rõ nữa.
Nhưng nói thế nào cũng là người quen, bởi vậy Cao Cường liền luồn tay vào túi, kín đáo từ trữ vật giới lấy ra điện thoại. Sau đó nhanh chóng vào mạng tìm đọc tin tức.
“Diễn viên Huyền Diệu” – Cửu Ca nhắc nhở một câu, thuận tiện nhấp ngụm rượu.
Cao Cường nhanh tay nhập từ khoá vào trang tìm kiếm, chốc lát trên màn hình điện thoại xuất hiện một đống bài báo với dòng tiêu đề kèm cụm từ “diễn viên Huyền Diệu”.
Hắn đọc liền vài bài đăng từ các trang báo khác nhau, qua đó tổng kết được vài điểm mấu chốt.
Trong đó có Huyền tỷ năm 19 tuổi từng thi và đoạt giải hoa hậu. Đây cũng là bệ phóng để một năm sau Huyền tỷ tiến quân vào giới giải trí, thử sức với vai trò diễn viên.
Mặc dù đá chéo sân, nhưng thấy báo trí nhắc tới Huyền tỷ là một diễn viên có thực lực.
Rồi danh sách những bộ phim từng đóng, cùng với một vài giải thưởng danh giá đã từng nhận.
Tuy nhiên, vừa bước sang tuổi 25 thì Huyền tỷ lên xe hoa, lấy chồng là một con ông cháu cha thứ thiệt. Vậy là sau hơn bốn năm đóng phim, Huyền tỷ lặng lẽ giải nghệ.
Từ đó tin tức Huyền tỷ hoàn toàn mất hút, phải tới bảy năm sau, khi cùng chồng ra toà ly hôn thì cái tên của Huyền tỷ mới lại xuất hiện trên các phương tiện truyền thông.
Nguyên nhân ly hôn thấy trên báo viết bắt nguồn từ việc Huyền tỷ không thể mang thai.
Tiếp đó là hàng loạt những bài báo khui ra chuyện Huyền tỷ bị gia tộc nhà chồng ghẻ lạnh thế nào.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, những việc này thật giả thế nào Cao Cường không mấy quan tâm. Huyền tỷ cũng chẳng kêu khổ thì hắn hơi đâu mà đi uất ức dùm?
Tuy nhiên, khi xâu chuỗi những sự kiện có liên quan tới Huyền tỷ thời gian gần đây. Hắn đánh hơi thấy mùi vị âm mưu đê hèn, khí tức toả ra bỗng chốc có phần ác liệt.
Thấy hắn thả điện thoại xuống, Cửu Ca nhấp một ngụm rượu rồi thở dài nói:
“Có khi không muốn Huyền tỷ quay lại đóng phim, cái gia tộc chó má kia liền dở trò tàn độc”
Việc này cùng Cửu Ca nói qua nói lại cũng chẳng ích gì, Cao Cường liền lắc đầu từ chối cho ý kiến.
Lẳng lặng suy nghĩ một hồi, hắn mới lại cầm điện thoại lên, mau chóng soạn bức thư rồi bấm gửi đi. Xong xuôi hắn gật đâu ra hiệu cho Tiêu Diễm Phượng, rồi quay sang nói với Cửu Ca:
“Cửu Ca, còn công việc nên ta đi trước. Hôm khác huynh đệ chúng ta lại ngồi lai rai một bữa”
“Đi đi, không cần thanh toán, cứ để ta” – Cửu Ca vừa rót rượu ra chén, vừa gật đầu đáp lại.
Dở hơi mới để Cửu Ca thanh toán, hắn gặp lão bản trả tiền, thuận tiện gọi cho Cửu Ca vài món nhậu. Sau đó mới cùng Tiêu Diễm Phượng rời khỏi.
---
Chiếc Harley Dadvison từ cổng chợ Tây Biên lao ra ngoài đường lớn, Cao Cường liền đánh tiếng hỏi thăm ý kiến Tiêu Diễm Phượng:
“Ngươi muốn về doanh trại trước, hay cùng ta ghé qua Nhàn Vân Các một chuyến?”
“Chạy qua Nhàn Vân Các luôn đi” – Tiêu Diễm Phượng lập tức trả lời, tiếp đó tò mò hỏi: “Hay để ta đánh bộ đàm về doanh trại nhờ người điều tra? Mà ngươi dự tính xử lý việc này thế nào?”
