Cứ ngỡ pháp tắc thiên địa khác biệt, nào ngờ tình huống giống hệt dưới Hạ Giới.
Nói chung từ khi hắn sống lại tới bây giờ, mặc dù đã trải qua tổng cộng mười lần đột phá đại cảnh giới, nhưng chưa từng một lần độ kiếp, cái này thật sự quá đỗi kỳ quặc.
Thiên Đạo vô tình, khốn nạn hết phần thiên hạ, không đời nào buông tha một ai.
Khi trước hắn cho rằng bởi vì mình vốn dĩ là kẻ đã chết, nhưng hiện giờ dám khẳng định bà bà đứng sau vụ việc này, chắc là thi triển loại thần thông bá đạo hết nấc nào đó.
Thật sự đáng tiếc, Cao Cường vẫn luôn ấp ủ dự định hấp thu lôi kiếp luyện thể, hiện tại kế hoạch này phá sản là chắc rồi đấy, thậm chí sẽ phải đem đắp chiếu vĩnh viễn.
Aizz, hút gần khô Hạ Long Giới mới đề thăng Đế Thể trung kỳ, đà này rất khó để mau chóng bước vào Tiểu Tiên Thể, có khả năng phải áp chế tu vi vài năm chứ chả đùa.
Căn bản Cao Cường luôn tự hỏi sống ở trên đời có mấy ai là không muốn nổi trội hơn người?
Nói thẳng hắn cũng ấp ủ tham vọng như bao người đó thôi, vả lại bản thân nắm giữ Sinh Mệnh Đại Đạo, không bước lên đỉnh thế gian hóng gió thì sống làm gì cho nó nhục?
Mà muốn hoàn thành được mục tiêu này, cần phải tu hành một cách hết sức nghiêm túc.
Nói theo cách khác là không thể tùy tiện đột phá tu vi như người ta, chí ít phải cân bằng cả ba khía cạnh gồm “Tinh – Khí – Thần”, có như vậy chiến lực mới đạt tới cực hạn.
Có điều hiện giờ đi dạo một vòng Cửu Dương Thành xem sao cái đã.
- --
Lâu lắm mới lại cầm lái chiếc Harley Davidson thân yêu, cảm giác vẫn cứ là phê pha hệt như ngày nào, Cao Cường thỏa thuê lạng lách đánh võng xuyên qua từng con phố.
Tuy cũng đặt tên phố và treo biển hiệu giống như thành phố hiện đại, nhưng mục đích rõ ràng là để thuận tiện hơn trong việc nhận biết địa bàn thuộc thế lực hoặc gia tộc nào.
Có vài con phố treo biển mấy ông tên gọi khác nhau, cơ mà cùng mang họ Vân.
Ngay như khu vực xung quanh phủ thành chủ, tên phố toàn là mấy ông mấy bà mang họ Tư Đồ.
Nhìn chung ngoại trừ những đặc điểm riêng của xã hội tu sĩ như tiệm buôn bán đan dược hay là tiệm buôn bán vũ khí, nơi đây du nhập khá nhiều thứ thuộc về xã hội hiện đại.
Quán coffe, quán ăn nhậu, quán hát Karaoke, ngay cả quán massage đèn mờ cũng đầy rẫy luôn.
Tuy nhiên mấy thứ này vẫn chưa tính là gì.
Ghê gớm nhất là lực lượng trị an, thay vì mặc giáp cưỡi ngựa tuần tra, Cao Cường thấy bọn họ lái xe gắn hàng chữ Police, mặc đồng phục hầm hố y như lính đặc nhiệm.
Thiếu sót duy nhất là không được trang bị súng ống đạn dược mà thôi.
Nghe vị Tư Đồ đại ca kia nói đây là hiện trạng thực tại ở Thiên Giới, thành trì đẳng cấp cao hay thấp đều thế cả, đâu đâu cũng có bầu không khí xô bồ nhộn nhịp giống nhau.
