Vấn Thù Y lại phát hiện ý trào phúng trong mắt Sở Vân Vân càng đậm hơn. Vấn Thù Y hiểu rõ ánh mắt của Sở Vân Vân. Nếu như nhù mình không thấy đuối lý và chột dạ, vì sao cần phải giải thích? Sở Hi Thanh cũng rất bất đắc dĩ: “Vấn thành chủ, việc này. . .” Không biết nói thì đừng nói mà, quả thực là càng tô càng đen. Còn nữa, nếu như để Vấn Thù Y nói tiếp, có lẽ phải đánh nhau thật. “Ngươi câm miệng!” Vấn Thù Y hừ lạnh một tiếng,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.