Nhất là sư phụ của mấy kẻ đụng độ nhóm Cao Cường, rời đi lại càng đặc biệt nhanh.
Tu hành giới chính là không nói lý lẽ, đệ tử bị hố chết thì lại thế nào chứ? Ngươi dám nhảy ra nói lý, người ta sẽ không ngại vung tay đập ngươi chết tươi.
Đã không còn thành phần bất hảo tại xung quanh, Nhàn lão liền phất tay thu hồi tấm gương pháp bảo, thành ra không thể tiếp tục xem diễn biến ở bên trong.
Xua tay ngăn cản Đàm lão tò mò muốn hỏi, Nhàn lão nhìn hướng Tiêu Chiến Long và nói:
“Phượng nha đầu có thể tính là nửa cái đệ tử của lão phu, vậy liền giúp Tiêu Gia các ngươi một phen. Lão phu sẽ an bài giao long yêu tu thay ngươi thủ hộ Vương Đô trong thời hạn trăm năm. Giờ tranh thủ theo người ra hải vực tu hành sớm ngày đột phá đi thôi”
Tiêu Gia từ lâu đã nuôi ý định chuyển di ra hải vực, khổ nỗi thực lực kém cỏi với cả nhiều thứ trói buộc.
Nhàn lão ngụ ý sẽ chỉ dạy Tiêu Diễm Phượng, đồng nghĩa hỗ trợ Tiêu Gia xây dựng nền tảng thực lực. Việc cần làm nhất hiện giờ là tìm kiếm một nơi đặt chân.
Vì sao Nhàn lão nhìn ra Tiêu Gia ước nguyện bao đời nay, cái này không quan trọng. Chỉ cần biết đây là cơ hội để Tiêu Gia chuyển mình, như vậy đã quá đủ rồi.
Tiêu Chiến Long cố nén vui mừng, chắp tay cung kính cúi đầu nói:
“Tiêu Gia đội ơn tiền bối”
Nhàn lão xua tay ngụ ý không cần để ý, rồi ném cho Tiêu Chiến Hoàng một mai ngọc phù và nói:
“Chỉ cần cải thiện môi trường xung quanh, bên trong thảo dược sẽ lần nữa phát triển tươi tốt. Đây là chìa khoá ra vào, làm thế nào thì ngươi tự mình tính toán đi”
Không chút chậm chễ, Tiêu Chiến Hoàng ngay lập tức cung kính đáp lại:
“Đa tạ Nhàn lão, không biết tiền bối ngài còn có điều gì dặn dò?”
“Lão phu vốn không định nhắc tới điều này” – Nhàn lão khẽ thở dài và nói:
“Xa rời khỏi tầm mắt dân thường cũng đúng thôi, thế nhưng ngày càng có nhiều tu sĩ sinh hoạt tại đô thị, cách làm cũ đã không còn phù hợp. Ngay việc các vương quốc cấm đoán dân thường lại gần khu vực Vương Đô sớm đã hình thành chuỗi phản ứng tiêu cực”
“Theo ta tìm hiểu thì chẳng bao lâu nữa sẽ có những cuộc đảo chính nổ ra. Với vũ khí lực sát thương lớn và rộng khắp, cũng có nghĩa đại lục phải đối diện nguy cơ bị tàn phá nặng nề. Đừng quên trách nhiệm của các ngươi là duy trì sự thịnh vượng, hiểu rồi chứ?”
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở” – Tiêu Chiến Hoàng nghe xong nặng nề gật đầu.
Đúng như Nhàn lão vừa mới nói, các vương triều trên đại lục có nhiệm vụ duy trì hoà bình thịnh vượng. Nếu làm không tốt, sẽ ngay lập tức bị loại bỏ và thay thế.
Cái này là luật định do những thế lực đỉnh cấp tại hải vực ban hành.
Tiêu Gia hay bất cứ cái Gia nào khác đều phải tuân theo.
Nhàn lão không muốn đụng chạm sâu tới vấn đề này, liền ném cho Đàm lão một hộp ngọc và nói:
“Lão gàn dở ngươi cùng đám con cháu vốn liếng quá kém, ta dù muốn giúp cũng khó lòng làm được. Thôi thì cầm lấy viên Tụ Thần Đan này ăn vào có thể ngay lập tức đột phá Thiên Khí Hoá Thần. Ngươi tự mình dùng hay để dành cho tiểu Giác về sau ăn thì tuỳ”
Nắm hộp ngọc trong tay, Đàm lão hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi:
“Lão thất phu ngươi chuẩn bị rời xa sao? Thế nào ta nghe có mùi di trúc đâu đây?”
Nhàn lão nghe mà tức đỉnh đầu muốn xì khói, liền trừng mắt mắng:
“Di trúc cái đầu ngươi, nhiều tu sĩ hải vực biết lão phu tại đây, sớm muộn mấy lão bằng hữu sẽ chạy tới kiếm chuyện. Không rời đi tai hoạ ngập đầu ai gánh?”
