Đầu óc Lục Loạn Ly trống rỗng, hoàn toàn bỏ mặc chuyện này. Nàng đã quên suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ; nàng không thể động đậy, cũng không muốn động đậy. Mãi đến tận một lúc sau, Lục Loạn Ly cảm giác như nguyên thần của mình bị rút mất thứ gì đó, ý thức bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn. Mà khi nàng đang nghiến răng nghiến lợi, muốn cắn mạnh vào thứ đang dời sông lấp biển trong miệng kia, thì Sở Hi Thanh bỗng nhiên hút mạnh một cái rồi lập tức ngửa đầu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.