Cái này thực trạng rất không tồi, để hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Ngặt một nỗi Cửu Dương Thành hơi nhỏ bé, hơn nữa dân cư có vẻ quá hòa thuận, thành ra Cao Cường có cảm giác nơi đây không thích hợp để gắn bó và phát triển lâu dài.
Cơ mà cắm dùi tại cái vùng đất “chó ăn đá gà ăn sỏi” thế này, sống “dĩ hòa vi quý” là phải rồi.
Thử hỏi không có tài nguyên khoáng sản để khai thác thì đấu đá kèn cựa làm gì cho khổ?
Không nên ngây ngốc tại nơi tương lai u tối đâu này, phải mau chóng thu xếp đi đến tòa thành nào đó đẳng cấp cao hơn, nghĩ tới đây Cao Cường liền quay đầu xe trở về.
Aizzz, không về không được.
Dọc theo hai bên đường toàn là quán ăn, hết phở bò lại tới cháo vịt, chưa kể xôi gà bánh cuốn các thứ các kiểu, lan tỏa mùi hương thơm lừng báo hại bụng kêu ùng ục rồi.
Thèm gần chết mà trong túi chẳng có nổi dù chỉ một mẩu tiên thạch bé xíu, cứ tiếp tục lượn lờ khác nào tự hành hạ bản thân, tốt nhất về phòng đắp chăn đi ngủ cho nó lành.
Thực ra không cần phải lăn tăn.
Luyện chế vài chuôi Địa Cấp Linh Bảo đem đi bán là có “tiền” ăn hàng ngay thôi.
- --
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Chả mấy khi Cao Cường quyết định ngủ nướng một bữa, với dự định ngủ đến mắt sưng húp mới thôi, sau đó liền sẽ cắm cổ miệt mài lao động kiếm tiền trang trải sinh hoạt.
Khổ nỗi có kẻ “trời đánh thánh vật” nào đó chạy tới đập cửa rầm rầm, mà kẻ này phi thường đáng ghét, hắn đã cố tình làm ngơ mà vẫn không chịu lượn đi cho nước nó trong.
Hiện tại mới chín giờ sáng thôi chứ mấy?
Cao Cường liếc nhìn đồng hồ đeo tại cổ tay, bực bội rời giường đi ra mở cửa, trong bụng không ngừng nguyền rủa, rất là muốn phóng xuất búa chuy gõ nát đầu đối phương.
“Kéttttt..”
Đưa tay nhẹ nhàng kéo mở cửa phòng, nhận thấy bên ngoài là bốn khuôn mặt quen thuộc, nói thẳng ra là nhóm Tư Đồ Hạo Nam, Cao Cường khó hiểu không khỏi nhíu mày.
Đã thế bốn người bọn họ vẻ mặt nhìn trông khá là đặc sắc nữa chứ?
Kiểu vừa vui mừng hớn hở, lại vừa thấp thỏm lo âu.
Không hiểu mới sáng ngày ra đã bày trò nghịch ngợm gì đây? Hay là bọn họ phát hiện di tích cổ xưa, chạy đến đây dụ dỗ bản thiếu gia cùng đi thăm dò tìm kiếm cơ duyên?
Mang theo nghi vấn trong lòng, Cao Cường buồn bực tặc lưỡi hỏi:
“Tư Đồ đại ca, có việc gì trọng đại hay sao mà phải tới tìm ta thế này?”