Không để Đàm lão kịp tuôn ra mấy lời xằng bậy, Nhàn lão liền quay sang nói với Yến lão:
“Ngươi cái này ông nội quá mức dế nhũi, may thay nha đầu Yến Tử lại có vốn liếng không tệ. Với trung phẩm huyền đan, nàng thành tựu tương lai vượt xa ngươi. Lão phu dự tính đưa nàng tới nơi thích hợp với băng hệ tu sĩ, ngươi có ý kiến gì thì nói luôn ra đi”
“Không có ý kiến” – Yến lão lắc đầu nhanh như ăn cắp, xoa tay cười hề hề, hèn mọn nói:
“Nhàn tiền bối thấy thế nào hợp lý thì cứ việc làm, thậm chí kiếm luôn cho nàng tấm chồng cỡ như tiểu tử Cao Cường cũng được. Ta tuyệt đối không có ý kiến”
“Lão trọc thối tha” – Đàm lão trợn mắt không thể tin nổi, vội vàng quay sang cẩn thận hỏi:
“Có phải ngay từ đầu đưa Yến Tử tới doanh trại, ngươi liền đã ôm ý định kiếm cho nàng tấm chồng? Không phải chỉ là đùa giỡn lấy cớ kiếm tấm vé thôi?”
“Ta cũng khổ tâm” – Yến lão bất chợt thở dài thườn thượt, sau đó buồn rầu chậm rãi nói:
“Ngươi toàn cháu trai nên không hiểu, chứ ta có mỗi mụn cháu gái, muốn kiếm cho nàng tấm chống tử tế mà khó vô cùng. Khổ nhất là lần nào mai mối, nàng cũng doạ người ta chạy mất dép...”
“Lão phu vào trong rồi đưa đám nhóc rời khỏi luôn, các ngươi tự mình trở về đi” – Không rảnh tiếp tục đứng đây nghe chuyện vớ vẩn, Nhàn lão đơn giản đánh tiếng xong thân ảnh liền tan biến.
---
Bên trong cung điện.
Khỏi cần Tiêu Diễm Phượng với Yến Tử thúc dục, Cao Cường bắt đầu động thủ.
Có điều không phải nhảy xuống sống mái với mười cỗ ngân thi, mà là vung tay ném đống lớn phù lục.
Hàng trăm tấm Tịnh Hoá Phù rơi rụng lả tả xuống dưới sàn, ánh sáng vàng nhạt chậm rãi lan toả ra, chẳng mấy chốc liền bao phủ toàn bộ không gian đại sảnh.
Đừng thấy Tịnh Hoá Phù cấp bậc dế nhũi mà coi thường, tuy không thể nhanh chóng hạ gục ngân thi, nhưng từng chút bào mòn thi khí thì lại thừa sức làm được.
Giống như trường hợp thả con ếch sống vào trong nồi nước lạnh rồi đem đun trên bếp lửa.
Với tốc độ bào mòn cực chậm, ngân thi đến chết cũng chẳng thấy đau đớn gì.
Nhìn chúng toàn thân bị đốt cho bốc khói mà cứ đứng đực ra là hiểu.
Cảm thấy cách thức này quá chậm, Tiêu Diễm Phượng cau mày nói:
“Ta với ngươi từ trên này tỉa xuống có phải nhanh gọn hơn không?”
“Đành rằng là thế” – Cao Cường chép miệng, đầy ngán ngẩm nói ra:
“Nhưng hình như sư phụ để ta tới nơi đây để thu lấy thứ bên dưới tầng hầm cung điện. Cố tình giữ lại đám ngân thi hẳn là để cản trở những kẻ khác đến trước chúng ta. Giờ bào mòn cho chúng suy yếu rồi ngươi một mình dọn dẹp đi, ta chạy xuống dưới kia xem thế nào”
“Không nên mạo hiểm như thế” – Tiêu Diễm Phượng lo lắng vội nói:
“Tốt hơn hết là cả nhóm cùng nhau xuống, phát sinh vấn đề còn kịp thời hỗ trợ”
“Muốn mạo hiểm không được” – Cao Cường càng thêm ngán ngẩm:
“Sư phụ đời nào để chuyện đó xảy ra, hơn nữa các ngươi không nên theo xuống. Thứ dưới kia thuần hắc ám, chưa có thần thức như hai ngươi sẽ chịu không nổi đâu”
Hiểu rằng không nên quá dây dưa, Tiêu Diễm Phượng gật đầu nói:
“Vậy thì ngươi nhớ chú ý cẩn thận một chút. Ta tại trên này đợi ngươi trở về”
“Ừm” – Cao Cường vươn tay xoa đầu Tiêu Diễm Phượng, mỉm cười khẽ đáp một tiếng rồi lập tức rời đi.
