Cầm lái đương nhiên chính là Cao Cường, về phần Tiêu Diễm Phượng thì lại tiếp tục dở quẻ như trước, hiện giờ đang đú theo trào lưu “một cái ôm thật chặt từ phía đằng sau”.
Ài, lúc đi thì Harley Davidson sang chảnh, trở về lại cưỡi hai kỳ dế nhũi.
Càng nghĩ càng hận, biết vậy lưu lại tàn hồn lão quỷ kia tra tấn vạn năm cho bõ ghét.
Tiến nhập doanh trại, hai người không có ngay lập tức trở về khu cư xá, mà trước tiên chạy tới tìm gặp phó thống lĩnh Diên Khánh.
Hôm đó Tiêu Diễm Phượng thông qua bộ đàm báo nguy, sau hai người lặn mất tăm vài ngày.
Hôm nay trở về không báo cáo lấy một câu thì kể ra có hơi láo.
Cứ tưởng sẽ bị tra hỏi đủ thứ chuyện luôn đấy.
Nhưng không, Diên Khánh chỉ tò mò một chút về đối thủ mà hai người gặp phải. Nghe xong liền quẳng cho một tập tài liệu rồi cứ thế phất tay đuổi cứ như đuổi ruồi.
---
Vừa mở cổng tiến vào, hai người liền thấy giữa sân có ba gã ngốc đang ngồi chụm đầu rì rầm to nhỏ.
Nghe thấy động tĩnh, ba gã ngốc cùng lúc quay ra nhìn.
Ngặt một nỗi không có diễn ra màn tiếp đón nồng nhiệt, thay vào đó cả ba lập tức quay ngoắt mặt đi. Trông như mấy vị tiểu cô nương chơi trò giận hờn vu vơ.
Thừa hiểu nguyên nhân, chỉ có điều Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng không muốn lãng phí nước bọt giải thích, liền tách ra rồi của ai cư xá người nấy về.
Về phần ba gã ngốc này thích dở hơi dở hồn, vậy tuỳ tiện ngồi đó chơi đùa tiếp đi.
Lên tới phòng, việc đầu tiên hắn làm là gọi một cú điện thoại, qua đó được biết sư phụ còn chưa trở về. Chả hiểu tìm linh dược quý hiếm gì mà la cà ghê thế?
Tiếp theo hắn kiểm tra hòm thư, trong đó một lá có nội dung là bảng vắn tắt tiểu sử về hai gã côn đồ.
Thông qua hệ thống camera rải rác gần hiện trường vụ án, Anh Tuấn Đại Vương lần ra được hai gã này. Nhưng là ai sai xử thì chịu chết, không điều tra ra nổi.
Nói chung rơi vào bế tắc là chuyện quá ư bình thường.
Đi điều tra tận nơi còn chẳng ăn ai nữa là, ngồi xổm gõ máy tính mà cái gì cũng ra được thì xin khẳng định đám Thần Tiên liền sẽ thi nhau giáng trần quỳ lạy.
Thả điện thoại xuống bàn, hắn chuyển sang lật mở tập tài liệu mà ban nãy Diên Khánh vừa giao cho.
Một bản ghi chép kín mít hai mặt giấy, nhưng nửa xu tin tức giá trị cũng chẳng có. Để so sánh thì hơn chục tấm ảnh chụp đi kèm theo còn hữu ích gấp tỉ lần.
Chẹp chẹp, ai gù, mới về đã bị đập cho án vụ vào mặt rồi.
Thả tập tài liệu xuống mặt bàn, hắn vươn vai đứng dậy đi tới phòng tắm. Hiện giờ pha chế nước thuốc ngâm mình cái đã, án vụ gì đó liền để trời tối tính sau.
---
Đúng bảy giờ tối, chiếc Hummer hầm hố do Hoàng Đại Hùng cầm lái lao vút ra khỏi cổng doanh trại, đương nhiên xe là chạy theo hướng tiến vào nội thành.
Tiêu Diễm Phượng, Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải như thường lệ ngồi tại khoang phía sau.
Cao Cường thì thế chỗ Diên Lộc, ngồi tại ghế phụ ở khoang trước.
Không biết trước kia mỗi khi bọn họ ra ngoài xử lý án vụ thì như thế nào, chứ bầu không khí trong xe lúc này có thể nói là khá vi diệu, thêm chút hơi buồn cười.
Nguyên nhân là bởi Hoàng Đại Hùng, Đỗ Khải và Lâm Tiểu Tùng, bộ ba HKT này hỏi thì không chịu hỏi, suốt từ trưa chiều đến giờ mặt mũi cứ xệ hết cả xuống.
Nhìn trông y chang loài chó Pug mặt xệ, không ai làm gì cũng trưng ra bộ mặt “lão tử hờn cả thế giới”.
Mà tình hình là rất có khả năng sẽ bị người ta đặt điều nói ra nói vào, Tiêu Diễm Phượng thế nào thờ ơ lạnh nhạt quá vậy? Không ngại phẩm hạnh bị hoen ố?
