Thượng Quan Thần Hạo cười lạnh lùng, dúng vỏ kiếm vỗ vào đầu người của Đô Văn Uyên: “Đúng là Đô Văn Uyên, cái tên này thật xui xẻo, lại gặp phải một tên vô lễ và thô bạo như vậy.” “Buồn cười chính là tên Sở Hi Thanh kia, tuy rằng tên này nghĩa khí nhưng cũng cực kỳ ngu xuẩn. Rõ ràng là có đường sống lại không đi, nhất định phải bước vào đường chết.” Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt hàm chứa châm biếm mà nhìn về phía đối diện: “Tây Sơn Đường bây giờ, có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.