Bạch Tiểu Chiêu còn thử giãy dụa, tay vung chân múa nói: “Oa! Thả ta ta, thả ra! Phong Tam ngươi đứng nhìn thì cũng thôi, tại sao còn kéo lấy ta? Lại không kéo huynh trưởng trở về, hắn sẽ bị người ta ăn mất…” Phong Tam mỉm cười, nhấc theo Bạch Tiểu Chiêu đi về phía xa xa: “Có lẽ vậy, nhưng ta thấy chủ thượng biết rõ mình có nguy cơ bị ăn, nhưng vẫn muốn đi qua bên này. Đây chính là biết núi có hổ nhưng vẫn lên núi. Hổ có tâm ăn thịt người, người
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.