Cái này phong phạm vượt qua tầm kiêu ngạo rồi, thuộc về tầng thứ mặt trơ trán bóng!!!
“Nàng ta nữ nhân còn chẳng thèm bận tâm. Ta đứng ra giải thích liệu có kém cỏi quá không?” – Mắt nhìn bầu trời ngoài khung kính, Cao Cường âm thầm tự hỏi.
Xét một cách toàn diện thì ưu tiên tính đoàn kết của tiểu đội mới là việc làm sáng suốt. Mà đoàn kết là thứ xây dựng dựa trên rất nhiều yếu tố đấy chứ đừng có đùa.
Xem ra chỉ có thể làm như vậy, nghĩ tới đây Cao Cường chép miệng lên tiếng:
“Ta với đội trưởng không có gì đâu. Chúng ta là đang diễn kịch theo mệnh lệnh của Đàm lão”
“Hừ!!!” – Ngồi ôm vô lăng ngay bên cạnh, Hoàng Đại Hùng hừ lạnh nói: “Ngươi tưởng chúng ta là một đám ngốc dễ lừa gạt sao? Mệnh lệnh của Đàm lão? Nực cười”
Nghe xong Cao Cường phi thường muốn trả lời “đúng vậy, ngươi thiên phú chính là ngốc hơn người”
“Hừ!!!” – Ngồi tại khoang đằng sau, Lâm Tiểu Tùng cũng hừ lạnh theo: “Mà cứ cho là thi hành mệnh lệnh của Đàm lão đi, thế vì sao khi trở về đội trưởng mặt áo ngươi?”
Chẳng lẽ nói là do máu mũi ta phun ướt rồi, không thể mặc?
Nói đùa cái gì, sớm đã nghĩ sẵn lý do trong đầu, Cao Cường liền ra vẻ tức giận quát:
“Ngươi ngu thế? Quên là chúng ta trước đó gặp phải đại địch sao? Y phục lành lặn bằng niềm tin à?”
“No no no!!!” – Liên tục lúc lắc ngón tay chỏ, Đỗ Khải cười rất lạnh nói: “Đi liền một mạch ba ngày trời, chẳng lẽ không ghé được vào đâu để mua một bộ y phục mới?”
“Đúng vậy” – Lâm Tiểu Tùng ngay tức thì xen vào nói: “Hơn nữa ta hoài nghi hai người giống cái gì mà phim giả tình thật. Đi làm nhiệm vụ liền tranh thủ tán tỉnh nhau”
Cao Cường nghe mà trên trán nổi đầy gân xanh.
Chẳng lẽ nói toạc ra là lão tử bị thương, nằm bẹp dí ba ngày, có được sơ múi gì đâu mà tán tỉnh?
“Trật tự!!!” – Đúng lúc này Tiêu Diễm Phượng lên tiếng, như thường lệ nàng ta lạnh nhạt nói:
“Các ngươi đoán không sai, ta với hắn là trốn đi hẹn hò. Hơn nữa hai ta đã bắt đầu tiến hành kế hoạch sinh em bé. Các ngươi chuẩn bị phong bao tiền mừng là vừa”
Hoàng Đại Hùng + Lâm Tiểu Tùng + Đỗ Khải + Cao Cường: “(ʘ_ʘ)”
Kế hoạch sinh em bé?
Nói ra những lời ba chấm này mà mặt mũi tỉnh bơ? Nàng ta là thể loại nữ nhân gì đây a?
Bất công a, có tiếng mà không có miếng a, lão tử nào đã được làm gì đâu chứ? Hồi tỉnh lại sau cú sốc tinh thần, Cao Cường trong đầu không ngừng kêu gào gầm rú.
Không được, phải ngả bài, không thể để nữ yêu quái này lộng hành!!!
Có điều hắn còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Diễm Phượng đã giành lấy cơ hội lên tiếng. Chỉ thấy nàng ta đưa tay xoa bụng, trên môi nở nụ cười muôn vàn hạnh phúc nói:
“Chúng ta dùng trọn vẹn ba ngày, may mắn thành công. Nhóc tì khoẻ mạnh xuất thế nữa là viên mãn”
Hoàng Đại Hùng + Lâm Tiểu Tùng + Đỗ Khải + Cao Cường: “(ʘ_ʘ)”
Từ xúc tiến kế hoạch, nâng cấp thành đã có sản phẩm?
Đang cầm lái Hoàng Đại Hùng liền quay sang nhìn Cao Cường nói:
“Không nghĩ tới đội trưởng cũng có ngày chém gió vớ vẩn. Xin lỗi vì đã hiểu lầm ngươi”
Ngồi tại khoang phía sau, Lâm Tiểu Tùng liên tục chép miệng nói:
“Đội trưởng a, nói ngủ với nhau còn nghe được, chứ ba ngày đã xoa bụng thì ai mà tin”
“Còn không phải vì các ngươi suốt ngày nghĩ bậy bạ?” – Tiêu Diễm Phượng ánh mắt phát lạnh nói: “Những kẻ khác nghĩ thế nào tuỳ ý, nhưng ba đứa ngốc các ngươi thì không được. Còn tái phạm thì đừng trách lão nương xuống tay tàn nhẫn. Nhớ chưa?”