“Không có việc gì” – Tư Đồ Hạo Nam đưa tay vỗ vai hắn, cười nói:
“Chuyện là chúng ta chuẩn bị đi xa chưa biết khi nào trở về, qua đây nói câu chào tạm biệt thôi”
Trong lòng có điểm số, Cao Cường hai mắt sáng quắc, vội vã hỏi:
“Đi thăm dò di tích cổ xưa ư? Tư Đồ đại ca, nếu tới nơi nhiều nguy hiểm thì dẫn ta đi cùng với”
Tư Đồ Hạo Nam nghe xong không khỏi sững sờ, rất lâu sau mới cười khổ:
“Thăm dò di tích này nọ như tiểu tử ngươi nghĩ thì đã tốt, thực chất là đi đến Dạ Tuyết Vương Thành. Mặc dù có thể nói là cơ duyên, nhưng khá nhiều nguy hiểm trí mạng. Không phải ca tiếc rẻ gì ngươi, nhưng rất xin lỗi rồi, chúng ta không được phép dẫn bất kỳ ai đi cùng”
Hiểu rồi …
Tối qua Tiểu Long Linh vừa cho xem bản đồ đánh dấu nơi có chiến trường, gần với Cửu Dương Thành nhất chính là ngoại vi Dạ Tuyết Vương Thành, tòa thành Vương Cấp.
Có nghĩa nhóm Tư Đồ Hạo Nam chuẩn bị đi sung quân.
Hay nói khó nghe một chút là phải ra chiến trường làm pháo hôi.
Tất nhiên không phải cứ đi là chết chắc, nhưng nghe Tiểu Long Linh nói tỉ lệ bán muối là vô cùng lớn, nhưng nếu vượt qua thì tương lai sáng sủa hơn hẳn chứ chả đùa đâu.
Cao Cường hiện tại tổng thể lực lượng khoảng hơn hai trăm tiên lực, nếu bung lụa có thể sánh ngang tầng thứ Huyền Tiên, nói chung là vẫn đầy cửa sống tại chiến trường.
Ngặt một nỗi nhóm Tư Đồ Hạo Nam đi theo đoàn đội do một vị cao tầng học phủ dẫn dắt, bởi vậy hắn có muốn đi cùng thì bọn họ cũng không dám tùy tiện mang theo đâu này.
Sắp sửa đến giờ khởi hành cho nên nhóm Tư Đồ Hạo Nam không thể lưu lại quá lâu, sau khi đưa tặng hắn trăm khối hạ phẩm tiên thạch, liền cùng nhau nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ, Cao Cường không khỏi lâm vào trầm tư.
Thực ra vốn dự định ngốc ở đây một thời gian để hợp thức hóa thân phận, sau này có đi đâu cũng được thuận tiện hơn, cơ mà bây giờ lại nảy nòi ý định muốn sớm xông pha.
Aizzz, cái số sao mà nó khổ, không quen ngồi yên một chỗ mới chết chứ.
Đã thế bản thiếu gia tự mình chạy tới Dạ Tuyết Vương Thành xin gia nhập quân đội.
Cao Cường vừa âm thầm làm ra quyết định, liền là lúc trông thấy bà cô Trương Mẫn lững tha lững thững bước qua cổng tiến vào khu ký túc, cái này rõ ràng là tới tìm gặp hắn.
Tuy bà cô này hoàn toàn thu liễm khí tức, nhưng hắn dám khẳng định đây là nhân vật cực kỳ khủng bố, thậm chí ghê gớm hơn đầu Thổ Hùng khốn nạn hôm nọ vừa gặp phải.
Thánh họ, vừa lên Thiên Giới đã bị cường giả nhớ thương, tình hình không ổn chút nào.
Trong khi Cao Cường càng thêm quyết tâm rời xa Cửu Dương Thành, Trương Mẫn đi tới trước mặt hắn, híp mắt liếc nhìn trên dưới một phen, xong mới phất tay lạnh nhạt nói:
“Mau mau thu xếp đồ đạc, chuẩn bị cùng ta đi tới Dạ Tuyết Vương Thành”
Ồ!
Ngoài mặt có vẻ thái độ lồi lõm, nhưng dường như rất quan tâm bản thiếu gia. Không hiểu bà cô này đang nghĩ cái khỉ gió gì trong đầu, hay là muốn mặc váy cưới lắm rồi?
