Nguyên nhân thực tế là bởi nhóm Cao Cường không một ai có khả năng tiếp nhận truyền thừa, điều này đồng nghĩa với leo lên tầng năm chỉ tốn công chứ chẳng nhặt nhạnh được gì.
Hơn nữa việc này chắc chắn sẽ triệt để chọc giận hồn linh của cung điện.
Mấu chốt là một khi nó đích thân điều khiển sát trận thì Tiểu Long Linh không đỡ nổi, phải xin quỳ.
Cao Cường thừa biết trận pháp quỷ dị đáng sợ đến nhường nào, cũng rất tự hiểu tiểu đội của mình chỉ là vài con kiến đối với sát trận nơi đây, nhưng hắn không cam tâm cứ thế rời đi.
Sau một phen lặng yên suy nghĩ, hắn dứt khoát truyền âm cho Tiểu Long Linh:
“Giun thối, hồn linh cung điện là cao thủ trận pháp đấy, được nó trợ giúp liền không phải lo lắng an nguy của Dạ Tuyết Vương Thành. Bản thiếu gia nhất định phải đem nó hàng phục”
“Aizzz..” – Tiểu Long Linh không khỏi thở dài bất đắc dĩ, tặc lưỡi:
“Bổn tọa đương nhiên biết giá trị lớn lao của nó, vấn đề là định hàng phục kiểu gì? Hơn nữa nói thật đừng có buồn nhé, ngươi chắc chắn sẽ bị sát trận nghiền nát thành bụi phấn”
“Hắc…” – Cao Cường trong lòng mười phần tự tin, cười nhạt nói:
“Làm thế nào bản thiếu gia tự nhiên có tính toán, nếu trong vòng ba tháng vẫn không thu phục được thì rời khỏi chưa muộn. Có điều cần ngươi đi xuống dưới kia chờ đợi rồi mang các nàng vào Hạ Long Giới, với cả nhớ quẳng Hoàng Hạc Tiên Cầm cho Trương Mẫn tranh thủ luyện hóa”
“Aizzz..” – Tiểu Long Linh lần nữa khe khẽ thở dài, chịu thua nói:
“Thôi được rồi, bây giờ bổn tọa đi xuống dưới đó, chỉ mong các nàng hấp thu xong sớm một chút”
Dứt lời Tiểu Long Linh liền ôm theo bản thể bay đi luôn.
Thú thật là nó không có nửa xu tin tưởng hắn sẽ thành công lừa gạt hồn linh cung điện, nhưng cái này rất đáng để mà phấn đấu một phen, vậy thì mặc kệ hắn tùy tiện chơi đùa đi thôi.
Vả lại bỗng nghĩ tới trường hợp hắn kêu gọi phụ tá, như thế hồn linh ngốc nghếch kia sẽ phải ngoan.
Tiểu Long Linh đi khỏi, Cao Cường mới ngước mặt nhìn lên trên trần.
Mắt hắn híp lại, môi nở nụ cười gọi đòn như muốn nói với hồn linh cung điện:
“Ngươi chuẩn bị sẵn tinh thần để trở thành thuộc hạ đắc lực của bản thiếu gia đi nhé”
Hồn linh tại tầng năm nhìn thấy trong lòng càng thêm bất an, cảm giác tựa như “mẹ nó gặp quỷ rồi”.
Mặc dù nó không hề biết quỷ là thứ đồ chơi gì? Nhưng thường xuyên nghe thấy những kẻ hái hoa nhổ cỏ ở khu rừng hô lên câu này, hiện tại có chút hốt hoảng bỗng bất chợt nghĩ tới.
Cao Cường đúng thật là có đự định triệu hồi Hắc Phong, tuy nhiên hiện tại vẫn còn chưa đến lúc.
Bởi vì xét trên thực tế thì hồn linh thánh khí đã tiến hóa thành linh hồn có sinh mệnh, tồn tại dưới dạng yêu quái giống như Tiểu Long Linh, mạnh mẽ thu phục không tốt đẹp gì mấy.
Đáng nói là tiến hóa theo tự nhiên không hề dễ, thậm chí thành công là chuyện gần như không thể.
Cho nên Cao Cường hoài nghi Trận Đế cố ý tạo điều kiện tốt nhất để hồn linh tu thành yêu quái.
Không loại trừ khả năng mặt hàng đó muốn dựa vào cung điện để mưu đồ phục sinh.
Nói theo cách khác, Cao Cường nhắm tới mục tiêu là Trận Đế, kẻ nắm giữ trình độ trận pháp theo như Tiểu Long Linh nhận xét là xuất quỷ nhập thần, độc nhất vô nhị trên thế gian.
Cái này trình độ đem truyền ra ngoài chưa chắc có người tiếp thu cũng như phát huy được.
Tóm lại, trước tiên cần phải biết tàn hồn của gã đang ẩn giấu ở đâu, sau đó mới triệu hồi Hắc Phong lên làm việc, chứ bắt hồn linh chẳng may đánh động gã chuồn mất thì buồn lắm.
