Lúc này, phản ứng của hai nữ lại khác nhau. Đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân quét quang, ngậm lấy sát khí lạnh lẽo: “Câm miệng cho ta!” Vấn Thù Y lại quay đầu nhìn Sở Hi Thanh, nhoẻn miệng cười, giọng nói dịu dàng đến cực điểm: “Dừng thì dừng! Ta nghe Sở lang!’ Nàng bỗng nhiên lùi lại, tách khỏi mũi thương của Sở Vân Vân, rồi lại trốn sau lưng Sở Hi Thanh lần nữa. Sở Vân Vân thấy thế thì không khỏi sững sờ, chợt có một cảm giác không tên như mình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.