“Chúng ta có gì để nói?” Sở Mính cười gằn một tiếng, ngậm lấy tự giễu: “Muốn ta dừng tay? Lúc trước ta cũng cầu xin ngươi dừng tay khi ngươi chôn sống ta. Khi đó ta cầu xin ngươi, van xin ngươi, muốn ngươi dừng tay lại.” “Nhưng ngươi lại làm gì? Ngươi vẫn ném ta vào quan tài, đóng nhiều đinh như vậy. Khi đó ta rất đau, rất tuyệt vọng, ngươi biết không?” Nội tâm Kiến Nguyên đế lại chìm xuống. Sở Mính quả nhiên là bảo tồn được trí nhớ trước khi chết. Từng câu từng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.