Nghĩ ngợi linh tinh trong đầu vậy thôi, chứ cho thêm tiền Cao Cường cũng chẳng dám thể hiện ra mặt, kẻo bị đánh một trận thì không biết phải than khóc kể khổ cùng với ai.
Tranh thủ trước khi đối phương đổi ý, hắn gật đầu cười nói:
“Không cần thu xếp gì cả, giờ đi luôn được rồi”
Trương Mẫn nghe xong liền vẫy tay ra hiệu để hắn đi theo, có thể thấy nàng ta là tuýp người kiệm lời, hoặc là khinh thường giao lưu cùng với tầng thứ dế nhũi như hắn đây.
Nói chung không cần khó chịu trong lòng mà làm gì.
Căn bản người ta nắm tay cứng, người ta có quyền chảnh chọe.
“Nha đầu này tu vi Tiên Vương sơ kỳ, là đường chủ của Thiên Môn. Cùng nàng gây dựng mối quan hệ, sau này không thiếu chỗ tốt đâu” – Đúng lúc này giọng nói của Tiểu Long Linh vang lên trong đầu hắn, giọng điệu sặc mùi xúi giục trẻ nhỏ làm điều dại dột.
Làm như không biết nó có ý đồ xấu, Cao Cường thản nhiên truyền âm dò hỏi:
“Thiên Môn là thế lực cường đại lắm hay sao? Chẳng lẽ còn siêu việt các Tiên Quốc?”
“Đương nhiên” – Tiểu Long Linh nhanh chóng đáp lại:
“Nói cho dễ hiểu thì Thiên Môn là một tổ chức phi chính phủ, thành viên toàn là tinh anh trong tinh anh, hoạt động với tôn chỉ gìn giữ trật tự Thiên Giới. Mấu chốt là muốn gia nhập sẽ phải nghiêm túc phát thệ, tuyệt nhiên không có chuyện vì lợi danh làm việc ác”
Con giun này nói “đương nhiên” mà không phải là “đúng rồi”.
Cái này khiến Cao Cường càng thêm vững tin nó có ý đồ xấu xa.
Thoáng chốc suy nghĩ, hắn liền truyền âm hỏi thẳng:
“Con giun thối tha, cái tổ chức Thiên Môn này là do gã ất ơ họ Võ kia thành lập đúng không?”
Cảm thấy chả việc gì phải che giấu, Tiểu Long Linh dứt khoát trả lời:
“Đúng mà cũng không đúng, thực ra xuất phát điểm là môn phái do chủ nhân thành lập ở dưới Hạ Giới, sau này đệ tử của ngài chuyển đổi sang hình thức tổ chức. Thủa ban đầu chuyên môn bảo vệ kẻ yếu, đến hiện tại thì ngăn ngừa Dị Tộc trà trộn phá phách”
Hừ, hóa ra bà cô Trương Mẫn tính chiêu mộ bản thiếu gia, thế nhưng gia nhập Thiên Môn gì đó thì có khác gì tự nguyện bái làm môn hạ của gã ất ơ họ Võ?
Điều này tuyệt nhiên không bao giờ được phép xảy ra.
Cao Cường dứt khoát không thèm đếm xỉa tới Tiểu Long Linh thêm nữa, vả lại hiện tại đã đi ra đến cổng học phủ, không rảnh để tiếp tục nói chuyện cùng nó.
Chậc chậc …
Cứ ngỡ nhiều người lắm cơ, hóa ra chỉ có Trương Mẫn cùng với mười người học viên mà thôi.
Ngoại trừ nhóm bốn người Tư Đồ Hạo Nam tu vi Tán Tiên giống như hắn, sáu người học viên còn lại lan tỏa ra khí tức hùng hậu hơn hẳn, đều đã là Địa Tiên.
Aizzz, đến đây chưa được mấy bữa đã phải chuyển đi nơi khác.
Cao Cường vừa nhìn vừa suy ngẫm, không khỏi khe khẽ thở dài một tiếng đầy cảm khái.