“RÕ!!!” – Ba đứa ngốc nhanh như máy đồng thanh hô to.
Chỉ có dùng sức mạnh để áp đặt thì tuyệt đối không thể phục chúng được. Hoàn tất công đoạn đe doạ, Tiêu Diễm Phượng chuyển sang lạt mềm buộc chặt nói:
“Ta đúng là thi hành mệnh lệnh mà Đàm lão giao phó, sau này sẽ còn tiếp tục thân mật với láo xược. Đám ngốc các ngươi lưu ý phối hợp cho tốt một điểm”
“Ba ngày không về bởi vì ta” – Nàng ta vừa dứt lời, Cao Cường liền mỉm cười nói: “Sau khi vận dụng cấm thuật, ta rơi vào trạng thái suy kiệt và hôn mê ba ngày liền. Đội trưởng không muốn ai nhìn thấy nên mới đưa ta tới cánh rừng nằm tại phía tây doanh trại”
“Ra là vậy” – Hoàng Đại Hùng gật gù lẩm bẩm, tiếp đó hiếu kỳ hỏi:
“Khi chúng ta đuổi tới thì ngươi đốt trụi cả rồi, chẳng mò mẫm được gì tại hiện trường. Đối thủ mạnh lắm hay sao mà ngươi phải dùng đến cấm thuật gì đó?”
“Khá mạnh” – Vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, Cao Cường cười khổ trả lời:
“Lão quỷ đó tu vi Kim Đan trung kỳ, chuyên tu thể chất, hơn nữa còn nắm giữ đao pháp khá khủng bố. Nói chung là khó mà thắng được, ta vốn dự tính câu giờ chờ đợi cứu viện. Nhưng nhìn thấy xe bị xẻ đôi, sôi máu liền bất chấp hậu quả dùng luôn cấm thuật”
Chẳng hiểu sao nghe hắn kể xong, cả đám liền cảm thấy hết sức kỳ quặc, có điều nghĩ đến đau hết cả đầu mà vẫn không tìm ra vấn đề là nằm ở chỗ nào?
Ngay đến người trực tiếp quan sát tại hiện trường là Tiêu Diễm Phượng, lúc này đây nghe hắn kể lại một lần cũng cảm thấy hình như có gì đó sai sai thì phải?
---
Sau hơn một giờ lái xe, rốt cuộc chiếc Hummer cũng rẽ vào đường Thịnh Thái, một cung đường nhỏ hẹp nằm nép mình trong khu vực trung tâm của thành phố.
Chưa đầy ba phút sau, chiếc Hummer dừng đỗ tại khá gần cầu Yên Hoả.
Cây cầu bắc ngang qua một nhánh của dòng sông có tên gọi phi thường khơi gợi ký ức - [Hoài Niệm].
Mà nhìn cái tình trạng nước sông đen ngòm như nước cống thế này thì đúng là hoài niệm thật đấy chứ. Là hoài niệm về làn nước trong veo của ngày xưa ấy.
Lúc này đây xung quanh cầu Yên Hoả được dựng lên hàng rào phong toả bằng tôn cao tới bốn năm mét. Khá là kín kẽ, không thể quan sát tình hình bên trong.
Bên ngoài còn có lực lượng nhân viên ngoại vi Cấm Quân đứng canh phòng nghiêm ngặt.
Cao Cường hạ cửa kính xuống, thò đầu ra quan sát thoáng qua rồi mới lên tiếng:
“Âm khí rất nặng, có khả năng phía dưới tồn tại âm ổ”
Nói dứt lời hắn liền ngồi ngay ngắn trở lại.
Hoàng Đại Hùng hiểu ý liền lái xe tiếp cận khu vực hàng rào phong toả. Và chẳng mấy chốc thì lần nữa dừng đỗ lại, theo đó cả nhóm mở cửa xuống khỏi xe.
Xe treo biển số CQ, tất nhiên nhóm canh phòng nhìn liền nhận ra sếp tới. Và rất nhanh thì có một nhóm từ bên trong hàng rào phong toả vội vã chạy ra tiếp đón.
Từ đồng phục thì là nhóm nhân viên ngoại vi cao cấp hơn một chút.
“Chào hỏi miễn đi” – Tiêu Diễm Phượng phất phất tay đối với nhóm này nói: “Nếu không có tình tiết mới mẻ thì giờ dẫn chúng ta vào luôn hiện trường là được”
“Báo cáo thủ trưởng” – Một vị tuổi tác khá lớn lão giả đứng ra dõng dạc hô: “Ba giờ trước có một đoàn khảo cổ chạy tới đây đòi thăm dò, bọn họ cầm theo giấy lệnh, chúng ta bất đắc dĩ phải vuốt mặt nể mũi. Kính mong các vị thủ trưởng hết sức thông cảm cho”
Đoàn khảo cổ?
Bên trong là âm ổ, không phải di tích lịch sử đâu a, các vị chạy tới rủ nhau đi tìm chết?