Lục Loạn Ly thì ở đối diện bọn họ. Cô bé này ngồi xếp bằng trên đất, vẻ mặt nàng đầy khó tin và sững sờ mà nhìn một người một thú, ánh mắt của nàng cũng tràn đầy vẻ không tin. Sở Hi Thanh nhìn thấy cảnh này thì không khỏi buồn cười: “Cũng đã nhìn ba ngày rồi, làm sao còn chưa đủ? Lẽ nào khuôn mặt này của ta đẹp như vậy sao?” “Ta mới lười nhìn ngươi.” Lục Loạn Ly bĩu môi nói: “Đây là Nhai Tí nha! Nhai Tí thuần huyết! Quả thực là điên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.