Thu hồi nụ cười mang tính chất gây sự chú ý, Cao Cường bắt tay vào dọn dẹp căn phòng chữ Hoàng.
Hắn muốn tại đây luyện chế vài thứ, thuận tiện dùng cách này hấp dẫn hồn linh cung điện ra mặt.
Kỳ thực Cao Cường đoán bậy đoán bạ nhưng không lệch chút nào.
Đằng Vân Trận Đế nghĩ ra biện pháp điên rồ đó là đoạt xá hồn linh để có thọ nguyên lâu dài, căn bản là vì yêu quái hoàn toàn có thể thoải mái hưởng thụ lạc thú trần gian như thường.
Chứ hồn linh của cấp bậc Tiên Khí chỉ là thứ có suy nghĩ nhưng không có tri giác, ăn sơn hào hải vị không ngon miệng, uống liệt tửu không say, ôm mỹ nữ không thể nổi hứng.
Sống mà phải thiếu những thứ này, Đằng Vân Trận Đế thà đi chết.
Ngặt một nỗi gã mua được một trái “Luân Hồi Thánh Quả”, kèm với đủ loại công hiệu thần kỳ ghi trong mớ sách cổ. Nào là bảo lưu linh hồn chuyển thế, nào là thăng cấp tiên căn.
Chuyển thế trùng tu mà cường đại hơn trước, rõ ràng là tốt hơn nhiều so với biến đổi thành yêu quái.
Không gạt bỏ được ý nghĩ này, Đằng Vân Trận Đế dặn dò qua loa vài câu xong là nuốt thánh quả.
Kết cục liền là thân thể nổ tung, một điểm tàn hồn bé bằng con vi trùng cũng chẳng còn sót lại.
Nói trắng ra là gã đã triệt để biến mất khỏi thế gian, Cao Cường phí công ham hố mà thôi.
- --
Dạ Tuyết Vương Thành.
Thấm thoát đã hơn một tháng trôi qua, thời gian này Võ Đế dồn hết tâm tư tu luyện dưỡng sinh, dần dần có cảm giác bản thân ngày càng hòa hợp với thiên nhiên.
Dường như chỉ cần hòa hợp thêm chút nữa, tu vi sẽ theo đó mà thăng tiến.
Có điều Võ Đế không vội, đúng hơn là hắn tính cách biến đổi trầm ổn từ lúc nào chẳng hay. Ngặt một nỗi cái này tâm cảnh còn yếu ớt suýt nữa bị người phá hỏng.
Tất cả tội lỗi đều do tiểu tử hỗn láo tự tiện xông vào biệt thự hô to gọi nhỏ, báo hại Võ Đế giật mình lỡ tay bấm kéo mạnh một cái đem cây hoa nhài cắt ngang thân.
Mắt nhìn đứa con cưng dày công chăm bẵm hơn tháng bị chính mình giết chết, Võ Đế liền cực kỳ muốn tàn sát Dạ Tuyết Vương Thành không chừa lại một mống.
Đặc biệt là tiểu tử gây ra tội ác thì phải cắt tiết lột da rút gân rồi băm nhuyễn.
May mắn thay cuối cùng Võ Đế vẫn kìm nén được cơn giận xuống.
Thực ra là bởi nhớ tới Cao Cường “chấm” tòa thành này.
Ở chiều hướng ngược lại, Tôn Vương Tử mang theo quyết tâm đến tìm Cao Cường, nhưng thế quái nào vừa gọi vài câu thì bị uy áp khủng bố bao trùm lên cơ thể.
Kết quả là há miệng phun một ngụm máu, rồi cứ thế ngã gục xuống hôn mê.
Có điều không lâu sau liền bị tạt nước lạnh vào mặt khiến cho tỉnh lại.
Tôn Vương Tử mở mắt thì thấy trước mặt hiện có một người đàn ông trung niên nhìn mình chằm chằm, đáng nói là người này ánh mắt lạnh lẽo kinh khủng khiếp.
Lẽ nào xông vào nhầm biệt thự của người khác?
Không ổn, phải mau chóng giải thích.
Có điều Tôn Vương Tử chưa kịp lên tiếng thì Võ Đế cười lạnh:
“Hắc hắc, ngu ngốc nhà ngươi chạy tới đây muốn tìm tiểu tử Cao Cường phục thù rửa hận ư?”
