Sở MÍnh không khỏi âm thầm tự giễu. Đối phương xem như là đồng loại của nàng, nhưng cũng không phải đồng loại của nàng. Sau khi tự giễu xong, nàng lại vô cùng tức giận và hận thù. Sở Mính nhìn về phía bắc với ánh mắt đỏ tươi. MÌnh đã chết rồi, đã trở thành một bộ thi thể! Tại sao Kiến Nguyên đế và Vũ Côn Luân kia, còn cả cha của nàng vẫn còn sống rất tốt? Bọn họ đều đáng chết! Cũng nên bị chôn xuống đất, cũng nên có kết cục giống như nàng....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.