“Chậc.. chậc..” – Giữ yên lặng nãy giờ, Yến Tử giọng chua chua nói:
“Một bên như thiếu nữ chờ chồng, một bên thì như người lính trẻ xa nhà. Tình bể bình luôn à nha”
Thế nhưng Tiêu Diễm Phượng hiện giờ không có tâm trạng để cùng Yến Tử đùa cợt. Nàng cũng chẳng hiểu tại sao trong lòng bất chợt ngập tràn cảm giác lo âu hồi hộp.
Đúng lúc này Nhàn lão mở cửa tiến vào cung điện, sau đó búng tay cái toách, mười cỗ ngân thi cứ thế biến thành bó đuốc bốc cháy hừng hừng và nhanh chóng lụi tàn.
Tiêu Diễm Phượng cùng với Yến Tử ngay lập tức nhảy xuống đại sảnh.
Nhàn lão mỉm cười hướng hai nàng và nói:
“Lão phu đúng là muốn tiểu Cường thu lấy món đồ bên dưới kia. Mục đích để các ngươi tiến vào đây cũng chỉ có vậy. Xong xuôi là chúng ta sẽ liền trở về Tân Long”
Nghe xong, Tiêu Diễm Phượng dứt khoát hỏi thẳng:
“Nhàn lão, ta trong lòng thấy bất an. Hắn sẽ không việc gì đấy chứ?”
Nghĩ lại thì thấy để các nàng biết sẽ tốt hơn, Nhàn lão nghiêm túc nói ra:
“Bản thân tiểu Cường có những vấn đề hết sức khó giải quyết, biện pháp thông thường chỉ là vô dụng. Không mau chóng can thiệp, hắn sẽ hết đường xoay chuyển. Nhìn hắn gục ngã một cách đầy tức tưởi, chi bằng ngay lúc này liền để hắn liều mạng tìm đường sống”
“Các ngươi cũng đừng có nghĩ ngợi lo lắng, mà hãy lấy hắn làm tấm gương. Để luôn nhớ rằng tu hành chưa khi nào là việc dễ dàng, càng lên cao càng nhiều khó khăn. Và tu hành giới không có chỗ cho kẻ yếu hèn, phải luôn mạnh mẽ, cho dù phía trước là cái chết”
Nghe những lời này, Tiêu Diễm Phượng hai mắt phiếm hồng, nhưng lúc này có nói gì cũng vô ích.
Vả lại Nhàn lão nói rồi đó thôi, hắn cần liều mạng để tìm đường sống.
Thay vì lo lắng ủ rũ, chi bằng cầu chúc may mắn thì hơn.
Yến Tử đứng nhìn mà trong lòng đau nhói, muốn vài câu vỗ về an ủi nhưng lại không biết mở lời thế nào. Sau cùng nàng chỉ có thể nắm lấy tay Tiêu Diễm Phượng.
“Đứng đây đợi chút đi” – Nhàn lão thở dài khẽ nói một câu rồi biến mất.
Có điều rất nhanh thì Nhàn lão trở lại, trôi nổi bồng bềnh sau lưng còn có Cao Cường hôn mê bất tỉnh.
Hắn lúc này bị bọc trong bong bóng phong ấn, với toàn thân không ngừng tuôn trào cuồn cuộn hắc khí, khuôn mặt hắn có đôi lúc biến đổi nhìn trông vô cùng dữ tợn.
Tiêu Diễm Phượng có cảm giác hắn hiện đang chịu đựng nhiều đau đớn. Nhưng không phải là nỗi đau của thể xác, mà dường như linh hồn hắn bị thứ gì đó tra tấn.
“Chúng ta trở về thôi” – Nhàn lão đơn giản nói thêm một câu, xong liền phóng xuất chân khí bao bọc lấy Tiêu Diễm Phượng và Yến Tử, nháy mắt thân ảnh tiêu tan.
---
Tận cùng hải vực xa xôi.
Trên một toà hải đảo nho nhỏ ngập tràn hắc vụ.
Trong động phủ ẩn sâu dưới lòng đất, Tả Thủ Lão Nhân mở choàng hai mắt, nghi ngờ lẩm bẩm:
“Kỳ quái, rõ ràng có kẻ vừa lấy trộm bảo vật của lão phu, vậy mà lão phu tìm không ra vị trí bị mất đồ. Chẳng lẽ lão bất tử nào đó rảnh trứng? Nếu vậy thì nguy to”
Không chút chần chừ, Tả Thủ Lão Nhân vội vàng lấy ra một đống pháp bảo che đậy khí tức. Sau đó mang lên người, từ cổ tới chân đâu đâu cũng đeo cho chắc.
Cơ mà chưa đủ, tốt nhất thay đổi cái động phủ khác cho lành.
Nghĩ tới đây Tả Thủ Lão Nhân ngay lập tức thi triển viễn độn, nháy mắt liền biến mất không còn tăm tích.