Ách? Tôn Vương Tử giật mình vội vàng ngồi dậy, lắc đầu nói:
“Không không, xin tiền bối đừng hiểu lầm, ta có hẹn với Cường ca nên hôm nay tới tìm đó thôi”
“Cường ca?” – Võ Đế da mặt giật giật, liền trợn mắt lên mắng:
“Tiểu tử ngươi nói láo cho quen, tưởng bản Đế là trẻ lên ba dễ lừa gạt đấy à? Hừ, ánh mắt ngập tràn oán hận thế kia, không phải đến đòi quyết đấu thì mới lạ”
“A?” – Tôn Vương Tử lần nữa giật mình, không khỏi cười khổ:
“Tiền bối mắt sáng như đuốc, thế nhưng đánh thua một trận mà oán hận nỗi gì? Ta xin dùng tính mạng của mình để thề, ta thật sự tới tìm Cường ca theo lời hẹn”
“Vậy mới tốt” – Võ Đế đặt mông ngồi xuống ghế, cười nhạt nói:
“Tiểu tử ác ôn đó từ hơn một tháng trước đã đột phá Huyền Tiên viên mãn, tiết ra chút khí thế cũng đã đủ tiễn ngươi đi bán muối, tốt nhất đừng dại dột gây chuyện”
Nói như vậy có nghĩa chỉ vài ngày đã từ Tán Tiên viên mãn nhảy vọt lên Huyền Tiên viên mãn?
Linh cảm vị tiền bối lùn một mẩu này không nói dối, lại nghĩ tới tin đồn gần đây lan truyền trong Thiên Giới Truyền Kỳ, Tôn Vương Tử cổ họng giây lát liền khô khốc.
“Bộp.. Bộp..”
Đúng lúc này có tiếng động lạ khiến Tôn Vương Tử giật mình tỉnh táo, nhìn lại thì thấy là do vị tiền bối kia đang vỗ ghế ra hiệu, hắn ngay lập tức đứng dậy chạy tới.
Đợi hắn ngồi xuống ổn định, Võ Đế thở dài một tiếng rồi nói:
“Aizz, nhìn tiểu tử ngươi ngập tràn oán hận thế này, bản Đế chợt nhớ lại tình cảnh của mình năm xưa. Rốt cuộc là thù giết phụ mẫu, hay bởi tranh quyền đoạt vị?”
Chuyện này sớm muộn cũng sẽ lộ ra, không nhất thiết phải giữ kín.
Nghĩ tới đây Tôn Vương Tử dứt khoát thành thật trả lời:
“Thưa tiền bối, thực ra không phải thù giết cha mẹ hay tranh quyền đoạt vị, mà là đám thúc bá cướp đoạt tài sản cha mẹ để lại, hơn nữa còn lấy cớ để trục xuất ta”
“Chậc.. Chậc..” – Võ Đế nghe xong không khỏi tặc lưỡi:
“Tiểu tử ngươi giống hệt bản Đế năm xưa, nhưng nếu vì thế mà mù quáng theo đuổi sát lục thì sai lầm to rồi đấy, hiện tại hãy mau chấn chỉnh trước khi quá muộn”
Tôn Vương Tử nghe xong nhếch miệng cười đắng chát:
“Ta biết sát nghiệp quá nặng là không tốt, nhưng ta muốn tự tay đòi lại hết thảy..”
Võ Đế liền ngả lưng dựa vào ghế, có chút hoài niệm cảm khái nói ra:
“Tự tay đòi lại hết thảy xong biến thành ma đầu bị người người đuổi giết, cha mẹ ở dưới suối vàng biết tin nhi tử không còn tương lai chắc sẽ tức chết thêm lần nữa. Nếu tiểu tử ngươi chỉ là kẻ đầu óc thiển cận như vậy thì sớm cút đi, đừng ở đây làm bẩn mắt bản Đế”
Tôn Vương Tử nghe ra ý tứ trong đó, nhanh như gió quỳ gối trước mặt Võ Đế, liên tục dập đầu nói:
“Tiền bối, xin ngài rộng lòng từ bi chỉ cho vãn bối biết con đường sau này nên đi”
Thánh họ, nói đại là xin truyền dạy bản lĩnh cho nhanh lại còn thích văn vẻ.
Võ Đế trong bụng thầm mắng một câu, ngoài mặt điềm đạm nói:
“Kỳ thực sát lục là một loại cách thức rèn luyện tâm cảnh, vấn đề là nó không phù hợp với ngươi. Có điều đừng lo lắng, kể từ nay ngươi đi theo bản Đế tu luyện dưỡng sinh đại đạo, đem bản thân hòa hợp với thiên nhiên, cường đại sẽ là đồ vật ở ngay trong tầm tay”
Dưỡng Sinh Đại Đạo? Đại Đạo?
Tôn Vương Tử nghe mà hai mắt sáng quắc như đèn pha.
Gượng đã, vị tiền bối này mở miệng là lại xưng bản Đế, lẽ nào là một vị Tiên Đế đại năng?
Nhất định là như thế, Tôn Vương Tử trong lòng kích động đến nỗi toàn thân không ngừng run rẩy.
Vậy là Võ Đế liền thành công lừa gạt tiểu tử ngốc nghếch cùng nhau ngày qua ngày chăm bẵm cây cảnh, khi thì tỉa lá tỉa cành, khi thì bắt sâu, khi thì bón phân tưới nước.
Không ra hai tháng đã biến sân cỏ vây quanh biệt thự trở thành vườn cây cảnh tràn ngập sắc xuân.