Không nhất thiết phải dấu diếm, Cao Cường dứt khoát lắc đầu và nói:
“Đám ngốc ở doanh trại chưa chắc đã điều tra nhanh nhạy bằng huynh đệ của ta. Còn việc xử lý thế nào thì không tiện nói trước. Giờ đợi huynh đệ của ta gửi thư hồi âm cái đã rồi tính sau”
Liên tục khe khẽ thở dài, thật lâu sau Tiêu Diễm Phượng tiếc hận nói:
“Huyền tỷ gì đó cũng thật đáng thương, ta dám chắc cái gia tộc kia có dính líu tới”
Cái này là chiêu trò để khai thác thông tin đây mà. Hỏi thẳng cho nhanh, lắt léo làm cái gì không biết. Sau vài cái chép miệng, Cao Cường mới nói ra suy đoán của mình:
“Huyền tỷ chưa từng lên báo kể khổ, hơn nữa ly hôn đến nay cũng đã sáu năm rồi, gia tộc kia không cần thiết phải chèn ép nàng. Theo ta vụ việc này mang yếu tố cá nhân, bắt nguồn từ sự ghen tuông đố kỵ. Chắc ngươi hiểu đối tượng ta tình nghi là ai rồi đi?”
“Ý ngươi là người vợ hiện tại của gã kia?” – Tiêu Diễm Phượng vểnh môi lên hỏi.
Tên láo xược này rõ ràng đang ám chỉ lòng dạ đàn bà ác độc các thứ các thứ. Hừ, không phải ngươi đang bận lái xe, lão nương liền siết cổ ngươi một phen.
Đọc ra suy nghĩ trong đầu Tiêu Diễm Phượng lúc này, Cao Cường bất đắc dĩ nói:
“Cái này là tình huống đưa đẩy chứ ta không hề muốn nghĩ xấu này nọ đâu. Ngoài ra ta còn nghĩ đến một vài trường hợp khác nữa, ví dụ như đối tượng cạnh tranh vai diễn. Hoặc vợ của một gã dâm dật nào đó đang nhăm nhe đánh chủ ý tới Huyền tỷ chẳng hạn”
Tranh cãi chỉ tốn nước bọt, Tiêu Diễm Phượng liền hỏi tới điều nàng đang quan tâm:
“Tìm ra hung thủ ngươi sẽ làm gì? Cái này ta rất muốn biết”
Vốn không muốn nói, nhưng ngẫm nghĩ lại, Cao Cường quyết định thành thật trả lời:
“Bất kể là nam hay nữ, bất kể đạo lý đúng sai. Động đến bằng hữu của ta thì tuyệt đối không thể sống”
“Vì hồng nhan mà tức giận thì nói đại đi” – Tiêu Diễm Phượng không chút khách khí, thẳng tưng bóc mẽ: “Nhìn là biết mê luyến nhan sắc người ta. Đám nam nhân các ngươi đều là thứ không ra gì”
“Ngươi muốn nghĩ thế nào cứ tuỳ tiện” – Cao Cường không buồn giải thích, thuận tiện chép miệng nói: “Ngươi đừng có ôm thứ không ra gì này nữa. Kẻo thú tính bộc phát, ngươi liền bị ăn sạch”
“Xuỳ..” – Tiêu Diễm Phượng ngay lập tức bĩu môi khinh thường:
“Thích thì ta cho ngươi này, có giỏi ăn sạch đi. Nhìn cái mặt ngươi là biết chỉ được cái to mồm”
Buông lời khiêu khích thôi đã đành, đằng này nàng ta lại còn hết xoa bụng lại tới nắn ngực hắn.
Cao Cường rốt cuộc nhịn không nổi, liền ngửa mặt lên trời hô to:
“Tôn Ngộ Không, tại đây có nữ yêu quái, mau tới đánh chết nàng ta”
Đúng lúc này một thanh niên cưỡi xe cà tàng chở bình gas phóng vượt lên. Bị tiếng hắn kêu gào doạ cho giật mình thiếu chút xoè, thanh niên này liền quay sang trợn mắt chửi đổng:
“Ngộ Không cái abc!!! Muốn chết à? Cái xyz!!! Nhớ đi đứng cho cẩn thận vào”
Dứt lời thanh niên này liền vít ga, lạng lách đánh võng điên cuồng, chẳng mấy chốc liền mất hút.
Cao Cường: “…”
Hắn thế mà bị một kẻ phóng nhanh vượt ẩu dặn dò đi đứng cẩn thận?
Thánh họ!!!